Thấy đối phương đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, Vương Viễn cười lạnh một tiếng, tung người xông về phía Mộ Dung Song.
Trong lòng Mộ Dung Song thầm kêu khổ.
Chiêu thức của Vương Viễn tàn bạo như thế nào, Mộ Dung Song đã được diện kiến, là một cô gái, cô ta chắc chắn không muốn dây dưa với loại người ác độc này.
Nhưng cô ta lại là phó bang chủ Hồng Hoa hội, nên trong tình huống này Mộ Dung Song không thể xoay người bỏ chạy được.
Dù sao thì để đứng đầu một bang hội, thứ mọi người quan tâm không chỉ là kinh nghiệm và tu vi võ học, mà phần nhiều là hình tượng trong giới giang hồ.
Mọi người đến đây để giúp Mộ Dung Song bắt người, vậy mà khi gặp phải cường địch thì Mộ Dung Song lại run sợ. Việc này mà truyền đi thì không chỉ mất mặt thôi đâu, mấy việc như quay đầu bỏ chạy này sẽ trở thành một câu chuyện cười cho người người bàn tán. Chỉ sợ rằng sau đó Mộ Dung Song không thể tiếp tục lăn lộn trong Hồng Hoa hội được nữa, thâm chí còn ảnh hưởng tới danh tiếng của bang hội.
Rơi vào đường cùng, Mộ Dung Song chỉ có thể tiếp tục giả bộ bình tĩnh, cây quạt trong tay đưa ngang lên che trước ngực.
Xem ra cô ta đối với chiêu thức kia của Vương Viễn cũng có chút e sợ.
Nhưng mà Vương Viễn vẫn là người biết điều, thân là đệ tử võ học thế gia, phẩm chất của hắn vẫn thuộc về chính phái, đương nhiên không thể giơ móng vuốt mà hung hăng chộp lấy con gái nhà người ta được.
Trong phút chốc, Vương Viễn đã lao tới trước mặt Mộ Dung Song, giơ tay đập một quyền xuống đống cát.
Lưu Manh Phố Chợ! !
Thần sắc Mộ Dung Song căng thẳng, cây quạt trong tay vung lên, trên không trung vẽ ra một đường vòng cung, lần thứ hai sử dụng "Du Long Kinh Phượng" với ý đồ bắn ngược lại đòn tấn công của Vương Viễn.
Ai ngờ tới khi quạt của Mộ Dung Song vừa đụng đến nắm đấm của Vương Viễn thì một cảm giác nghẹt thở như bị cả quả núi đè xuống ập tới.
Không những không thể phản lại đòn tấn công của Vương Viễn mà còn bị hắn đánh cho một quyền.