Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần

Chương 12




Mặc dù thu nhập cao hơn so với đi làm một chút nhưng đều là tiền mồ hôi nước mắt. Sau khi giao dịch xong Nhất Đao cũng không rời khỏi, mà nhìn chằm chằm Vương Viễn nói: "Đại Xuân huynh đệ, ta thấy ngươi phong thái không tầm thường, có muốn gia nhập Tam Sát Trang của chúng ta không?" "Tam Sỏa Trang?" Vương Viễn dừng lại, nói một cách dứt khoát: "Không có hứng thú!" Không nói đến việc Vương Viễn không có hứng thú với bang hội, cho dù có gia nhập bang hội cũng phải là bang hội cao cấp mới được, cái tên Tam Sỏa Trang này vừa nghe đã biết không phải cái bang hội tử tế gì. Thấy Vương Viễn từ chối mình một cách thô lỗ như vậy, Nhất Dao cũng không tức giận mà chỉ cười nói: "Tiếc quá, vậy sau này thường xuyên liên lạc nhé, có thứ tốt cứ trực tiếp liện hệ ta là được." Dứt lời Nhất Đao nói từ biệt với Vương Viễn, xoay người hòa vào đám đông. Thấy Nhất Đao rời đi, Vương Viễn cũng thu quầy hàng lại. Bây giờ Vương Viễn đã đạt cấp 10 rồi, sắp có thể chính thức gia nhập sư môn, sở dĩ hắn ở lại thôn tân thủ vì muốn bán vũ khí và đao phổ trong tay, rời khỏi thôn thì những món này sẽ không có giá như vậy nữa. Nay đao phổ và vũ khí đã bán đi, Vương Viễn lập tức đi đến trước mặt NPC hướng dẫn Thiếu Lâm Tự. Thấy Vương Viễn đi đến, hòa thượng kia chắp tay trước ngực nói: "Ngưu thí chủ, không ngờ được ngươi tăng cấp nhanh như vậy, xem ra võ học Thiếu Lâm ta rất thích hợp với ngươi, bây giờ ngươi có muốn chính thức bái sư gia nhập Thiếu Lâm Tự hay không?" "Có!" Vương Viễn khẽ gật đầu. Vương Viễn cũng muốn gia nhập môn phái khác, nhưng điều kiện không cho phép, nếu không ai lại chịu gia nhập phái độc thân chứ. "Ngưu thí chủ thật là sáng suốt!" Hòa thượng hướng dẫn hài lòng nhìn Vương Viễn nói: "Thế nhưng Thiếu Lâm tự chúng ta là đại phái đệ nhất thiên hạ, cũng là một ngôi sao sáng trong chốn võ lâm, người bình thường không phải cứ muốn bái sư là được. Ngươi có đồng ý nhận thí luyện của ta hay không?" [Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ thí luyện môn phái "Thí Luyện Thiếu Lâm", nhận hay không?] "Nhận!" Vương Viễn thuận tay chọn đồng ý. [Thí Luyện Thiếu Lâm] Đẳng cấp nhiệm vụ: Tiểu Thí Tân Thủ. Nội dung nhiệm vụ: Giết Sơn Tặc 0/10. Phần thưởng nhiệm vụ: Tư cách bái sư Thiếu Lâm Tự. Bối cảnh nhiệm vụ: Hắc Phong trại gây họa một phương, Sơn Tặc Mật Lâm Quan Đạo hoành hành, trừ gian diệt ác là trách nhiệm của những người hiệp nghĩa chúng ta, thế nhưng nghe nói Mật Lâm Quan Đạo có đầu lĩnh Hắc Phong trại thường hay ẩn núp, thiếu hiệp cần phải cẩn thận. Nhìn thoáng qua cột nhiệm vụ, Vương Viễn hơi thất thần, đại môn phái quả nhiên có đẳng cấp, tuyên bố nhiệm vụ thí luyện còn có cốt truyện. Giết sơn tặc thì Vương Viễn đúng là dân chuyên nghiệp, chỉ mười tên sơn tặc tất nhiên không đáng kể rồi, sau khi nhận nhiệm vụ Vương Viễn lập tức rời khỏi thôn

Theo độ thông thạo công pháp nhập môn của người chơi càng ngày càng cao thì cách chiến đấu trong trò chơi cũng càng quen thuộc hơn, mọi người không còn thỏa mãn khi bắt nạt chó mèo ở khu tân thủ nữa. Băng qua khu vực tân thủ, người chơi trong map quái cấp cao cũng càng lúc càng nhiều. Vương Viễn ngựa quen đường cũ đi vào Mật Lâm, vừa mới bước vào đột nhiên cách đó không xa vang lên một âm thanh chói tai. "Độc Cô Tiểu Linh, mau giao thứ đó ra đây, đừng ép chúng ta ra tay." “Ái chà? Cướp bóc hả?” Nghe thấy giọng nói lỗ mãng kia, trong lòng Vương Viễn không khỏi cảm thấy vui mừng. Những người xem trò hay không sợ chuyện lớn đều nhìn về nơi truyền tới giọng nói, chỉ thấy cách đó không xa có mấy người chơi nam đang dồn một cô gái vào một gốc cây đại thụ. Dáng vẻ của tên cầm đầu trông khá anh tuấn, cầm một thanh kiếm trong tay, xem ra là một người chơi phái Thiên Sơn. Hai người còn lại một người cầm trường côn, một người cầm cung nỏ, hiển nhiên là đệ tử của Thiếu Lâm và Đường Môn

Cô gái bị dồn vào cây đại thụ mặc một chiếc váy dài màu xanh thẫm, khuôn mặt tròn tròn, có răng nanh, tuy dáng vẻ cũng không phải là quá xinh đẹp, nhưng nhìn qua lại có chút đáng yêu. Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ. Thế giới ảo nằm ngoài tầm kiểm soát của pháp luật cũng là một nơi như vậy. Nhìn thấy thứ tốt là muốn cướp cũng không phải là chuyện gì quá hiếm ở trong trò chơi, nhất là trong mấy trò chơi võ hiệp, người chơi lại càng coi như thế mới là giang hồ. Nông cạn, thật đúng là nông cạn. “Tóm lại ngươi có giao ra không!” Đúng lúc này, tên đệ tử Đường Môn kia nâng cung nỏ trong tay lên, nhắm ngay vào mặt cô gái, hỏi: “Có tin ông đây sẽ bắn nát khuôn mặt của ngươi không.” Thấy mũi tên lập lòe ánh sáng lạnh của đệ tử Đường Môn nhắm thẳng vào mình, cô gái kia không khỏi sợ tới mức biến sắc, nhưng vẫn quật cường lắc đầu. “Ha, ta thấy ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Đệ tử Đường Môn kia thấy cô gái quật cường như vậy, không thể kìm nén được nỗi tức giận ở trên khuôn mặt, ngón tay ngoắc một cái, trực tiếp bóp cò súng. “Vèo!” Mũi tên theo tiếng bắn ra, nhắm thẳng vào mặt của cô gái. “A…” Tiểu cô nương thấy thế bèn kinh hãi không thôi, theo bản năng co rụt người tay, dùng đôi tay che kín mặt. Đúng lúc này, một bàn tay to giống như quạt hương bồ duỗi tới. “Đang!” Chỉ nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên, mũi tên của đệ tử Đường Môn bắn vào bàn tay to kia, mũi tên nháy mắt rơi xuống dưới đất. “???!!!” Ba người thấy thế không khỏi có chút sửng sốt, vội vàng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay to kia, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng đang cười rất tươi nhìn bọn họ. - 1 Lượng sát thương vô cùng nhỏ hiện lên ở trên đầu người đàn ông vạm vỡ, giống như đang cười nhạo đệ tử Đường Môn đã không có sức đánh người mà còn dám chặn đường cướp bóc. Người này không ai khác chính là Vương Viễn đang đứng ở một bên xem trò vui. “Ha ha!” Vương Viễn liếc nhìn ba người xung quanh, cười nói: “Làm gì cũng phải chừa lại đường lui, ba vị đại lão lại đi bắt nạt một cô nương, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?” Thật ra Vương Viễn cũng không phải là một người nhiều chuyện, dù gì chết một lần ở trong trò chơi thì cũng chỉ rớt một chút lịch duyệt mà thôi. Nhưng kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ba tên đại lão lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để đối phó với một cô gái, điều này khiến cho Vương Viễn không thể tiếp tục đứng xem được nữa.