Ngạo Nghễ Trảm Thần

Chương 89: Thật trùng hợp




Trên diễn đàn trong trò chơi vô cùng sôi nổi. Còn trong phòng, người khởi xướng Vương Viễn đã tháo thiết bị trò chơi xuống, duỗi thắt lưng, rồi đứng dậy đi tới phòng bếp chuẩn bị tìm gì đó ăn.

Từ khi chơi trò chơi cho tới nay, Vương Viễn đã không ra khỏi nhà hai ngày rồi, đồ ăn trong tủ lạnh gần cạn sạch.

Trong tủ ngược lại có một hộp mì ăn liền, nhưng mỳ ăn liền là đồ ăn khẩn cấp, khi Vương Viễn chuẩn bị cùng đường mới dùng nó để ứng phó với nhu cầu bức thiết. Bây giờ trong thẻ Vương Viễn có tiền, chắc chắn sẽ không gặm hộp mỳ ăn

liền đáng thương này.

Mặc xong quần áo rồi tùy tiện thu dọn một chút, Vương Viễn ngâm nga một bài hát rồi ra khỏi nhà.

"Cuộc sống một người, tươi đẹp biết bao...."

Dưới màn đêm ở thành phố Giang Bắc, Vương Viễn vừa ngân nga vừa xách đồ ăn, bước trên con đường về nhà một cách vui tươi hớn hở.

"Ha ha, bé ơi, cưng đang đi đâu thế, có cần anh đưa cưng đi một đoạn không?"

Đúng lúc này, một giọng nói chói tai vang tới từ phía bên kia con đường.

nan

Vương Viễn nhìn theo tiếng, chỉ thấy có một cô gái nhỏ đứng ở bên kia đường. Trời tối quá nên Vương Viễn không nhìn rõ được diện mạo của cô gái ấy, trong tay cô gái bê một cái thùng lớn, nhìn bộ dáng chắc không phải là người bản địa.

Một chiếc xe ô tô màu đen dừng bên cạnh cô gái, vài thanh niên đang phì phèo điếu thuốc, thò đầu khỏi cửa xe và tươi cười bắt chuyện với cô gái.

Cô gái đó không ngẩng đầu lên, mà chỉ bê cái thùng rồi dịch sang bên cạnh, rất dễ nhận thấy, cô gái này không muốn để ý tới người trên xe,

"Đừng sợi Anh đây không phải là người xấu đâu!"

Ý tứ của cô gái đã rõ ràng như vậy rồi, mà thanh niên trong xe vẫn liều chết dán sát mặt vào như cũ.

Nhìn thấy một màn này, Vương Viễn không nhịn được nhíu mày. Tuy khi còn ở nhà, người trong nhà luôn khuyên Vương Viễn đừng gây chuyện thị phi, nhưng thân là người trẻ tuổi tập võ từ nhỏ, gặp phải loại chuyện này Vương

Viễn cũng không thể không quan tâm, không hỏi.

Suy nghĩ một lát, Vương Viễn hét về phía bên kia con đường: "Em gái! Anh ở đây nè!"

"221p"

Nghe thấy tiếng gọi của Vương Viễn, mấy thanh niên trong xe vội vàng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vương Viễn ở bên kia đường.

Thân hình Vương Viễn cao lớn khôi ngô, nặng cũng phải hơn một trăm cân, hắn đứng ở nơi đó, cảm giác áp lực vô cùng.

Ánh đèn đường chiếu vào gương mặt Vương Viễn, hiện lên vẻ mặt hung thần ác sát của hắn, mấy thanh niên nhìn thấy cảnh này lập tức cả kinh.

"Thì ra có người đón cưng rồi sao, vậy không quấy rầy nữa!"

Nói xong, một chân nhấn ga, mấy người và một con xe hoàn toàn biến mất ở đầu đường.

'Thấy mấy người thanh niên lái xe rời đi, Vương Viễn gật đầu với cô gái kia rồi Xoay người rời đi.

Mấy việc thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ này hoàn toàn xuất phát từ bản tính của Vương Viễn, cũng không cần bất kì báo đáp nào, còn mấy ý tưởng anh hùng cứu mỹ nhân rồi lấy thân báo đáp các kiểu, xưa nay Vương Viễn thật sự không hề nghĩ qua.

Nghĩ đến Mộc Uyển Thanh trong game, e là chuyện tốt này cũng không đến lượt Vương Viễn.

Về đến nhà, Vương Viễn xách đồ ăn mua được đi vào phòng bếp, sau đó vô cùng thành thạo bắt đầu nhặt rau, rửa rau, nấu cơm.

Nếu so sánh với đồ ăn đặt bên ngoài hay đồ ăn trong quán cơm, Vương Viễn càng thích ăn cơm mình tự nấu hơn. Hơn nữa tài nấu ăn của Vương Viễn cũng rất khá.

Đặt nồi làm nóng đầu!

Chưa đến mấy chốc mà mùi thơm đã lan ra bốn phía.

"Rầm!"

Vương Viễn bưng đồ ăn vừa nấu xong đặt lên bàn, mở máy tính bảng định vừa ăn vừa lướt diễn đàn, đột nhiên ngoài cửa lại vang lên một tiếng động lạ.

sạn Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, Vương Viễn buông bát đũa trong tay xuống, đứng dậy mở cửa. Chỉ thấy một cô gái mặc áo trắng đứng bên ngoài cửa, cô gái

kia cầm chìa khóa xoay lưng về phía Vương Viễn mở cửa phòng đối diện.

Phía sau cô ta là một chiếc vali lớn, ắt hẳn âm thanh vừa rồi vang lên từ chiếc vali này.

"Phòng đối diện có người ở?" Vương Viễn có chút mờ mịt.

Vương Viễn ở chỗ này cũng được một thời gian rồi, cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy chủ nhân căn phòng đối diện.

Nhưng nhìn vali kia, không hiểu sao Vương Viễn cảm thấy có chút quen quen.

Lúc này, cô gái kia cũng nghe được tiếng cửa mở phía sau, liền vội quay người lại, Vương Viễn cũng nhìn được dung mạo của cô gái này.

Cô gái này không cao, dáng người cân đối, lớn lên vô cùng xinh đẹp, mắt nhỏ dài, nheo mắt lại càng đẹp.

"g2"

Sau khi cô gái kia nhìn thấy Vương Viễn thì không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi? Cô biết tôi hử?”

Vẻ mặt Vương Viễn mông lung, hắn không có bất kì ấn tượng nào đối với cô gái trước mặt cả.

"Ban nãy ở trên đường anh còn gọi tôi là em gái đây." Cô gái kia cười nói "Quên nhanh như vậy à?"

"Em gái? Là cô?”

Nghe cô gái kia nói như vậy, Vương Viễn nhất thời hồi thần, thảo nào nhìn cái vali trên đất lại quen mắt đến thế. Hóa ra cô gái này chính là cô gái ban nấy bị người trêu ghẹo trên đường.

"Thật trùng hợp, cô cũng ở đây sao?"

Vương Viễn không thể tin được mà hỏi.

Thế giới này cũng quá nhỏ đi, không ngờ cô gái này lại là hàng xóm nhà đối diện.

"Đúng vậy... Tôi mới vừa đến, không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây."

Cô gái kia cũng cảm thấy rất khó tin mà cảm khái một phen, sau đó giơ tay ra giưới thiệu bản thân: "Tôi là Tống Dương, rất cảm ơn anh về chuyện ban nấy."


đường là mình xen vào chuyện của người khác rồi.

Thật là một cô gái thú vị.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Vương Viễn trở lại trò chơi.

Lần thứ hai vào game, Vương Viễn xuất hiện ở trong phòng tu luyện, cùng lúc đó tin nhắn thoại ùn ùn vang lên.