Ngạo Mạn Và Ôn Nhu - Mộc Chước Tỷ Tỷ

Chương 36




Hà Nguyệt thật sự đã tìm được việc làm, là một công việc tại siêu thị, thu nhập ít ỏi, nhưng có thể cung cấp chỗ ở cho nhân viên, mặc dù chỉ là một căn phòng nhỏ thuê chung cho hai người, nhưng dù sao cũng có chỗ ở.

Hà Nguyệt nói ban ngày làm việc ở siêu thị, buổi tối còn có thể trở về ký túc xá ôn bài, cậu muốn tham gia kỳ thi đại học năm sau. Như vậy vừa làm việc kiếm tiền vừa ôn bài, đến khi thi đỗ đại học, học phí cũng có thể được giải quyết.

Khi nói những lời này, Hà Nguyệt có vẻ rất vui, gương mặt thường ngày hiền hòa giờ đây hiếm khi có được vẻ tươi sáng như trẻ con.

Cố Nhiên bỗng có cảm giác bị phản bội.

Hắn rời khỏi giới giải trí vì Hà Nguyệt, một lòng cho rằng cậu sẽ sống dưới sự che chở của mình từ nay về sau. Ai ngờ Hà Nguyệt không chỉ nhanh chóng tìm được việc làm, tránh còn không kịp mà muốn chuyển ra ngoài sống, thậm chí ngay cả việc hắn muốn giúp đỡ tìm trường học cũng không chịu nhận. Rõ ràng hắn có thể dễ dàng giúp cậu có được một tấm bằng tốt, nhưng người nọ lại thà tự mình vất vả ôn thi, cũng không muốn hắn giúp một chút.

Thái độ rõ ràng muốn cắt đứt mối quan hệ với hắn khiến hắn rất khó chịu, khó chịu đến mức con quỷ hung ác trong lòng suýt nữa lại bùng phát.

Hắn vốn không phải là người tốt, không chỉ tính tình kém, mà ngay cả giới hạn đạo đức cũng rất thấp. Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần nhấc ngón tay là có thể khiến cậu mãi mãi không rời xa hắn.

Nhưng hắn biết, hắn không có quyền làm như vậy.

Dù Hà Nguyệt có tính cách yếu đuối, đầu óc không thông minh, chân còn hơi khập khiễng, thậm chí còn hỏng một con mắt, yếu ớt như một con mèo chỉ cần bóp một cái là có thể chết.

Nhưng cậu cũng có quyền lựa chọn rời xa hắn.

Hoặc thậm chí không thể nói là "rời xa", vì đối lập với "rời xa" là "ở bên nhau", mà họ chỉ là đối tác làm việc đã sống chung dưới một mái nhà trong một thời gian mà thôi.

Khi Hà Nguyệt rời đi chỉ mang theo một chiếc vali không lớn, đồ đạc của cậu rất ít, thời gian ở nhà Cố Nhiên cũng có thể coi là ăn nhờ ở đậu, cậu trước giờ luôn cẩn thận dè dặt, chỉ chiếm một ít không gian, chưa bao giờ gây bất tiện cho chủ nhà.

Trước khi đi còn rất thiện ý nắm tay Cố Nhiên, mang theo nụ cười ngại ngùng, "Thời gian qua, thật sự cảm ơn anh."

Cố Nhiên nhìn cậu, "Nếu em ở không quen, vẫn có thể trở về đây."

Hà Nguyệt cười cười, "Cảm ơn."

"Anh sẽ lái xe đưa em đi, em cầm đồ không tiện."

Top of Form

"Không cần đâu, đồng nghiệp của tôi đang đợi tôi ở đó." Hà Nguyệt chỉ vào một chiếc xe tải giao hàng của siêu thị cách đó không xa, "Cậu ấy cũng sống trong ký túc xá nhân viên, tiện đường đón tôi đi."

"Được."

Hai người lại rơi vào trầm mặc ngượng ngùng, một sau lúc, Hà Nguyệt lên tiếng, "Vậy, tạm biệt, có thời gian thì liên lạc nhé."

"Tạm biệt."

Cố Nhiên nhìn theo chiếc xe đi xa, rồi một mình trở về nhà.

Khi đi qua cửa phòng ngủ của Hà Nguyệt, hắn dừng lại trước cửa một lúc, rồi từ từ mở cửa. Trong phòng gọn gàng, sạch sẽ, Hà Nguyệt không chỉ mang đi hết đồ đạc của mình, mà trước khi đi còn cẩn thận dọn dẹp một lượt.

Cửa sổ quên đóng, gió thổi vào, đã là đầu thu.

Cố Nhiên đứng im một lúc, trong căn phòng không một hạt bụi, hắn cảm thấy một nỗi lạnh lẽo trống trải.

Ba tháng sau.

Sau đợt sương giáng, thời tiết dần trở lạnh, nhưng sự kiện Cố Nhiên rút lui khỏi giới giải trí vẫn chưa hạ nhiệt.

"Bí mật thật sự về việc Cố Nhiên rút lui: hóa ra là vì......"

"Cố Nhiên chính thức đầu tư vào Đạt Ninh, giữ chức phó tổng giám đốc tập đoàn......"

"Người trong cuộc tiết lộ: Cố Nhiên rơi vào khủng hoảng kinh tế, chuyển ra khỏi biệt thự sống ở một căn hộ......"

Trên Weibo nóng hổi, hàng ngày đều có những tin tức kiểu này, không có dấu hiệu ngừng lại cho đến khi không còn chút nhiệt độ nào.

"Này, cậu nói Cố Nhiên có đẹp trai đến vậy không?" Một thanh niên cao ráo với vẻ mặt bất bình, đẩy nhẹ Hà Nguyệt đang cúi đầu làm bài, nói, "Nguyệt Nguyệt, cậu nhìn xem, tên này khiến bạn gái tớ mê mẩn, thật là tức chết đi được!"

Hà Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên màn hình điện thoại, hơi ngẩn ra, rồi mỉm cười nói, "Tiểu Viện rất yêu cậu, theo đuổi thần tượng chỉ là sở thích cá nhân, cậu cũng đừng quá để tâm."

Thanh niên cao ráo là đồng nghiệp ở cùng ký túc xá với Hà Nguyệt, tên là Đổng Phi, một chàng trai hơn hai mươi tuổi, phụ trách công việc mua sắm nhập hàng trong siêu thị.

Đổng Phi không hài lòng chọc chọc điện thoại, "Vậy cậu nói xem, giữa tớ và Cố Nhiên, ai đẹp trai hơn?"

Hà Nguyệt cười nói, "Người bình thường chúng ta chắc chắn không thể so được với minh tinh, nhưng cậu cũng có sức hút riêng."

"Tớ không nghĩ vậy, cậu cũng là người bình thường mà, tớ thấy cậu còn đẹp hơn những minh tinh đó nhiều!"

"Ôi, đừng có phóng đại như vậy......"

"Không phóng đại không phóng đại!" Đổng Phi thoải mái nằm sấp xuống giường, "Bạn gái tớ lần trước gặp cậu, cứ nhắc đi nhắc lại muốn theo dõi Weibo của cậu, tớ làm sao có thể để cô ấy theo dõi chứ! Tớ đã lừa cô ấy nói cậu không có Weibo, haha."

Hà Nguyệt cười nói, "Tớ thật sự không có Weibo mà."

Đổng Phi lười biếng dùng ngón chân cái chọt chọt ghế của Hà Nguyệt, "Này, hiếm khi cuối tuần không tăng ca, sao cậu còn đọc sách vậy, đã mấy giờ rồi, cùng xuống lầu ăn trưa đi ~"

"À, được, đợi tớ làm xong bài này đã."

Hà Nguyệt tranh thủ thời gian làm xong bài tập, lại kiểm tra một lượt đáp án, rồi mới gấp sách lại, cùng Đổng Phi xuống lầu kiếm đồ ăn.

Ký túc xá chỉ là một căn phòng 20 mét vuông, có hai giường đơn, một cái bàn, và một phòng tắm, không có chỗ nấu ăn, cho nên bình thường ăn cơm ở siêu thị hoặc quán ăn nhỏ dưới lầu.

Hành lang hơi tối, Hà Nguyệt thị lực không tốt, khi xuống lầu không nhìn rõ bậc thang, một chân vừa bước xuống thì hụt. Đổng Phi phản ứng nhanh, kéo chặt cánh tay của cậu, để cậu không bị ngã.

"Ai du, cậu không sao chứ?"

Hà Nguyệt hoảng hốt nói, "Không sao."

Đổng Phi cũng có chút sợ hãi, "Mắt của cậu không thích hợp ra ngoài, lần sau vẫn nên đi thang máy đi."

Hà Nguyệt hơi áy náy nói, "Làm phiền cậu rồi."

Đang nói, điện thoại của Hà Nguyệt đột nhiên reo lên.

Cậu cúi đầu nhìn, lập tức ngẩn người, là Cố Nhiên.

Đã gần ba tháng từ khi chuyển ra khỏi nhà Cố Nhiên, hai người vẫn chưa liên lạc với nhau.

Đổng Phi thấy biểu cảm khác thường của Hà Nguyệt, khôn ngoan nói, "Cậu nghe điện thoại đi, tớ xuống lầu ăn cơm trước." Nói xong liền đi ra ngoài.

Hà Nguyệt bắt máy, có chút ngập ngừng nói, "Alo?"

"Hà Nguyệt, là anh."

"A, Cố Nhiên, anh, anh khỏe không, dạo này thế nào......"

"Anh sắp kết hôn."

"......"

"Em sẽ đến chứ?"

"......"

Đèn bóng cũ trong hành lang chập chờn sáng tối, phát ra ánh sáng mờ ảo vàng đục, Hà Nguyệt cảm thấy mắt mình hơi mỏi.

Không biết từ lúc nào điện thoại đã ngắt, cậu nhớ mình chỉ "ừ ừ" cho qua, thậm chí còn quên cả câu "chúc mừng", cụ thể đã nói gì, cậu cũng không nhớ rõ.

Có lẽ do ánh sáng quá tối, mắt không nhìn rõ, đầu óc cũng theo đó mà hỗn loạn.

Ra khỏi hành lang, ánh nắng gay gắt của buổi chiều bỗng chiếu vào người, ánh nắng mùa thu rực rỡ mang theo chút sắc lạnh, làm cậu gần như không mở mắt nổi.