Ngạo Mạn Và Ôn Nhu - Mộc Chước Tỷ Tỷ

Chương 3: Máy bay cất cánh




Khi Hà Nguyệt mang cà phê chạy về, Cố Nhiên đã tẩy trang, thay quần áo sạch sẽ, mặt không kiên nhẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chơi điện thoại di động.

"Xin lỗi." Hà Nguyệt chạy có chút vội, thở hổn hển nói: "Quán cà phê gần đó đóng cửa để sửa chữa, em phải đi sang quán khác......"

"Ngu ngốc." Cố Nhiên trực tiếp ngắt lời cậu, đứng dậy đi ra ngoài.

Hà Nguyệt nhìn đồng hồ, thấy đã sắp muộn rồi, vội vàng gọi tài xế cho Cố Nhiên, đưa hai người ra sân bay.

Lúc lên xe Hà Nguyệt trước tiên giúp Cố Nhiên mở cửa xe sau, sau khi hắn ngồi vào, Hà Nguyệt có hơi do dự. Cố Nhiên ngồi ở ghế sau, giọng nói mang theo chế giễu: "Sao vậy? Chẳng lẽ cậu muốn ngồi cùng tôi?"

Hà Nguyệt thấp giọng nói câu "Xin lỗi" rồi ngồi vào ghế phụ.

Trời đã gần tối, xe chạy vững vàng trên đường đến sân bay. Nhiệt độ trong xe mở rất thấp, Hà Nguyệt chạy đi làm cả ngày cũng chưa ăn gì, cà phê Cố Nhiên chưa uống vẫn còn trên tay, nhưng nó đã nguội rồi, cậu không thể vứt đi, chỉ có thể cầm ở trong tay. Dạ dày cậu có chút khó chịu, hít một hơi thật sâu tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế không khỏi lén nhìn chàng trai ngồi ở ghế phụ, anh cảm thấy chàng trai này còn đẹp hơn cả những ngôi sao lớn trên TV, khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ, đôi mắt nhắm chặt mang theo một loại vẻ đẹp mong manh.

Chắc không phải thanh niên này muốn leo lên vị trí đỉnh cao nên bám lấy diễn viên Cố đó chứ. Tài xế thầm nghĩ.

Đến sân bay, Hà Nguyệt lấy vali của Cố Nhiên từ trong cốp xe ra, một tay kéo hành lý, một tay cầm ly cà phê đã nguội đi theo sau Cố Nhiên. Mặc dù lần này đến thành phố S để tham dự tiệc khánh công《 kinh trập 》, thế nhưng sau đó còn có mấy cuộc phỏng vấn, vì vậy phải ở lại thành phố S trong ba ngày, hành lý đã được Tony sắp xếp trước đó, sau này Hà Nguyệt sẽ làm việc này, Cố Nhiên là một người rất phiền phức, không quen sử dụng đồ đạc của khách sạn, chỉ cần đi công tác qua đêm là phải mang theo ga trải giường, chăn bông, gối và đồ vệ sinh cá nhân, vì vậy mỗi khi ra ngoài đều mang theo một chiếc vali lớn.

Cố Nhiên sải bước đi về phía trước, không quay đầu lại hỏi: "Chuyến bay mấy giờ?"

"6 giờ." Hà Nguyệt cố gắng đằng ra một tay, lấy điện thoại di động ra xem, "Còn nửa giờ nữa sẽ khởi hành, thủ tục đã hoàn tất, chúng ta chỉ cần lên máy bay thôi, 7:30 đến thành phố S, tiệc khánh công sẽ bắt đầu lúc 8 giờ."

"Sao không vứt cà phê đi?" Cố Nhiên liếc mắt nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, "Đúng là đồ ngốc."

"A......" Hạ Nguyệt giật mình, "Được rồi."

"Lát nữa bên lối đi kia sẽ có rất nhiều fan hâm mộ tới tiễn tôi." Cố Nhiên bình tĩnh nói: "Có nhân viên sẽ bảo vệ tôi, cậu cũng có thể giúp tôi chặn người."

"Được."

"Cậu xác định không sao chứ?" ánh mắt Cố Nhiên trào phúng liếc nhìn cậu, "Thân hình như con gái, đừng để lúc đó chưa ngăn được fan, đã bị xô ngã xuống đất trước."

Hạ Nguyệt đỏ mặt, sau đó mỉm cười: "Không thành vấn đề."

Nụ cười ôn hòa vô hại, là kiểu cười mà Cố Nhiên ghét nhất.

Trên thực tế thông tin chuyến bay của Cố Nhiên đã được giữ bí mật, chỉ những nhân viên có liên quan mới biết được, thế nhưng luôn có một số fan hâm mộ có thể biết được lịch trình của hắn thông qua nhiều phương thức khác nhau, kết bè kết phái đến để đưa hắn ra sân bay. Hắn trước nay đối với fan hâm mộ chưa từng có sắc mặt tốt, bao giờ cũng đen mặt bước đi nhanh chóng, nhưng fan hâm mộ vì có thể nhìn thấy thần tượng của mình, vẫn không biết mệt mà đuổi theo.

Khi bước vào lối đi của sân bay quả nhiên đã có hàng chục fan hâm mộ vây quanh, vừa la hét vừa cầm điện thoại điên cuồng quay chụp, mấy nhân viên an ninh đặt Cố Nhiên vào giữa, Hà Nguyệt kéo vali đi phía trước Cố Nhiên, giang hai cánh tay để chặn fan hâm mộ ở bên ngoài, vừa đi vừa nói "Xin lỗi", "Xin hãy nhường đường". Hà Nguyệt đã từng nhìn thấy mấy cảnh truy đuổi ngôi sao trên TV, không ngờ lần này lại tận mắt chứng kiến, thực sự có chút sợ hãi trước sự cuồng nhiệt của fan hâm mộ.

"Anh Cố Nhiên! Anh ơi!" Một số fan nữ đứng phía trước rất bất mãn với Hà Nguyệt và nhân viên an ninh, một nhóm người hỗn loạn đẩy ra vài nhân viên bảo vệ sang một bên, hét đến chói tai: "Anh ơi, nhìn em này!"

Cố Nhiên cau mày bước nhanh hơn, ánh mắt cứ nhìn xuống mặt đất, không để ý tới các fan nữ đang tràn ngập ngưỡng mộ và si mê.

Hà Nguyệt bị fan đẩy mấy cái, dần dần bị đám người đẩy ra xa, nhân viên an ninh dẫn Cố Nhiên tới trước, cậu nhanh chóng chộp lấy vali rồi theo sát.

Một số fan chú ý đến Hà Nguyệt, lặng lẽ thảo luận: "Oa cậu nhìn trợ lý bên cạnh anh ấy kìa, hình như là người mới tới, trước đây chưa từng thấy qua."

"Ai nào ai nào?"

"Là người kéo vali, da dẻ thật là trắng a, lớn lên trông rất xinh đẹp phải không?"

"Trời ạ chẳng lẽ là bạn gái của anh ấy?"

"Không phải đâu, tóc ngắn a, hẳn là con trai......"

"Sao lại có một chàng trai xinh đẹp như vậy......"

"Nhưng tớ vẫn thích vẻ đẹp trai nam tính của anh ấy!"

"Đúng đó đúng đó......"

Hà Nguyệt không rảnh nghe mấy lời fan nữ bàn tán, hết lần này tới lần khác nói "Xin lỗi" rồi chen lấn qua hàng chục người cuối cùng cũng coi như đuổi kịp Cố Nhiên.

Xuyên qua một tầng lại một tầng fan rốt cục cũng lên được máy bay, sân bay VIP ở thành phố B vì bảo trì vẫn chưa mở cửa, nhưng may thay khách khoang hạng nhất có thể lên máy bay trước, Cố Nhiên vừa ngồi xuống đã bắt đầu ngủ, bảo tiếp viên hàng không không được tới làm phiền hắn, Hà Nguyệt một mình kéo chiếc vali nặng nề và mấy túi xách của Cố Nhiên để vào giá hành lý phía trên, làm xong những này cậu như muốn gục ngã, hôm nay cậu chỉ mới ăn sáng, buổi sáng đã đến công ty SAM bắt đầu phỏng vấn, sau đó lại vội vã chạy đến trường quay để xin làm trợ lý, hiện giờ đã đói đến mức mắt nổ đầy sao.

Trên chiếc ghế đơn được bố trí ở khoang hạng nhất, Cố Nhiên ngồi cách cậu một mét, ghế dựa được kéo phẳng nhất có thể, tựa hồ vừa nằm xuống đã trực tiếp ngủ thiếp đi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ bé.

Làm người nổi tiếng cũng không dễ dàng, lịch trình căng thẳng vất vả như vậy đối với họ mà nói cũng là chuyện bình thường. Hà Nguyệt nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngủ, khuôn mặt Cố Nhiên rất trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi, làn da săn chắc sạch sẽ, sống mũi thẳng tắp làm người ta ấn tượng, đôi mắt một mí đẹp đẽ, đuôi mắt hơi giương lên, nét đẹp trai của hằn có gì đó sắc sảo, kiêu ngạo lại hung hãn như chính con người hắn.

Cố Nhiên đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Hà Nguyệt.

Hạ Nguyệt giật mình, lúng túng nói: "Em tưởng anh ngủ rồi."

"Đói bụng?"

"Hả? À...... một chút......"

"Bụng cậu đang kêu kìa."

Khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Hà Nguyệt lập tức đỏ lên, "Xin lỗi......"

"Cơm sẽ được phục vụ sau khi máy bay cất cánh." Cố Nhiên liếc mắt nhìn Hà Nguyệt như một tên quê mùa, "Nếu cậu đói quá có thể kêu bọn họ mang tới trước."

"Không sao, em không đói lắm...... Ngại quá, làm phiền anh rồi." Hà Nguyệt đột nhiên cảm thấy tính tình của Cố Nhiên cũng không tệ như trong truyền thuyết, thậm chí còn quan tâm đến việc cậu có đói hay không, mặc dù giọng điệu của hắn có vẻ trịch thượng và mỉa mai, nhưng Hà Nguyệt vẫn rất cảm kích.

Cố Nhiên khinh thường trợn mắt, một lần nữa nhắm hai mắt lại.