Nghe thấy lời này, Tần Vũ và Tần Ngạo Lạc cùng lộ ra một nụ cười âm hiểm khi gian kế đã được thực hiện, huyễn sư thiên không của đội thực thi pháp luật gia tộc có quyền lực vô cùng lớn trong gia tộc, cái quyền lợi đòi trục xuất một người ra khỏi gia tộc thật sự không hẳn là không có.
Mà Tần Liêm – người thực thi pháp luật do gia chủ phái tới cũng cực kỳ bất mãn với người bố đã mất của Ngạo Phong và Ngạo Thiên, tức là anh trai thứ hai của Tần Vũ.
Thời điểm còn ở kinh đô, ông ta đã tìm Tần Ngạo Thiên gây phiền toái không dưới một lần, nhưng vì Tần Ngạo Thiên không những giỏi giang hơn người mà còn được gia chủ che chở, nhiều lần gây sự nhưng bị tạt lại, cuối cùng còn căm thù lây sang cả Ngạo Phong.
Đã vậy còn bị bố con Tần Vũ châm ngòi, vậy nên ấn tượng của ông ta về Ngạo Phong tệ đến mức không chịu được, chỉ hận không thể cầm một cây gậy tầm cỡ lớn đánh đuổi cô ra khỏi Tần Thành ngay tức khắc.
“Nhưng mà, thưa Tần Liêm đại nhân, muốn trục xuất khỏi gia tộc cũng cần phải có một cái cớ, ngoài ra bên phía anh ba kia…” Tần Vũ cau mày nói, trong số bốn anh em, anh ba Tần Nhuận của ông ta trước giờ vẫn luôn giữ mối quan hệ rất tốt với anh hai Tần Sóc – tức bố Ngạo Phong, mấy năm nay Tần Nhuận ở Tần Thành cũng chiếu cố Ngạo Phong, ông ta cực cưng chiều Ngạo Phong, nếu không phải tại vài ngày trước đó ông ta bị lão gia chủ gọi đi, thì Tần Ngạo Lạc cũng không dám đưa người tới ra tay với Ngạo Phong.
Thành thực mà nói thì vai vế của Tần Nhuận và ông ta cũng giống nhau, không quá cao, nhưng thân phận lại hoàn toàn khác biệt, là luyện khí sư duy nhất của cả gia tộc nhà họ Tần, nếu để ông ta nổi giận, thì đến anh cả đại diện gia chủ cũng không thể chống đỡ được.
“Về phía Tần Nhuận ông không cần lo lắng, hiện giờ đến bản thân ông ta còn khó bảo toàn nữa là, sở dĩ lão gia chủ gọi ông ta về là vì chuyện kế thừa, một khi đã xác định ngồi vào vị trí gia chủ, ông ta sẽ mãi mãi bị giam lỏng ở kinh đô.” Tần Liêm nói với ánh mắt lạnh băng: “Còn việc tìm một cái cớ, có cần thiết lắm không? Lão gia chủ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Tần Sóc năm đó, ông ta con cháu đuề huề, làm gì có hơi sức mà để ý đến đứa con hoang đó chứ! Nếu lão gia chủ để ý, thì năm đó cũng sẽ không trục xuất anh em bọn họ!”
Bố con Tần Vũ thấy thái độ chắc như đinh đóng cột của ông ta thì vội vàng gật đầu tỏ vẻ đắc ý, đồng thời cũng thầm nghĩ trong lòng, Tần Ngạo Phong, lần này mày chắc chắn chạy không thoát rồi!
Nghe nói nhóm người Quân Lạc Vũ đã vào rừng rậm đuổi theo huyễn thú, Tần Liêm lập tức dẫn theo một hàng tinh nhuệ của gia tộc Tần thị nhanh chóng chạy vọt theo, lúc này, Ngạo Phong lại đang chơi trò chơi với Quân Lạc Vũ bên trong rừng rậm, hoàn toàn chưa phát giác ra mối nguy đang càng lúc càng tới gần.
Những cây cổ thụ cao chót vót dường như che khuất bầu trời đầy sao, ban đêm rừng rậm cũng không phải quá an tĩnh, ánh sáng lấp lánh của những con đom đóm và thi thoảng, những con cú mèo xẹt qua như mang đến sức sống cho màn đêm tối.
“Soạt!” Tiếng lưỡi dao sắc bén xé toạc gió, một con lợn rừng thuộc ma thú ngũ tinh ngã trên mặt đất, sau khi giết chết con lợn rừng này, Ngạo Phong thuần thục đào tinh hạch của nó ra cất, rồi nhẹ nhàng ném xác đi, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
“Lại thêm một con.”
Quân Lạc Vũ hạ xuống sau lưng cô, hàng lông mày xinh đẹp giương lên, anh khẽ cười nói: “Nếu cần tiền, thì cứ mở miệng nói thẳng với tôi là được, hà tất gì phải tốn công đi săn giết từng con ma thú như vậy?”
“Chỉ có những thứ mà đôi tay mình có thể nắm giữ, mới thực sự là của mình, một tên phế vật chỉ biết ăn rồi ngủ, anh ắt sẽ bị khinh thường.” Ngạo Phong cất tinh hạch vào trong lồng ngực, trước sau vẫn nhìn thẳng Quân Lạc Vũ bằng ánh mắt hờ hững, trong mắt cô, thánh hoàng trước giờ không phải kiểu cao cao tại thượng.
“Cậu vẫn luôn tàn khốc như vậy.” Quân Lạc Vũ bất lực cười cười, anh đi đến bên cạnh cô, mở miệng nói: “Có điều, tôi có việc này phải nhắc nhở cậu, tuy rằng sức chiến đấu của cậu có thể so sánh với kiếm sĩ thất tinh, nhưng thời điểm săn giết ma thú cậu cũng cần phải chú ý phía sau, rừng rậm Tương Nam có thể có nguy hiểm bất cứ lúc nào, mỗi giây mỗi phút trôi qua cậu đều phải cảnh giác.”
Ngạo Phong liếc mắt nhìn anh một cái thật sâu: “Phía sau tôi, chẳng phải vẫn có anh đó sao?”
Quân Lạc Vũ sửng sốt, giống như là đột nhiên cơ thể lại dại ra vậy, làn gió đêm thổi tới, thời gian như muốn dừng lại ngay khoảnh khắc này.
Bởi vì “Phía sau có anh” nên mới không cần phòng bị sao? Một cảm giác được tín nhiệm đột nhiên trào dâng, khiến trái tim Quân Lạc Vũ tự khắc tràn ngập niềm vui bất ngờ.
“Cậu… Tín nhiệm tôi như vậy sao?”
“Thời điểm anh ôm tôi bay trên không, cũng không có ý phòng vệ với tôi.” Ngạo Phong cụp mắt xuống, hàng lông mi thật dài khẽ run run: “Tuy tôi không phải người sống quá tình cảm, nhưng cũng có một nguyên tắc bất biến, đó là vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ người bạn đã giao mọi thứ sau lưng cho mình, nếu anh tín nhiệm tôi, thì tại sao tôi lại không thể tín nhiệm anh?”
“Cho dù, tôi không nói rõ nguyên nhân?” Quân Lạc Vũ có hơi kinh ngạc nhìn cô, với sự thận trọng vốn có của cô, chẳng lẽ cô không sợ anh có ý đồ khác khi tiếp cận cô sao?
“Nghi ngờ thì tất nhiên là cũng có, nhưng mà tôi cũng không vội vã muốn biết luôn, đợi đến khi anh muốn nói với tôi, thì ắt sẽ tự nói.” Ngạo Phong thản nhiên nhún nhún vai, dùng đầu ngón tay trêu đùa con vật nhỏ lông xù xù trong tay áo, chuột băng nhỏ thỉnh thoảng lại thò cái đầu nhỏ ra tò mò nhìn xung quanh, chỉ cần có một động tĩnh gì là lại nhanh chóng lùi về sau, trông đáng yêu cực kỳ.
Cảm xúc âm thầm lan tràn trong không khí, đôi mắt trong veo của Quân Lạc Vũ nhìn qua, từ từ hóa thành một dòng nước ôn nhu dịu dàng, anh không muốn tiếp tục gạt cô, đối mặt với cô thế này, anh lại càng không muốn có nửa lời dối trá với cô.
Anh chậm rãi ngửa đầu, nhìn lên bầu trên đêm tối tăm qua những khe hở của lá cây, nhẹ giọng nói: “Tôi có một đứa “em trai”, một đứa “em trai” cũng tầm tầm tuổi cậu, đã rất lâu rất lâu rồi tôi chưa được gặp thằng bé.”
Em trai? Hóa ra là vậy…
Ngạo Phong như bừng tỉnh, cô hiếu kỳ hỏi lại: “Cậu ta giống tôi lắm sao?”
“Rất giống.” Quân Lạc Vũ gật gật đầu, mắt hơi hơi nhắm, giống như là đang đắm chìm trong những hồi ức tốt đẹp: “Không phải về tướng mạo, mà là về khí chất, tác phong của cậu và nó gần như là giống nhau hoàn toàn, không chịu khuất phục giống nhau, kiêu ngạo giống nhau, không cam lòng chịu thua người khác giống nhau, giống nhau…”
Nói tới đây, hàng lông mày của Quân Lạc Vũ đột nhiên khẽ nhăn lại, một nỗi đau thấu tận xương tủy chợt hiện thoáng lên, nhưng lại biến mất chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, ngoài Ngạo Phong, không có bất kỳ kẻ nào thấy.
Trong một khoảnh khắc khi thần sắc của anh có sự biến hóa kia, trái tim Ngạo Phong đập dữ dội, không phải vì cô xúc động, chỉ là cô đau lòng, thuần túy cảm nhận được nỗi đau của anh!
Cô không biết phải trải qua và có một quá khứ tồi tệ đến thế nào mới có thể khiến một người lộ ra biểu cảm như vậy, nhưng nỗi buồn toát ra trong cái chớp mắt ngắn ngủi đó cũng đủ khiến người ta hít thở không thông! Khiến người ta nhịn không được mà muốn vươn tay ra, vỗ về xua tan nỗi đau của anh.
Tung tích của em trai anh, giờ đã không cần hỏi nữa rồi.
Đột nhiên, Ngạo Phong hiểu ra, cái gọi là thánh hoàng, cũng không phải kiểu cao cao tại thượng như mọi người vẫn nghĩ trong lòng, không có đau thương hay nỗi ưu sầu phiền muộn, trong mắt mọi người lúc nào cũng thân thiết dịu dàng, không biết anh phải có dũng khí và kiên cường đến mức nào mới có thể đứng vững, cũng không biết sức lực phải lớn bao nhiêu mới có thể đè nén cảm giác đau lòng.
Quân Lạc Vũ ngoái đầu nhìn lại, nở một nụ cười dịu dàng đến mê người với cô, miệng nói: “Cho nên, tôi không muốn cậu phải chịu bất cứ thương tổn gì cả.”
Bước chân chậm thật chậm, cuối cùng Ngạo Phong dừng lại một chút, ánh mắt Quân Lạc Vũ cũng hiện rõ sự buồn bã, lý do như vậy, chung quy lại khiến người ta không thể tiếp nhận.
Thế thân? Có lẽ cô có chút giận dỗi…
Sau vài giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Ngạo Phong tiến lên một chút, bất ngờ vươn cánh tay, khoác lên vai của anh, hơi dùng lực một chút, kéo Quân Lạc Vũ – một người cao hơn cô tựa đầu lên vai cô.
“Tôi không biết phải nói thế nào mới có thể coi là an ủi, nhưng mà, những lúc bạn tôi an ủi tôi, người đó vẫn luôn làm như vậy.” Nét mặt Ngạo Phong cũng vẫn như cũ, không có quá nhiều biểu cảm, giọng nói trước sau vẫn luôn cứng rắn như vậy, nhưng khi lọt vào tai Quân Lạc Vũ, nó lại như tiếng của thiên đường.
Cô không ngại?
Cô nhìn về phía anh, vẫn nét mặt thản nhiên như cũ, không hề có sự xa cách.
Đối tốt với cô thì chính là đối tốt với cô, đối với Ngạo Phong mà nói thì, chỉ cần có điểm này là đủ rồi.