Ngạo Kiếm Vô Song

Ngạo Kiếm Vô Song - Chương 16: Tiêu Kiếm cường hãn




Một bàn tay Tay khổng lồ thẫm kim quang, cùng một kiếm trắng sáng va chạm trên không, sau một hội va chạm cả hai đều tiêu biến vào trong hư không. Ngọc Vô Tâm ngơ ngác nhìn Tiêu Kiếm, nàng sử dụng bí pháp cũng bí kí cao nhất của gia tộc, bản thân nàng cũng là một viên ngọc sáng chói nhất của gia tộc, thế mà giờ đây, tất cả sức lực cố gắng của nàng tung ra bị đối phương thổi bay chỉ trong một chưởng.



– Một lần nữa.



– Khóe môi ứa máu chảy ra Ngọc Vô Tâm hét lớn. Tay kết thủ ấn, toàn bộ hàn khí hội tụ trên hai tay nàng truyền vào thanh kiếm trong tay, hàn khí nồng nặc đến nỗi lưỡi kiếm bị băng bao phủ tỏa khói giữa hư không.



– Hàn Băng Kiếm Khí.



– Ngọc Vô Tâm tung chưởng đẩy hàn kiếm trong tay một lần nữa tấn công Tiêu Kiếm. Đang giao thủ với Thiên Bảo, nhìn thấy hàn kiếm láo đến, bổng nhiên thân ảnh Tiêu kiếm thoát ẩn thoát hiện.





– Lăng vân bộ pháp. Tiêu Kiếm trong chớp mắt xuất hiện sau lưng Ngọc Vô Tâm, một chưởng tàn nhẫn loại nàng khỏi cuộc chơi. Ngọc Vô Tâm mặt trắng bệt, miệng phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngất luôn tại chỗ Lúc này Thiên Bảo mới nhớ ra một điều làm chàng nghi kị.




– Ngươi là đồng bọn của lũ sát thủ tấn công Thủy Ngư thôn.?



– Bí pháp cùng bí kĩ ngươi sử dụng giống hết bọn chúng! Trừng mắt nhìn Tiêu Kiếm, Thiên Bảo hậm hực nói.



– Ha ha ha, đúng vậy thì sao nào. Nếu không phải gặp lũ kì đà cản mũi các ngươi thì bọn ta đã xong việc rồi. Tiêu Kiếm dửng dưng trả lời. Trên khuôn mặt Thiên Bảo chợt nổi vẻ bi thương, Nhớ lại cảnh hoang toàn, xác người ngổn ngang. Sự thê lương đó làm tâm hồn Thiên Bảo căm phẩn cùng cực.




– Chết đi.



– Thiên Bảo Lao đến.




– Chỉ dựa vào bổn sự của ngươi.



– Tiêu Kiếm cười nhạt Lao vào Thiên Bảo. Khí tức hai người tỏa ra kinh khủng, không gian chấn động. Nơi hai người giáp đấu, kình khí va chạm nhau ầm ầm.




– Thằng chó ta sẽ bắt ngươi phải trả giá. Chưởng Tâm Lôi. Một lôi trụ to tướng đánh xuống Tiêu Kiếm, nhanh như thiểm điệm Tiêu Kiếm bật giáp nội lực lên chống đỡ, rồi phản công. Từ trên Long Trụ hai thân thể lại một lần nửa nhảy lên lao vào nhau như gió bão, ăn miếng trả miếng. Một đấm cảu Thiên Bảo vào mặt Tiêu Kiếm, rồi một chưởng của tiêu kiếm vào vai Thiên Bảo. Rồi một cú đấm mọc vào mặt Thiên Bảo, ngã ra sau Thiên Bảo lại tung một cước vào người Tiêu Kiếm. Máu miệng hộc ra, cố kiềm lại nuốt suốt Thiên Bảo giận giữ đến điên cuồng. Khí tức tăng lên vọt lên như diều gặp gió. Tiêu Kiêm khuôn mặt ngưng trọng, các ánh mắt trên khán đài cũng ngơ ngác. Khí thế tỏa ra càng càng tăng cao. Kinh Hồng cửu cấp, Lăng Vân, Lăng vân tam cấp… Lăng Vân cửu cấp. Làm sao mà cố thể, tất cả mọi người cùng run rẩy. Một chàng trai mới 16 tuổi mà tu luyện đã lên đến đẳng cấp Lăng Vân thật sự quá hư cấu. Cho dù tu luyện từ tỏng bụng mẹ cũng không thể nhanh đến thế. Thiên phú tu luyện thế này thật sự quá khủng, thế lực phía sau hắn là ai.



– Nhanh điều tra thông tin tên Thiên Bảo này cho ta.



– Thái thượng long vệ đoàn nhìn một nữ tử phía sau ra lệnh. Lúc này Tiêu Kiếm càng ngưng trọng hơn, tuổi của hắn thiên phú nhưu hiện tại cùng với sự bồi dưỡng khủng lồ kia cũng được coi là đỉnh cấp tu luyện, nhưng giờ đây so với chàng trai kia hắn đã không còn là gì cả. Phải tiêu diệt tên này, nếu không là hậu họa về sau. Cắn răng Tiêu Kiếm công kích thăng về phái Thiên Bảo. “Bịch.” Một đấm của Thiên Bảo chớp nhoáng nện vào bụng Tiêu Kiếm, khiến hắn khom người. Lúc này tay Thiên Bảo còn dính chặt trên bụng Tiêu Kiếm. Dồn sức Thiên Bảo mạnh tay, hất văng Tiêu Kiếm lên trên khung trung. Kinh hoàng trước công kích vừa rồi, dù đã dồn hết nội lực tạo thành lá chắn, nhưng hắn vẫn bị trọng thương. Khi chưa kịp hoàn hồn thì Thiên Bảo đã xuất hiện trên cao, hai tay kẹp lại đập thẳng xuống lưng Tiêu Kiếm làm hắn cắm người xuống sàn đá. Sàn đá vỡ tung tóe nứt nẻ như mạng nhện. Sau khi khói bụi dần tan, một lỗ lớn thật sâu hiện ra cơ thể Tiêu Kiếm dính chặt trong lòng đất. Thiên Bảo đứng hiên ngang trên Long Trụ, hít thở phì phó vì mất sức. Sau một khoảng lặng im, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay hoan hô rầm trời… Nhất Tiên nhìn lên trên trụ cao, một nhân ảnh tuấn tú bất phàm làm nàng xao xuyến, lúc này lòng nàng tự hỏi có phải nàng xem hắn là huynh đệ hay không.