Ngạo Nghễ Trảm Thần

Chương 39: Kiếm pháp tuyệt học 2




"Ta chưa tự thiến bao giờ, làm sao biết được." Vương Viễn nhún vai.

Bối cảnh câu chuyện Đại Võ Tiên lấy tài liệu từ trong tiểu thuyết của mấy trăm năm, người trẻ tuổi bây giờ phần lớn đều chưa nghe qua chứ đừng nói là đọc qua, hai chữ tự thiến nghĩa là gì đương nhiên Vương Viễn cùng Bôi Mạc Đình đều không biết.

Ngay sau đó, Vương Viễn lại hỏi: "Kiếm pháp Tuyệt Học, ngươi có muốn mua. không?”

"Gái này... Đây không phải là vật phẩm nhiệm vụ của ngươi sao?" Cách suy. nghĩ cùng hành động của Vương Viễn luôn khiến người khác chuẩn bị không kịp.

"Xi

Vương Viễn nói: "Nếu ta mang thứ này tới Lạc Dương tối đa cũng chỉ nhận được một quyển đao pháp Trung Cấp, còn hiện tại công pháp trên tay ta là Tuyệt Học, kẻ ngu cũng biết chọn cái gì, ngươi rốt cuộc có muốn hay không?"

"Vậy rốt cuộc cần bao nhiêu tiền?" Bôi Mạc Đình vừa xin lỗi, lại hết sức khát vọng: "Ngươi ra giá đi!"

"Ta cũng chưa bao giờ bán Tuyệt Học, làm sao biết nó trị giá bao nhiêu!" Vương Viễn sờ sờ đầu trọc, không biết nên trả giá thế nào.

Từ lúc chơi game cho tới bây giờ, công pháp cao cấp nhất mà Vương Viễn từng bán chính là Cuồng Phong Khoái Đao, giá cả chừng mười lượng vàng, đổi thành tiền mặt ít nhất cũng được năm ngàn đồng. Thế nhưng kiếm pháp Tuyệt Học này ở giai đoạn đầu của trò chơi tuyệt đối là tồn tại vô địch, căn bản là vật vô giá... Nó ít cũng phải có giá ngàn lượng vàng, gấp trăm lần mười lượng, năm ngàn tệ gấp trăm lần lên cũng chính là năm trăm ngàn.

Vật phẩm trò chơi có giá năm trăm ngàn, Vương Viễn cũng có chút không dám mở miệng, dẫu sao năm trăm ngàn đối với người bình thường mà nói cũng không phải là một con số nhỏ, thử tưởng tượng xem, làm gì có vật phẩm nào có giá cao như vậy.

"Nói đi, ngươi có thể mua với giá bao nhiêu?" Vương Viễn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hai chúng ta dù sao cũng là đồng bọn trong lúc hoạn nạn, chỉ cần ngươi ra giá không quá thấp, quyển công pháp này sẽ là của ngươi."

"Gái đó..." Bôi Mạc Đình trù trừ nói: "Tháng này ta không có nhiều tiền tiêu vặt, ba trăm ngàn có đủ không?”

"Nhân dân tệ?" Vương Viễn kinh ngạc, không nghĩ tới tên này còn là con nhà giàu.

"Chẳng lẽ ngươi nhận đô la Mỹ?" Bôi Mạc Đình kinh ngạc.

"Tiền Mỹ đổi sang nhân dân tệ chỉ được có hai trăm ngàn, ngươi nghĩ ta ngu chắc?" Vương Viễn lau mồ hôi, nói: "Một tay giao tiền một tay giao hàng."

"Ngươi chờ một chút!"

Bôi Mạc Đình mở tài khoản ra, thuần thục chuyển tiền cho Vương Viễn. Sau khi nhận được tiền, áo cà sa trong tay Vương Viễn được hệ thống chuyển sang cho Bôi Mạc Đình, cùng lúc đó thông báo của hệ thống xuất hiện: [Nhiệm vụ hộ tống thất bại, Ngưu Đại Xuân bội ước, hiệp nghĩa - 20.]

20 điểm hiệp nghĩa đổi ba trăm ngàn tiền mặt, lần mua bán này tuyệt đối đáng giá.

Thân pháp của Bôi Mạc Đình vốn không thấp, y còn là đệ tử của phái Hoa Sơn nên sự hiểu biết đối với tâm pháp sẽ hơn hẳn nhưng người khác. Mà thuộc tính của y lúc này vừa vặn phù hợp với yêu cầu của [Tịch Tà Kiếm Pháp].

Sau khi nhận lấy áo cà sa, Bôi Mạc Đình thuận tiện tu luyện một chút.

Đây chính là Tuyệt Học, cho dù có chạy nát toàn bộ trò chơi này e rằng cũng không có cuốn thứ hai. Bôi Mạc Đình vô cùng kích động, không thể chờ đợi thêm được nữa.

[Để học được "Tịch Tà Kiếm Pháp" cần phải tự thiến, có đồng ý tự thiến không?]

Lúc này, bên tai Bôi Mạc Đình vang lên tiếng của hệ thống.

"Góp"

Bôi Mạc Đình không do dự chọn đồng ý.

[Công ty Long Đăng nhắc nhở bạn, toàn bộ hành động của người chơi sẽ không thể thay đổi, quyền giải thích cuối cùng trong trò chơi đều thuộc về công ty Long Đằng, cuối cùng chúc bạn chơi vui vẻ!]

_

Bôi Mạc Đình còn đang cảm thấy buồn bực, không hiểu sao tự dưng hệ thống lại nói những thứ vớ vẩn này, thì tiếng hệ thống lại vang lên lần nữa.

[Người chơi đã lĩnh ngộ được tuyệt học "Tịch Tà Kiếm Pháp", thân pháp + 20, ngộ tính + 10, lực cánh tay + 10. Nhận được đạo cụ đặc biệt: Dương căn của Bôi

Mạc Đình.]

Đúng lúc đó trong quần của Bôi Mạc Đình đột nhiên mát lạnh, trong tay y xuất hiện một đồ vật không sao miêu tả được.

“Này? Ta?"

Bôi Mạc Đình nhìn cái thứ nằm trong tay mình, rồi lại ngây ngốc nhìn Vương Viễn bên cạnh đang rướn đầu nhìn y với vẻ mặt mong đợi.

"Thế nào? Tuyệt Học này thuộc tính gì?"

Vương Viễn thể hiện sự tò mò mà bất kì người chơi nào cũng sẽ có. Nhưng mà Bôi Mạc Đình lại trông như người mất hồn, không nói câu nào. "Ngưu Đại Xuân! Ta muốn giết ngươi!"

Sau một lúc lâu Bôi Mạc Đình cũng bùng nổ, giơ kiếm lên muốn liều mạng với Vương Viễn.

Con mẹ nó, y tốn mấy trăm nghìn để mua kiếm phổ, vậy mà cuối cùng lại trở thành một con gà thiến... Tâm trạng lúc này của Bôi Mạc Đình cũng dễ hiểu thôi.

Tuy chỉ là một thứ dài hai, ba tấc, trong trò chơi cũng không có cơ hội dùng đến, nhưng nó là biểu tượng của đàn ông... Không có cái này thì giới tính của Bôi Mạc Đình sẽ trở thành một bí ẩn. Y không nổi điên sao được.

"Ngươi điên rồi sao?"

Vương Viễn thấy vậy thì kinh hãi, giơ tay tát cho Bôi Mạc Đình ngã lăn xuống giữ nói "Ông đây bán Tuyệt Học cho ngươi, vậy mà ngươi dám tấn công

"Đậu xanh cả nhà ngươi..."

Bôi Mạc Đình nằm dưới đất, hai dòng nước mắt lăn theo gò má chảy xuống.

Việc mình bị mất thăng nhỏ là một chuyện không thể nói cho người khác biết, bây giờ đánh cũng không đánh lại, nói cũng không nói được, Bôi Mạc Đình đau khổ, ăn quả đắng mà còn phải nuốt vào trong bụng.

"Ta chỉ có một người chú, nhà không có người khác..." Vương Viễn đưa tay kéo Bôi Mạc Đình vẫn im lặng dậy nói: "Nếu như Tuyệt Học này là đồ giả thì ta trả


"Mắc mớ gì tới ngươi!"

Bôi Mạc Đình hung dữ trừng mắt nhìn Vương Viễn, tự mình túm lấy Lâm Bình Chỉ rồi biến mất trước mặt Vương Viễn.

"Đúng là kì lạ... Tên này sao lại uốn éo cái mông khi đi thế?”

Nhìn bóng dáng Bôi Mạc Đình rời đi, Vương Viễn mờ mịt sờ soạng cái đầu bóng loáng của mình.