Ngạo Phong

Chương 19: Chương 19




Thân là kiếm thánh, La Tư rất tán thưởng cường giả.



Qua mấy lần tiếp xúc với Ngạo Phong, bất kể tâm trí hay thực lực, tên này đều ẩn chứa tiềm lực vô hạn, là sự lựa chọn tối ưu.



Hòn ngọc thô chưa được mài giũa, ông ta cũng không ngại giúp đỡ cô một tay trên con đường trưởng thành, thuận tiện thúc đẩy đám học trò không ra hồn của mình một thể.

Đám người trẻ tuổi đáng yêu này còn chưa biết mình đã bị La Tư tôn kính bán đi, ai nấy đều đang phấn chấn tinh thần trước sự kích thích của binh khí cực phầm, bày ra tư thái chuẩn bị chiến đấu.



Mặc dù cấp tinh khác nhau, có điều năng lực tác chiến thực tế thật ra cũng không hơn kém là bao, ai nấy đều rất tự tin với bản thân.

“Kiếm Cánh Ve nhất định sẽ là của tôi.” Dư Phàm vừa tự tin nói, vừa gọi huyễn thú của mình ra.



Dưới chân bất chợt nhoáng lên một tia hoa văn bạc của đại huyễn sư nhất tinh, gấu rừng chiến huyễn thú cửu tinh bỗng chốc xuất hiện.

“Còn lâu đi, phải là của tôi mới đúng.” Tô Kiếm rút ra song thủ đại kiếm đằng sau lưng vung lên.

Mặc Trúc gọi ra báo đốm linh thú nhị tinh, Mặc Linh gọi Linh Miêu Sơn Địa huyễn thú cửu tinh, Ngạo Phong nắm chặt con dao găm Phá Quân vừa mới có được, âm thanh ùng ùng đã nhanh chóng đi tới trước mặt.



Bóng dáng đám lợn rừng hoang dã cao to như người trưởng thành, trên đầu cắm một cái sừng to khủng bố phút chốc đã đã hiện ra trong tầm mắt mọi người.

Đám lợn rừng hoang dã từ bốn phương tám hướng chui ra khỏi bụi cây, đông nghìn nghịt vây thành từng vòng tròn to, số lượng nhiều tới nỗi khiến cho người ta hít vào một hơi lạnh, đảo mắt đã lao về phía mọi người.

Cái sừng trên đỉnh đầu lợn rừng to lớn nhọn hoắt như mang sức mạnh khủng bố, nếu như đâm trực diện, người bình thường sẽ bị húc xuyên bụng lòi ruột, chỉ có nước bỏ mạng tại đây.

“Giết!” Một tiếng quát nhẹ vang lên, trên người Ngạo Phong tản ra luồng sát khí nồng đậm.



Chỉ thấy bóng đen chợt lóe lên, lập tức giống như bóng u linh nhanh chóng lao vọt ra ngoài.

“Truy Vân, cậu đừng manh động.” Mặc Trúc kinh hoàng thốt lên lại hoàn toàn không ngờ Ngạo Phong không hề có chút ý định phòng thủ nào mà đã trực tiếp xông thẳng vào giữa bầy lợn rừng, lập tức sốt ruột đến mức đỏ bừng mặt, liên tục giậm chân.



Một huyễn sư thất kiếm xông vào giữa đám ma thú lục tinh, lại không có huyễn thú của riêng mình, đây không phải muốn chết hay sao?

“Khốn kiếp, vô tổ chức vô kỉ luật.” Dư Phàm cũng bực tức mắng một câu, đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Ngạo Phong khắp nơi nhưng tầm mắt có hạn, cái sừng to lớn bén nhọn của lợn rừng đã đâm tới.

“Cẩn thận.” Song thủ đại kiếm của Tô Kiếm kịp thời chém tới, chặt bay đầu con lợn rừng kia, máu tươi phun tung tóe lên cả hai người.

“Phòng thủ trận địa của chính mình đi, không cần lo lắng cho cậu ấy đâu.” Giọng nói của La Tư truyền vào tai mấy người, bốn người thoáng sửng sốt, nghĩ đến có La Tư yểm hộ đằng sau ắt sẽ ra tay cứu giúp nên liền không còn lo lắng sốt sắng nữa, vội vàng dựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn nhỏ, mỗi người đều thi triển ra thủ đoạn chống đỡ đám lợn rừng hoang dã xung quanh.

Bốn người trẻ tuổi này cũng không hổ danh là thiên tài cùng trang lứa, sau khi trải qua chuyện dây leo ăn thịt người, năng lực tác chiến của mỗi người khi lâm trận cũng đã có sự nâng cao nhất định.

Cuộc chém giết lợn rừng hoang dã bắt đầu, bởi vì số lượng quá nhiều, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không để cho nó gây hại đến đồng bạn sau lưng.



Nhưng không qua được bao lâu, bốn người đã biết chung sức hợp tác, ba con huyễn thú, bốn kiếm sĩ đã tạo ra một vòng chiến quy mô nhỏ, càng đánh càng lên tay, cuối cùng đã được thở ra một hơi.

“Thật sự quá tuyệt vời, quả nhiên thực chiến cần phải rèn luyện mới được.” Mặc Linh hưng phấn kêu lên, lưỡi dao sắc bén trong tay hòa lẫn với huyễn lực lần lượt ngăn cản đám lợn rừng xông đến.





Ở bên cạnh cô ta là Sơn Địa Linh Miêu hoạt bát đang yêu như một cô gái đang giương móng vuốt sắc bén lên, chỉ vung mấy đường đã có thể chọc mù hai mắt của một con lợn rừng, sau đó sẽ tiến lên bổ thêm hai đao, con lợn rừng này liền ngã uỵch xuống.

“Haha, nhìn xem, tôi giết được nhiều lợn rừng chưa này.



Lần tỷ thí này tôi thắng chắc rồi.” Tô Kiếm chém đứt đầu một con lợn rừng nữa, cũng la lớn lên.

“Còn lâu, rõ ràng là tôi mới phải.” Dư Phàm cũng gọi với theo: “Gấu của tôi giết cũng tính là tôi giết, nhiều hơn của anh nhiều.”

“Này đừng có tính như vậy chứ.” Vẻ mặt Tô Kiếm như đưa đám kêu lên.

“Mọi người chớ ồn ào, ai giết được nhiều cũng vô ích, nhìn sang bên kia mà xem!” Trong giọng nói của Mặc Trúc lộ ra vẻ kinh hãi khiến ba người còn lại chú ý.



Trong lúc bận rộn, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, sáu con mắt nhất thời đều trợn trừng như muốn rơi ra ngoài.

Phía xa xa dưới ánh trăng, chẳng biết từ lúc nào trên mặt đất đã ngổn ngang đầy những cái xác của lợn rừng hoang dã, gần như là một vòng lớn vây xung quanh bốn người bọn họ.



Chẳng trách bốn người cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, đám lợn rừng vòng ngoài đã bị những cái xác này chặn lại rồi, hoàn toàn không thể xông vào thêm.

Với những cái xác lợn rừng cuối cùng, một bóng người tựa như Tu La, tay cầm một con dao găm đen, dưới chân là bộ pháp kì lạ quỷ dị, những chỗ cô đặt chân tới đều vang lên tiếng kêu thảm thiết của lũ lợn rừng, gần như là một đao chém một con không chút dư thừa.



Mỗi lần vung một đao nhất định sẽ có một con lợn rừng ngã xuống.



Áo choàng dài tinh xảo màu đen như đang bay phiêu dật trong gió, lộ ra đồng phục võ sĩ màu đen bên trong, dưới ánh trăng soi chiếu, gò má xinh đẹp lạnh lùng tuấn tú, dáng người khỏe mạnh đủ khiến cho hàng vạn thiếu nữ say mê không ngớt.

“Đồ quê mùa…” Giọng nói của Dư Phàm run rẩy, anh ta trợn mắt há mồm nhìn về phía trước giống như không phải Ngạo Phong đánh chết một đám lợn rừng hoang dã, mà đang nhìn một con kiến chống chọi lại một đàn bạo long…

“Má ơi, sao có thể như vậy chứ? Cậu ấy… Cậu ấy chỉ là huyễn sư thất kiếm thôi mà!” Tô Kiếm cũng hoảng sợ bịt miệng, cho dù là trong tay nắm giữ Phá Quân sắc bén nhưng chỉ dùng một đao đã dễ dàng giết chết đám lợn rừng mà bọn họ phải cực kỳ tốn sức mới có thể xử lý được như vậy, thật sự quá đả kích người khác.

La Tư thì coi như thôi, người ta là kiếm thánh, bản thân ông ta là sự tồn tại cực cao của đại lục, không cách nào bình luận ngang hàng được.



Nhưng đây là một người không hơn bọn họ là mấy, thậm chí còn là thiếu niên nhỏ hơn bọn họ ba bốn tuổi, lại xuất sắc hơn rất nhiều so với đám người được người ta xưng là thiên tài như bọn họ, đây… Đây là yêu quái phương nào?

Không chỉ bọn họ, ngay cả La Tư cũng cảm thấy khiếp sợ, thủ đoạn sạch sẽ gọn gàng kia của Ngạo Phong cùng với vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh tới cực điểm, làm gì giống với thiếu niên mười mấy tuổi cơ chứ? Rõ ràng là một người quen với việc chém giết, là một kiếm sĩ thường xuyên trải qua nguy hiểm đến mức lãnh đạm thờ ơ.



Cô mới bao nhiêu tuổi? Kinh nghiệm chiến đấu phong phú từ đâu mà có?

“Ngu ngốc quá, mọi người đều tưởng rằng anh Truy Vân là huyễn sư thất kiếm, đúng là ngu hết thuốc chữa.




Chẳng qua anh Truy Vân không muốn khoe khoang thực lực mà thôi.” Mặc Linh liếc mắt nói, ánh mắt lại không cách nào rời mắt được khỏi người Ngạo Phong.



Mái tóc dài màu đen tung bay theo gió, áo choàng khẽ lay động phiêu dật, dáng người không hề cường tráng nhưng lại rất linh hoạt, thân thủ lanh lợi vung con dao găm màu đen lúc này tạo thành một bóng dáng mãnh liệt khắc ghi trong lòng cô thiếu nữ.

Nếu như cô gái nào có thể gả cho anh chắc hẳn sẽ rất có cảm giác an toàn nhỉ? Mặc Linh nheo mắt lại âm thầm suy nghĩ.

Dư Phàm buồn bực nhìn chằm chằm Ngạo Phong, anh ta vốn kiêu căng ngạo mạn, lần đầu tiên sinh ra cảm giác thất bại mãnh liệt.





Nhìn vẻ mặt của Mặc Linh, anh ta đã biết mình thua rồi, là một kẻ thất bại.

Còn Mặc Trúc cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhưng sự vui vẻ này là vì Ngạo Phong có thực lực cường đại.

“Hừ… Binh khí Ô Thiết của tôi…” Tô Kiếm đấm ngực giậm chân nghẹn ngào.

Bốn người cứ như vậy một lát, suýt nữa bị một đàn lợn rừng húc văng lên trời, khôi phục lại tinh thần rồi vội vàng tiếp tục chém giết lợn rừng xung quanh.



Ma thú so với thứ trong tay Ngạo Phong chỉ như đậu hũ, bọn họ vẫn phải chật vật hồi lâu, bốn người không khỏi càng giết càng cảm thấy Ngạo Phong thực sự là một tên biến thái.

Ngạo Phong lại không có thời gian đi để ý suy nghĩ của bọn họ, lúc này cô đang ở trong một cảnh giới vô cùng vi diệu, mượn ánh trăng sáng, một điệu Nguyệt Quang Vũ Bộ hoàn chỉnh thi triển ra cực kỳ trôi chảy, hoàn toàn thoải mái tự nhiên.

Lúc ở chung với Răng Nanh, cô rất ít khi trêu chọc đám ma thú, hôm nay chém giết bữa này có thể coi như khiến cho cô thỏa mãn cơn nghiện đánh nhau của mình.



Sau khi đến thế giới này Nguyệt Quang Vũ Bộ mà cô chưa từng sử dụng toàn bộ đã thực hiện được khoảng ba lần, phối hợp với huyễn lực đặc biệt của thế giới này, bộ pháp cận chiến sửa đổi này cuối cùng đã có chút thành tựu.

Một bước giậm nhảy vọt tới sau lưng con lợn rừng hoang dã, trở tay một đao ngay cả đầu cũng không cần ngoái lại, sau đó lại chuyển bước sang hướng khác, ưu nhã giống như đang khiêu vũ, thân mình Ngạo Phong như con én nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt, dễ dàng len lỏi qua đám lợn rừng hoang dã đông đúc, lợn rừng vụng về có làm gì cũng không cách nào ngăn cản được bước chân của cô.

“Bộ pháp này thần kỳ thật đấy, sư phụ truyền dạy của tên này là ai vậy?” Những người khác chém giết tới nỗi trong lòng sôi sục ngất trời, La Tư ngược lại không hề lo lắng chút nào ngồi trên xe quan sát.



Trước người ông ta, đại kiếm hình thành một vách ngăn vững chắc cứng như sắt, tất cả đám lợn rừng hoang dã húc vào tấm bình phong che chở này đều phải rú lên thảm thiết ngã bật ra sau.

Nhìn bước chân phiêu dật linh hoạt của Ngạo Phong, La Tư lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc.



Ông ta chỉ cảm thấy trên người Ngạo Phong dường như toàn là câu đố, khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn thấu được.

Xuyên qua đàn lợn rừng hoang dã, Ngạo Phong lại không nóng lòng xem đã giết được bao nhiêu con, bản thân cô không phải là người thích giết chóc, lúc này đôi mắt đen nhánh sáng ngời quét thật nhanh nhìn đám lợn rừng đông đúc, tìm kiếm con thú cầm đầu đám ma thú này.



Chỉ cần giết được con lợn chúa thì đám ô hợp lục tinh này cũng sẽ ồ ạt giải tán.


Dư Phàm và Tô Kiếm chém giết đến mức thở hồng hộc, nhìn sang bóng dáng nhàn nhã bay tới bay lui của Ngạo Phong giữa bầy lợn rừng, cả hai suýt chút nữa té xỉu hộc máu.



Bọn họ đi nửa bước cũng khó khăn, cô thì hay rồi, lại coi đám lợn rừng như đệm mà đạp lên.



Thời gian trôi qua lúc lâu, cuối cùng bốn người trẻ tuổi mới hiểu rõ tại sao ma thú cư ngụ ở rừng rậm Nhật Bất Lạc này lại hung dữ đến thế, con người không phải làm từ sắt thép, ắt sẽ có lúc mệt mỏi, đối mặt với đám lợn rừng xông lên cuồn cuộn như thủy triều không ngừng, chém mãi cũng không hết, bốn người Mặc Trúc đều cảm thấy mềm nhũn cả tay.

“Tiếp tục như vậy không ổn, hay là chúng ta quay về chỗ chú La Tư đi, đây cũng đâu phải trận tỷ thí ở trường học, đám ma thú này sẽ không nương tay với chúng ta đâu.” Tô Kiếm khẽ cắn răng nói, lần nữa vung song thủ đại kiếm lên, nói với ba người còn lại.

Ba người Mặc Trúc đều gật đầu đồng ý, mục đích làm quen với thực chiến đã đạt được thì không còn lý do gì để tiêu hao sức lực nữa.



Bốn người chém giết mở ra một con đường, nhưng hoàn toàn không chú ý tới một con lợn rừng có màu da khác hẳn với những con khác, chiếc sừng nhọn hoắt trên đỉnh đầu vô cùng to dài sắc bén đang lặng lẽ đến gần.

Lúc này, báo đốm linh thú nhất tinh bên cạnh Mặc Trúc dường như đã cảm giác được cái gì đó, bỗng gầm thét một tiếng về phía bên cạnh Dư Phàm, nhanh chóng bổ nhào qua đó.



“Dư Phàm cẩn thận, là vương giả biến dị đấy, nó là huyễn thú cửu tinh.” Mặc Trúc lập tức đoán được ra nguyên nhân, vừa nhìn xuống đã toát mồ hôi hột.



Con lợn rừng biến dị không biết từ lúc nào đã đi tới sát bên cạnh Dư Phàm.

Thực lực của linh thú gần như ngang hàng với linh huyễn sư, mà huyễn thú cửu tinh chỉ cách linh thú một khoảng rất nhỏ, cho nên rất nhiều huyễn thú cửu tinh có thực lực mạnh nhất có thể so với đại huyễn sư cửu kiếm, yếu nhất chỉ có thể so với huyễn sư cửu kiếm.



Nhưng ma thú biến dị bình thường lại vô cùng mạnh mẽ, con lợn rừng biến dị này chí ít cũng phải có thực lực của đại huyễn sư thất kiếm.

“Á.” Báo đốm còn chưa nhào lên phía trước, gấu chiến của Dư Phàm đã bị húc văng đi.



Hai cặp sừng to lớn nhọn hoắt dùng sức hất văng Dư Phàm lên, một cảm giác bén nhọn từ ổ bụng truyền tới, cảm xúc hoảng sợ nổ tung trong đầu Dư Phàm, tâm lý tử vong bao trùm lấy anh ta.



Anh ta biết rất nhiều người bị cặp sừng khủng bố của lợn rừng hoang dã húc chết như vậy.

“Chết rồi!” Ở phía xa xa La Tư cũng phát hiện được biến hóa bất ngờ ở bên này, nhanh như chớp băng qua đó, nhưng đây chỉ là chuyện trong chớp mắt.



Đến khi La Tư cảm thấy có gì đó không ổn thì Dư Phàm đã bị hất văng lên không trung, không kịp lao tới ứng cứu nữa rồi.

Trong rừng rậm Nhật Bất Lạc là như vậy, tình huống nguy hiểm tương tự khó mà dự liệu trước được, đi vào đây rèn luyện, cho dù là kiếm thánh ở bên cạnh, không cẩn thận e là cũng phải bỏ mạng.

“Ôi đừng mà!” Mặc Linh che mắt thét lên, sợ hãi khi phải nhìn cảnh tượng một người sống sờ sờ bị đâm chết.

"Dư Phàm!" Mặc Trúc và Tô Kiếm cùng thốt lên.

Đúng vào lúc này, một bàn tay trắng nõn chợt từ bên cạnh giơ ra, một tay tóm lấy chóp đỉnh chiếc sừng to lớn của con lợn rừng.



Dư Phàm chỉ cảm thấy bụng mình được một thứ gì đó mềm mại đệm lên, cơ thể anh ta thuận thế trượt sang bên cạnh, không hề có sự tổn thương trong dự liệu.



Cùng lúc này, một con dao găm đen nhánh mang theo một ánh sáng sắc bén màu xanh biếc chém “phập” một cái, cùng với trọng kiếm của La Tư đồng thời đâm xuyên vào da thịt siêu dày của con lợn rừng biến dị.

Trọng kiếm của La Tư trực tiếp mổ phanh bụng con lợn rừng biến dị, còn Phá Quân của Ngạo Phong lại một đao chém bay đầu con lợn.



Dưới sự công kích của hai người, chỉ trong chớp mắt con thú đã chết tươi, đám lợn rừng xung quanh cũng từ từ dừng lại, lập tức lũ lượt bỏ đi.

“Không sao cả chứ?” La Tư nhìn đám người trước mặt, nhìn xung quanh một chút, chắc chắn rằng bọn họ không có gì đáng ngại, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Truy Vân!” “Anh Truy Vân.” Ba người Mặc Trúc lo lắng chạy như bay đến, Mặc Trúc nhanh hơn một bước, tóm lấy bàn tay Ngạo Phong đang máu me đầm đìa vì bị sừng của con lợn rừng biến dị đâm phải, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ hoảng hốt: “Trời đất ơi, cậu… cậu bị thương rồi, chúng ta mau đi tìm mẹ đi!”

“Không đáng ngại, mạo hiểm trong rừng Nhật Bất Lạc này, chút vết thương nhỏ tính là gì?” Vẻ mặt Ngạo Phong bình thản lắc đầu một cái, nhàn nhạt liếc nhìn Dư Phàm đang nằm trên mặt đất nhìn mình.

“Hay cứ đi xem chút đi, mẹ là cao thủ hệ chữa lành đấy, chỉ một lúc là chữa khỏi ngay.” Mặc Linh vừa nói, vừa kéo Ngạo Phong qua đó, lôi xềnh xệch cô đi về phía xe ngựa, để lại Mặc Trúc đứng chết trân tại chỗ với vẻ hoang mang.

“Sao… cậu ta lại cứu tôi?” Dư Phàm vừa mới thoát khỏi cửa tử còn chưa kịp hoàn hồn lại, nuốt nước miếng nghi ngờ hỏi: “Không phải cậu ta vẫn luôn ghét tôi sao?”

Nếu nói Ngạo Phong là người tốt bụng có lòng thương cảm mọi người thì Dư Phàm không chút tin tưởng, đừng quên là vừa nãy lúc đi vào trong rừng, tên khốn kiếp đáng chết kia đã làm gì.



Cậu ta lừa mình vào miệng dây leo ăn thịt người, lạnh lùng nhìn anh ta suýt bị cắn nuốt mà không hề có ý ra tay giúp đỡ một chút nào.



Một người lạnh lùng như Ngạo Phong sẽ phải không quan tâm đến sống chết của anh ta mới đúng.

Mặc Trúc nghiêng đầu suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ nguyên nhân là do anh lo lắng cho cậu ấy sau khi thấy cậu ấy một thân một mình chui vào giữa đám lợn rừng, lúc đó không phải anh lo lắng nhìn xung quanh mấy lần đấy sao? Tôi thấy cậu ấy lúc đó đứng ở chỗ cách không xa đã nhìn thấy chúng ta.”

“Chỉ vì điều này thôi sao? Sao… có thể như vậy được?” Dư Phàm lại một lần nữa trợn mắt há mồm.

“Tại sao lại không thể?” Mặc Trúc bĩu môi nhìn về phía xe ngựa, đôi mắt sáng ngời dâng lên ý cười hiền hòa, xua tan do dự: “Thật ra, Truy Vân là một người thông minh, cũng rất dịu dàng.





Cho dù chỉ là một động tác nhỏ thôi cũng có thể khiến cho cậu ấy ghi nhớ trong lòng.



Mặc dù anh kiêu căng nhưng bản chất không xấu, anh luôn nhắm vào c cậu ấy chỉ là vì chuyện của Linh Nhi mà thôi.



Nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm anh lại lo lắng cho cậu ấy, thế nên cậu ấy ghi nhớ.



Chẳng qua trông cậu ấy có vẻ lạnh lùng, không thích nói ra mà thôi.



Nhưng một khi xảy ra chuyện gì, cậu ấy nhất định sẽ là người đầu tiên hành động.”

Là như vậy sao? Dịu dàng? Cái tên suốt ngày lạnh mặt như xác chết ấy hả?

Nghe lời Mặc Trúc nói, Dư Phàm cũng không nhịn được kinh ngạc, nhìn về phía xe ngựa, một nơi nào đó trong lòng giống như bị gõ một cái, đôi mắt không tự chủ hơi có thứ trong suốt dâng lên.

Tô Kiếm và La Tư ai nấy đều yên lặng, sắc mặt ít nhiều cũng có chút rung động.



La Tư âm thầm cảm khái, có lẽ điều Thất Thiếu Gia này khiến cho người ta khâm phục nhất không phải thiên phú ưu việt và thân thủ xuất sắc của cô, mà chính là sự thu hút từ nhân cách đặc biệt ấy.

Ngồi ở trong xe ngựa, Ngạo Phong cảm giác cả người giống như được ngâm mình trong suối nước nóng, dưới sự bao trùm của một vầng sáng màu xanh da trời, cảm giác thư thái giống như được ngủ một giấc say sưa, ngay cả sự mệt mỏi sau cuộc chiến đấu cũng hoàn toàn mất đi.

“Cảm ơn mẹ Tô Nhã, thật sự quá thần kỳ, không ngờ là huyễn thú còn có loại sức mạnh như thế này.” Ngạo Phong ngạc nhiên giơ bàn tay đã khỏi hẳn lên, không hề cảm thấy có chút đau đớn nào cả, hoàn toàn không còn dấu vết thương tổn.

Mặc dù trong thân thể sử dụng năng lượng huyễn thần thần kỳ nhưng cũng cần phải nửa canh giờ mới có thể hoàn toàn khôi phục, vậy mà mỹ nhân ngư huyễn thú của Tô Nhã phu nhân lại có thể ngay lập tức chữa lành thương thế của cô.

“Thế có là gì? Chỉ cần không phải bệnh gì quá nghiêm trọng hoặc là khô kiệt lực sinh mệnh, ngay cả một người sắp chết mẹ tôi cũng có thể khiến cho người đó sống lại bình thường chỉ trong chớp mắt.” Mặc Linh kiêu ngạo cười nói: “Thế nên chúng tôi luyện tập hoàn toàn không cần lo lắng chuyện bị thương.”

“Thật là xuất sắc.” Ngạo Phong gật đầu một cái, trước kia cô quá thiển cận, không có hiểu biết gì đối với huyễn thú hệ chữa lành và phụ trợ.

“Huyễn thú hệ phụ trợ cũng giống như vậy, mang trong mình sức mạnh đáng sợ, nhất là đối với con gái các con đấy, cũng không phải tất cả con gái đều giống như Linh Nhi, thích chém giết chết chóc.” Tô Nhã phu nhân mỉm cười nhìn Mặc Linh bên cạnh lè lưỡi, tiếp tục nói: “Con gái trong học viện đều lấy huyễn thú phụ trợ làm chủ, giống như huyễn thú Thủy Nhi của mẹ là một loại huyễn thú hệ chữa lành.



Trước kia mẹ từng có một người chị em cực tốt, cô ấy có một loại thần thú mang tính quấy nhiễu mê hoặc, ở trên chiến trường có thể khiến cho sức mạnh nơi đó suy yếu với diện tích rất lớn, dồn ép thực lực đối phương, phải nói là cực kỳ hoàn hảo.



Chỉ tiếc là sau đó người ấy…”

Nói tới đây, Tô Nhã phu nhân lộ ra sự buồn bã, bà thở dài lại nhìn Ngạo Phong một cái, ánh mắt kỳ lạ cười nói: “Con lại rất giống với người bạn kia của mẹ.”

Ngạo Phong bị đôi mắt hiền hòa của bà nhìn, từ đáy lòng sinh ra một cảm giác kỳ dị, nhẹ nhàng mỉm cười đáp: “Hay là nói thế này, mẹ Tô Nhã và con có duyên với nhau nhỉ?”

Nét mặt tươi cười tuấn tú quá mức chói mắt, mỹ nhân ngư là loài thích cái đẹp giống như tinh linh chớp mắt mấy cái, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, bất ngờ hôn chụt một cái lên mặt Ngạo Phong, lúc này mới rúc rích kêu lên, nhảy ra sau lưng Tô Nhã phu nhân, thò cái đầu ra cười trộm.

Ngạo Phong mặt đen sì sờ chỗ vừa bị hôn.



Trời đất ơi, mình vừa bị một còn huyễn thú động chạm, lại còn là con cái…

“Thủy Nhi rất thích con đấy.” Tô Nhã phu nhân vuốt mái tóc đen của Ngạo Phong, mỉm cười ôn hòa: “Thủy Nhi rất ít khi thích đàn ông, bình thường cũng chỉ thích dính vào các cô gái.



Ngoài Trúc Nhi ra, lần đầu tiên mẹ thấy nó thân thiết với một thiếu niên như vậy.



Con nói không sai, chúng ta thật sự rất có duyên.”.