Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần

Chương 7




Từng cảnh giới đều là một bước đột phá theo từng giai đoạn. Tuy Sơ Khuy Môn Kính là cảnh giới thấp nhất trong võ học, thế nhưng đã có sự bố trí võ học cơ bản nhất của đệ tử chính thức môn phái, cộng thêm cơ chế nhận định đặc biệt của quái BOSS, đối với người mới chỉ học được chiêu thức nhập môn mà nói thì thực lực của Doãn Nhị Cẩu vẫn khá khủng bố. Đừmg nói đến đệ tử tập sự chưa chính thức bái nhập sư môn, cho dù là đệ tử chính thức bái nhập môn phái, không có ba đến năm người cũng khó mà bắt được tên trước mặt này. Cấp bậc nhiệm vụ [Tai Họa Ngưu Gia Thôn] này cũng chỉ là Đại Triển Quyền Cước mà thôi, vốn dĩ Vương Viễn nghĩ rằng Doãn Nhị Cẩu này cùng lắm chỉ là quái Tinh Anh, ai ngờ lại là một con BOSS. Thế nhưng nếu đã nhận nhiệm vụ thì dù cho khó hơn nữa cũng phải làm cho xong, bây giờ BOSS cũng đã xuất hiện rồi, với điểm thân pháp này thì Vương Viễn muốn chạy chắc chắn không thoát được. Hết cách rồi, Vương Viễn chỉ đành phải kiên trì đến cùng mà xách đao xông tới thôi. "Giỏi thật! Dám coi thường ông nội ngươi à?" Doãn Nhị Cẩu kia thấy Vương Viễn không những không xoay người bỏ chạy mà còn trực tiếp xách đao xông về phía mình, Doãn Nhị Cẩu ngay tức khắc nổi cơn tam bành, hét lớn một tiếng vung đại hoàn đao trong tay chém xuống. Doãn Nhị Cẩu đúng là BOSS, lực công kích không hề giống như tiểu Sơn Tặc, dù là Vương Viễn cũng không dám ngang nhiên đỡ đòn, hai tay hắn nắm chuôi đao, gắng sức đỡ đòn tấn công của gã. "Keng!" Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, hai thanh đại đao chạm vào nhau. Thân là BOSS Sơn Tặc, sức lực của Doãn Nhị Cẩu không biết lớn hơn Sơn Tặc bình thường gấp bao nhiêu. Vũ khí chạm nhau, sức mạnh to lớn khiến lá cây dưới chân hai người bay khắp bốn phía, Vương Viễn đứng nguyên tại chỗ nhưng Doãn Nhị Cẩu lại bị đẩy lùi lại mấy bước, đại đao cắm về phía sau, lúc này gã khó khăn lắm mới đứng vững được. Thấy BOSS lại bị chính mình đẩy lùi ra sau, trên mặt Vương Viễn bỗng lộ vẻ bất ngờ, ngay cả hắn cũng không ngờ lực tay của bản thân bỗng chốc mạnh mẽ đến mức này. Không ngờ rằng lực tay sáu mươi điểm tuyệt không phải chuyện đùa. Thuộc tính võ học cấp thấp cộng thêm tối đa không quá mười điểm, cho dù Doãn Nhị Cẩu này cũng là thần lực trời sinh, với sự thiết lập công pháp hiện giờ của gã, lực tay cao nhất cũng không vượt quá năm mươi điểm. Huống hồ Vương Viễn còn có thuộc tính cộng thêm 100% phòng ngự công kích, cho dù Doãn Nhị Cẩu cộng thêm vũ khí và cấp BOSS cũng không thể phá được phòng ngự của Vương Viễn, hắn có thể đẩy lùi Doãn Nhị Cẩu với một đòn cũng hợp tình hợp lý, hợp logic. "A a a a!" Bị một đao của Vương Viễn đầy lùi, Doãn Nhị Cẩu nổi giận gầm lên, lại nhào tới lần nữa. Lần này Vương Viễn không né tránh, cũng không đỡ đòn, mà thò đầu ra húc một cái. "Đinh!" Một tiếng động lớn vang lên. Một đao của Doãn Nhị Cẩu chém ngay vào cổ Vương Viễn

-1 -26 Hai chỉ số sát thương một xanh một đỏ bay lên từ trên đầu Vương Viễn. "Ha ha!" Thấy thương tổn mà Doãn Nhị Cẩu tạo ra cho hắn, Vương Viễn khẽ cười, lộ ra nụ cười đắc ý. Ở trong game Đại Võ Tiên, công kích của người chơi chia làm hai loại là ngoại công và nội công. Lực cánh tay của người chơi quyết định uy lực của ngoại công, nội lực thì quyết định độ mạnh yếu của đòn đánh nội công, sát thương của hai loại công kích được phân biệt bằng hai con số màu đỏ và xanh lam. Sau khi người chơi học tập nội công, họ có thể tiến hành tấn công và phòng ngự bằng cách thu phát nội lực. Đệ tử chính thức mạnh hơn đệ tử kiến tập là bởi vì sau khi người chơi chính thức tiến vào môn phái thì có thể học tập nội công của môn phái, từ đó có thêm sát thương nội công mà tân thủ không có. Nhờ có Tâm Pháp Vô Danh, chỉ số ngoại phòng của Vương Viễn cao tới một trăm hai, nội phòng cũng có hai mươi điểm. Rất hiển nhiên, ngoại công của Doãn Nhị Cẩu căn bản là không phá nổi phòng ngự của Vương Viễn, mặc dù Doãn Nhị Cẩu có học nội công nhưng hiển nhiên một tên Sơn Tặc sẽ không có tu vi nội công cao, một đao chém xuống chỉ rút được hơn hai mươi máu của Vương Viễn. Vương Viễn có chừng sáu trăm máu, hơn hai mươi máu căn bản là không đau không ngứa

Vả lại, cảnh giới Sơ Khuy Môn Kính mỗi lần sử dụng nội công để tấn công tối đa cũng chỉ có thể phát huy được một thành công lực, hơn nữa tu vi nội công của người chơi phải đạt tới cảnh giới Dung Hội Quán Thông mới có thể vừa chiến đấu vừa khôi phục không ngừng nghỉ được. Cho nên với chút nội lực ít ỏi của Doãn Nhị Cẩu, dù hắn có dùng nội công để tấn công thì cùng lắm cũng chỉ được mười lần. Nói thẳng, cho dù Vương Viễn đứng đó để cho hắn đánh, hắn cũng không đánh nổi... Từ xưa tới nay, chuyện không thể phá lớp phòng ngự chỉ tồn tại khi người chơi cấp thấp đánh BOSS, hôm nay BOSS đánh người chơi cấp thấp lại xuất hiện việc này, quả đúng là lần đầu tiên. Hiện tại Vương Viễn chưa học tập chiêu thức và khinh công, phương thức chiến đấu vẫn là tấn công đơn giản phổ thông nhất, không hề né tránh hay đỡ đòn, thấy chiêu phá chiêu. "Ha ha! Tới đây tấn công lẫn nhau, ngươi đánh ta đi!" Sau khi hiểu rõ cách tăng độ thông thạo của Tâm Pháp Vô Danh, Vương Viễn càng ngày càng có khuynh hướng thích ăn đòn. Ý thức được Doãn Nhị Cẩu căn bản không thể đánh mình chết, Vương Viễn dứt khoát đứng tại chỗ vừa giễu cợt vừa cùng Doãn Nhị Cẩu ngươi đánh một cái ta đánh một cái. Sáu mươi điểm lực cánh tay của Vương Viễn cũng không phải chỉ để nhìn cho đẹp, sau khi có Tâm Pháp Vô Danh, lực đánh ngoại công của hắn cao tới một trăm hai mươi điểm, có thể coi là vô địch ở thôn tân thủ. Xoẹt! Vương Viễn ăn một đao của Doãn Nhị Cẩu, mất hơn hai mươi máu, kinh nghiệm của tâm pháp tăng hai mươi bảy. Xoẹt! Vương Viễn bổ Doãn Nhị Cẩu một đao, chém rơi hơn trăm máu, Doãn Nhị Cẩu tiến gần tới cái chết. ... Sau mười hiệp, thanh máu của Vương Viễn tụt mất một nửa, Doãn Nhị Cẩu mất một phần năm. Nhưng khác nhau chính là, đòn tấn công của Vương Viễn vẫn mạnh mẽ như cũ, mà nội lực của Doãn Nhị Cẩu lại đã cạn sạch...