Ngạo Nghễ Trảm Thần

Chương 25: Mười lượng vàng




Cao Lão Đại nghe thấy vậy thì tức sôi máu, cái bàn nát như bã đậu này mà cũng đáng giá mười lượng vàng? Công ty game chưa thấy tiền bao giờ à?

Những nơi đông người là giang hồ, tửu quán, những nơi này đều là chỗ những người chơi tụ tập,

Bàn ghế yếu ớt ở bên trong đều là công cụ để công ty Long Đằng kiếm tiền bẩn, cái thiết lập không biết xấu hổ này đã được kéo dài từ game trước đến tận bây giờ...

Cái trò hề này mà vẫn mang ra để dùng, tác giả đúng là chẳng sáng tạo gì cả.

Sau khi đánh lui Cao Lão Đại, thì Vương Viễn tiện tay cất ngọc bội và vàng trên bàn vào túi đeo, sau đó đứng dậy.

“Đừng để hắn chạy!”

Thấy Vương Viễn muốn rời đi, Cao Lão Đại vội hạ lệnh với Thanh Y Lục Sam ở bên cạnh Vương Viễn.

Thanh Y Lục Sam nghe thấy thế thì mới giật mình phản ứng lại, lập tức rút kiếm đâm về phía Vương Viễn.

“Ha hai”

Vương Viễn cũng không né tránh, tiến lên một bước đập một cái thật mạnh vào kiếm của Thanh Y Lục Sam.

“keng!” =fJ Một kiếm đâm trúng, không tổn thương chút gì.

Cùng lúc đó, bàn tay to lớn của Vương Viễn túm lấy cánh tay của Thanh Y Lục Sam, nắm thật chặt.

“Răng rắc!”

mì thanh khiến cho người ta khiếp sợ vang lên, cánh tay của Thanh Y Lục Sam bị Vương Viễn bóp đến mức vặn vẹo.

“Leng keng!” Thanh Y Lục Sam buông tay, trường kiếm trong tay rơi xuống đất.

Tiếp theo Vương Viễn túm lấy tay phải của Thanh Y Lục Sam, quăng một cái, Thanh Y Lục Sam bị ném bay đi luôn.

“Rầm rầm rầm!” Cả một dãy bàn ghế ngay ngắn bị Thanh Y Lục Sam va vào thì nát vụn.

Thấy đống gỗ nát vụn bên người mình, Thanh Y Lục Sam không nhịn được nỗi bi thương trong lòng, nước mắt rơi như mưa.

Cao Lão Đại chỉ làm hỏng một cái bàn đã mất mười lượng vàng, mười lượng vàng ít nhất cũng đổi được năm sáu nghìn tiền mặt, mà Thanh Y Lục Sam lại làm hỏng ít nhất cũng gấp mười lần Cao Lão Đại.

Chơi game mà phải bồi thường nhiều tiền như vậy, không cần nghĩ cũng biết tâm trạng của Thanh Y Lục Sam như thế nào rồi, sau khi sững sờ vài giây thì lau

nước mắt rồi offline luôn.

Có thể thấy, Thanh Y Lục Sam, đã mất hy vọng về trò chơi này, trở thành người chơi "Đại Võ Tiên" AFK đầu tiên.

Ép người ta đến mức này, Vương Viễn đúng là tạo nghiệp quá nhiều.

'Vương Viễn tiện tay nhấc cái ghế đẩu lên, đi đến trước mặt Cao Lão Đại, sau đó quay đầu lại nói với chưởng quầy: “Có phải là ai tiếp xúc cuối cùng thì người đó phải đền bù tổn thất bàn ghế không.”

“Đúng!”

Ông chủ gật đầu một cách chắc chắn.

“Vậy ngươi giữ hắn cho chắc vào, ta sế khiến ngươi giàu to!”

Vương Viễn vừa nói vừa buông tay, ghế đẩu thoát khỏi bàn tay Vương Viễn, nên thật mạnh lên mặt Cao Lão Đại.

“Mười lượng vàng!”

Nhất Đao và Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ ở phía sau Vương Viễn đang âm thầm tính toán.

“Đến cướp trang bị này!”

Vương Viễn vừa nói vừa cầm một cái ghế đẩu nữa lên ném vào người Cao Lão Đại.

“Ra vẻ này!”

“Ra vẻ nữa cho ta xeml”

Cứ nói một câu thì Vương Viễn lại ném một cái ghế, từng cái từng cái một không ngừng nghỉ, Cao Lão Đại bị đập đến nỗi không mở nổi mắt, muốn thoát khỏi tình cảnh này để offline cũng quá xa vời.

“Mười lượng vàng, mười lượng vàng, mười lượng vàng...”

Hai người Nhất Đao trốn dưới mặt bàn, đọc thầm theo tiết tấu của Vương Viễn ở trong lòng.

Vương Viễn đập cho đến đủ mười phút, tất cả bàn ghế có thể nhìn thấy ở trong tiệm đều bị Vương Viễn đập hết sạch rồi, trên mặt đất toàn là mảnh gỗ vỡ, Vương Viễn đứng ở chỗ không xa đang xách ngược một cái ghế đẩu, cái đầu trọc hung thần ác sát đó như là sát thần chuyển kiếp, khiến người khác trông thấy thôi đã sợ phát khiếp.

Còn về việc phải bồi thường bao nhiêu tiền thì Vương Viễn không hề tính, dù sao cũng đủ để khiến Cao Lão Đại không bồi thường nổi.

Sau khi ném cái ghế đẩu cuối cùng vào mặt Cao Lão Đại, thì Vương Viễn phủi tay, nghênh ngang ra khỏi tửu điếm.

Nhìn bóng lưng rời đi của Vương Viễn, sắc mặt của hai người Nhất Đao đang trốn dưới cửa sổ trắng bệch, rõ ràng là không biết nên miêu tả tâm trạng của mình

lúc này như thế nào.

Hai người âm thầm thề độc, sau này bọn họ mà dám động vào cái tên này thì cả Tam Sát Trang của bọn họ đều không được chết tử tế...

Mẹ kiếp, tên này quá độc ác.

Giết người thì cùng lắm là bị trừ điểm giang hồ lịch duyệt, nhưng ném ghế thế này thì mất vàng thật bạc thật đấy, thế thì ai mà chơi lại được.

'Tổng đà Hồng Hoa hội ngay tại Lạc Dương, Vương Viễn chân trước vừa mới rời khỏi thì hội trưởng Hồng Hoa hội Thương Khung Thần Cái đã dẫn theo một đám người đến tửu điếm.

"Ơ... Con mẹ nó vậy là sao đây?"

Nhìn cảnh tượng trước mắt mà Thương Khung Thần Cái đau hết cả đầu.

Mẹ nó phải giải quyết vấn đề này như thế nào đây? Nói thế nào thì Cao Lão

Đại cũng là đà chủ Hồng Hoa hội, vẫn là cao thủ nòng cốt, không quan tâm đến thì các huynh đệ bang hội sẽ thất vọng mất.

Còn quản đó hả, người ta cũng đã đập nát cái tiệm này rồi, phải bồi thường bao nhiêu tiên đây?

"Tên nhóc kia không phải là người mà..."


"Ngưu Đại Xuân!" Cao Lão Đại nhìn thoáng qua nhật ký chiến đấu đáp lời.

"Ngưu Đại Xuân? Tên này nghe quen quen nhỉ." Thương Khung Thần Cái nghe vậy thì hơi sững người.

Lúc này bên cạnh Thương Khung Thần Cái có một người là đệ tử Thiếu Lâm †ân Bách Hoa Thác nói: "Hôm nay trên thông báo giang hồ nổi lên tin, hình như BOSS cấp Quần Hiệp bị đánh chết, là một cao thủ, chúng ta thật sự phải đối phó hắn sao?"

Sự lo lắng của Bách Hoa Thác không phải không hợp lý, bang hội lớn dựa vào cái gì để lôi kéo ngươi chơi nào? Là danh vọng của cao thủ!