Các nàng phi thường ưu tú, từ nhỏ đã trải qua tuyển chọn trong muôn một, được học tập các loại lễ nghi quý tộc, các loại tri thức, vũ kỹ... Có thể nói, nếu dựa theo vận mệnh cuộc sống bình thường của Lăng Tiêu, các nàng đến cuối cùng, có lẽ sẽ trở thành thị thiếp của Lăng Tiêu, đồng thời, có lẽ cũng sẽ vì Lăng Tiêu lo liệu quản lý một hướng kinh doanh nào đó.
Dường như trên một số phương diện chi tiết mà nói, cho dù là Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp Tử, cũng không xuất sắc bằng Xuân Lan và Thu Nguyệt: cái gọi là kỹ thuật nghề nghiệp có chuyên môn, đại khái chính là như thế. Hai nàng ngay từ nhỏ đã được đào tạo thành nhân tài toàn diện, tự nhiên có chỗ đặc sắc của các nàng.
Trước khi kết hôn vẫn gọi Lăng Tiêu là ca ca, sau kết hôn đã kêu hắn là ca ca phu quân. Isa chưa bao giờ nghĩ rằng: phu quân sẽ không quản tới bỏ lại mình bơ vơ! Huống chi, Diệp Tử tỷ tỷ đã có con nhỏ, chính mình nhưng vẫn còn chưa có đâu! Chuyện bất công này! Isa cũng muốn có một tiểu bảo bảo như vậy! Ừ! Tốt nhất là đứa con trai, đến lúc đó, sẽ không sợ bị khi phụ!
Isa thỉnh thoảng nhớ lại về quá khứ, nàng vẫn luôn có cảm giác như sống trong mộng ảo! Nàng rất sợ! Sợ khi mình mở mắt ra giây phút tiếp theo đó, thế giới sẽ biến thành hình dạng như lúc trước, lúc mà ham thích lớn nhất của nàng chính là xem động vật chí và thực vật chí trên đại lục. Thầm yêu thương Lăng Tiêu nhưng vẫn không dám thổ lộ với hắn. Dù nàng chẳng sợ tất cả mọi người đã coi hắn thành một thứ rác rưởi, nhưng nàng vẫn luôn không có dũng khí, nàng rất ngượng ngùng, cũng quá tự ti mặc cảm.
Loại cảm giác này mãi đến thời gian gần đây, mới dần dần nhạt đi. Các bóng dáng năm đó, từng cái một chậm rãi phai mờ dần trong lòng Isa. Duy chỉ có một bóng dáng, lại càng ngày càng sáng tỏ... càng ngày càng rõ ràng!
"Ca ca phu quân là ưu tú nhất!" Isa nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn, tự nhủ trong lòng mình.
Hoàng Phủ Nguyệt cuối cùng cũng cảm thấy chính mình đi đến cùng Lăng Tiêu, như thể là trong số mệnh đã an bài. Quả thực so với chuyện thần thoại nàng xem qua còn ly kỳ hấp dẫn hơn. Bản thân nàng là một người ở địa cầu, nhưng lại xuyên đến một thế giới giống như võ hiệp truyền kỳ như vậy. Càng thêm ly kỳ chính là: còn có thể gặp được Lăng Tiêu đều là con cháu của Viêm Hoàng. Hơn nữa, còn là một người tu chân không biết địa cầu, không biết chút khoa học kỹ thuật gì!
Trên đời này, còn có chuyện tình nào ly kỳ hấp dẫn hơn?
Nghĩ đến quen biết cùng Lăng Tiêu cùng với đủ loại nhận được, Hoàng Phủ Nguyệt không khỏi hiện ra nơi khóe miệng vẻ tươi cười ôn nhu. Người này, trừ có hơi đào hoa một chút, quả thực chính là một người chồng lý tưởng!
Rất đáng tiếc, đây là một thế giới đa thê! Nếu như ở địa cầu... Hoàng Phủ Nguyệt "hừ hừ" hai tiếng ở trong lòng, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại: Nếu ở địa cầu, mình còn có thể có cơ hội có được hắn sao? Cho dù có thì có được mấy phần thế này... Tuy nhiên, dù sao so với không có còn tốt chán!
Nghĩ vậy, trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt lộ ra vẻ tươi cười, nàng lớn tiếng nói:
- Lão công ta là cừ nhất trên đời!
Chúng nữ đều liếc xéo Hoàng Phủ Nguyệt, tuy nhiên trên mặt mỗi nàng vẫn rất bình tĩnh.
Trên mặt chúng nữ, cũng không có lộ vẻ ngạc nhiên nhiều lắm, các nàng sớm đã quen nghe được từ miệng Hoàng Phủ Nguyệt rất nhiều danh từ mới mẻ. Hơn nữa, từ "lão công" này, Hoàng Phủ Nguyệt cũng không phải lần đầu tiên nói ra.
Tống Minh Nguyệt mặc váy dài màu trắng đứng ở nơi đó, nhìn về phương xa, dường như hoàn cảnh quanh mình hòa hợp cùng nàng một thể, trên gương mặt mịn màng bóng loáng của nàng, phủ một vầng hào quang thánh khiết. Nàng vẫn không nói gì, nhưng chúng nữ đối với nàng vẫn không có chút cảm giác xa cách nào! Ai nấy đều biết rằng: kế tiếp Diệp Tử chính là Minh Nguyệt, người thứ hai... mang thai!
- Suy nghĩ cái gì vậy?
Diệp Tử đi đến bên Tống Minh Nguyệt dịu dàng hỏi. Tống Minh Nguyệt đang nhớ lại chuyện mình đã trải qua. Cho nên, giờ phút này Diệp Tử có thể hiểu được một số ý nghĩ trong lòng Tống Minh Nguyệt.
- Tỷ tỷ! Muội đang nghĩ đứa con trong bụng muội, vừa sinh ra liền có thể nhìn thấy ba ba hắn hay không đây?
Tống Minh Nguyệt dùng bàn tay vuốt ve nhè nhẹ trên bụng mình, khẽ cười nói.
- Có thể, nhất định có thể!
Diệp Tử nói với vẻ kiên định.
- Ta cũng tin tưởng! Năm đó chúng ta đều cùng trải qua hoàn cảnh gian nguy nhất. Ta tin rằng trên đời này, không có gì có thể làm khó phu quân.
Tống Minh Nguyệt nhớ tới chuyện đã xảy ra năm đó trong di tích thượng cổ, hai gò má nàng thoáng ửng hồng.
Nữ hoàng Tinh Linh Karina, có thể tính là người thứ chín trong hậu cung của Lăng Tiêu, điều này làm cho bao gồm cả Lam Hi, Ngô Tú Nhi, Hoắc Thanh Thanh và Nha Nha trong đám nữ nhân đều vô cùng hâm mộ. Nguyên nhân chính nhờ sự xuất hiện của Karina, mới khiến các nàng cảm thấy rằng chỉ cần tiếp tục kiên trì, chính mình cũng có hi vọng!
Là một tộc nhân Tinh Linh, Karina khác biệt với các nữ nhân khác, là nàng đối với Lăng Tiêu không chỉ có tình yêu, còn thêm vào lòng tín ngưỡng! Một năm trước nàng từ Nhân giới chọn được một người có huyết thống Tinh Linh hoàng tộc, đưa đến đảo Tinh Linh ngoài biển khơi, hiện đã thành Nữ hoàng Tinh Linh ở Thánh Vực.
Đây cũng là một sự kiện cuối cùng Karina làm vì Tinh Linh tộc. Từ nay về sau, nàng không còn có bất cứ mối quan hệ nào với Tinh Linh tộc!
Karina còn lợi dụng thời gian lúc trước ở rất nhiều địa phương tại Nam châu, xây dựng Thục Sơn thần miếu, bức họa được cung phụng ở chỗ cao nhất chính là Lăng Tiêu!
Lực tín ngưỡng, tới một mức độ nhất định nào đó, sau này có thể quyết định số mệnh và quyền sở hữu thế giới! Điều đó, Lăng Tiêu có nói qua với nàng, nàng cũng rất tin tưởng sâu sắc không hề nghi ngờ.
Thục Sơn phái tài lực hùng hậu, hơn nữa Thục Sơn quốc hiện giờ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, nên việc xây dựng Thục Sơn thần miếu cũng rất thuận lợi. Còn hệ thống đại sát khí truyền tống trận, được ẩn dấu dưới tuyết rất nhiều năm, rốt cục cũng được lấy ra sử dụng, đối với công cuộc khuếch trương Thục Sơn quốc, mang lại tác dụng quyết định toàn cục!
Thánh Vực quá lớn, một số võ giả thực lực hùng mạnh, tuy rằng cũng có thể đi được một ngày ngàn dặm, thậm chí một ngày mấy vạn dặm. Nhưng đối với tổ chức quân đội kỷ luật nghiêm minh mà nói, chuyện này hiển nhiên là không thực hiện được, nhưng có hệ thống truyền tống trận này, trong khoảnh khắc xuất hiện ở ngay tại hang ổ của địch quân cũng rất khó bị phát hiện. Hơn nữa Tương Vân Sơn đã liệt hệ thống truyền tống trận vào điều cơ mật cao cấp nhất. Mãi đến khi Thục Sơn quốc đánh hạ hơn phân nửa Thánh Vực, sự tồn tại của truyền tống trận, mới dần dần lan truyền ra ngoài. Tuy nhiên lúc này, đã gần như không có thế lực nào có thể chống đỡ cùng quân Thục Sơn quốc nữa rồi.
Karina vẫn luôn hoạt động trong Thánh Vực, thời gian nàng tu luyện ở trong thế giới đỉnh nội ít hơn rất nhiều so với những người khác. Nhưng cũng chính vì việc làm đáng giá của nàng, mới giúp nàng rất nhanh dung nhập vào trung tâm hệ thống của Thục Sơn.
Nếu không một người dị tộc như nàng, cho dù được Lăng Tiêu sủng ái, cũng rất khó được mọi người chấp nhận.
Những người khác như Lam Hi, Hoắc Thanh Thanh, Lam Thiên Mai, Ngô Tú Nhi, Nha Nha, vào giờ khắc này cũng đều tự nhớ tới quá trình quen biết cùng Lăng Tiêu. Nếu không có Lăng Tiêu, tin rằng hiện nay các nàng đều trải qua cuộc sống riêng của mỗi người, mà sẽ không đứng chung ở chỗ này, vì nam nhân đầu đội trời chân đạp đất kia "Cầu nguyện, chúc phúc cho hắn!"
Gió vờn qua y phục trên người se lạnh! Bốn mùa ở Thánh Vực không phải rất rõ ràng sao! Mùa thu đã tới!
Trên bầu trời xanh thẳm như gương, phóng mắt nhìn đến tận cùng vẫn không có một đám mây nào.
Dưới bóng cây một vài con kiến chạy tới lui, chúng nó với kiến ở Nhân giới không có gì khác, cũng không có vì Thánh Vực này dồi dào linh khí, mà trở thành ma thú con kiến hùng mạnh!
Nha Nha nhìn con kiến bò tới lui trên mặt đất, trên gương mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng lộ ra một vẻ tươi cười như ánh nắng xuân. Thiên tài chân chính bất kể ở đâu đều là thiên tài. Nếu không, đã không gọi là thiên tài!
Ca ca là thiên tài!
Ca ca sẽ đánh bại mọi người, trở về gặp Nha Nha!
Đến lúc đó, Nha Nha nhất định phải là người đầu tiên nhào vào lòng ngực ca ca... Hừ! nhất định phải giành là người thứ nhất!
Nha Nha nghĩ vậy.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cả vật thể bảo kiếm màu đỏ tươi, Dần dần ở trong không khí hiển lộ ra hình dáng của nó. Vương Lâm ở cách đó không xa không kìm nổi động dung thất thanh nói:
- Trên đời này, có thể xuất hiện kiếm tốt như thế ư! Cho dù ở Thần giới, cũng không ai luyện chế ra được nha!
Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Vương Lâm, nói:
- Ngài hối hận à?
- Ha ha ha!
Vương Lâm cao giọng cười ha hả mấy tiếng:
- Hối hận? Ta từ khi sinh ra trên đời này, chưa từng hối hận chuyện mình làm! Đến đây đi, Lăng Tiêu! Hãy để ta nhìn xem, thanh bảo kiếm ngươi luyện chế ta chưa bao giờ gặp qua, rốt cuộc có bao nhiêu sắc bén. Để ta mở mang kiến thức, trong lời đồn đại, kiếm kỹ của ngươi đạt tới đỉnh phong đương thời, đến tột cùng lợi hại tới mức nào!
Theo tiếng cười ha hả của Vương Lâm, cổ khí thế ngút trời kia một lần nữa xuất hiện trên người hắn. Cao thủ chân chính, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu đều có thể tụ tập "thiên thời địa lợi nhân hoà" đến trên người của mình!
Khí thế đối với bọn họ mà nói, thật đơn giản giống như ăn cơm uống nước bình thường. Bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nó để áp bức người khác!
Tuy nhiên điều này đối với Lăng Tiêu mà nói, cũng không có tác dụng chi lắm. Thân thể Lăng Tiêu giống như một cây thông sừng sửng trên vách núi, bình ổn đứng ở trước mặt Vương Lâm, toàn thân vững chắc như núi cao!
Đôi mắt Lăng Tiêu cổ tỉnh không dao động, chăm chú nhìn khí thế che trời lấp đất của nam nhân ở trước mắt với tư thái thư thả tự nhiên như đang đùa bỡn trong chuyện xưa: nếu nói động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ thẹn thùng. đại khái chính là hạng người Vương Lâm này chăng?
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Lúc bình tĩnh là một người nho nhã thế mà ở thời điểm chiến đấu không ngờ toàn thân đều tản phát ra sát khí và máu lạnh động trời thế này! Dung nhập những thứ này vào trong kiếm ý của hắn, phát ra, vô hình trung có thể hại tới tính mạng người khác. Đây chính là Lăng Tiêu, nếu đổi là những người khác, chỉ sợ sớm đã bị kiếm ý sát ý đầy trời này đâm xuyên qua thân thể thành cái sàng rồi!
Keng!
Vốn ngoài không gian yên tĩnh không một tiếng động, đột nhiên vang lên một tiếng kim thiết va chạm chói tai!
Một luồng sóng gợn không nhìn thấy, lấy hai người làm trung tâm, hình thành một đạo gợn sóng lan tràn ra bốn phía, càng ra ngoài xa sóng năng lượng lốc xoáy càng kinh người. Tại địa phương cách hai người ngoài ngàn dặm, có tảng thiên thạch cực lớn, bị sóng lực lượng này đánh tung lên. Tảng thiên thạch này không biết tồn tại bao nhiêu năm vô cùng cứng rắn, thế mà trong nháy mắt biến thành những mảnh vỡ. Sau đó mảnh vỡ vô số kể này, lại bị những luồng sóng năng lượng kế tiếp như sóng thủy triều dồn dập ập tới nghiền nát vụn.
Trong khoảnh khắc, ngoài không gian xuất hiện một cơn lốc bụi thật lớn!
Thân hai người ở trung tâm lốc xoáy, lại hoàn toàn không có chút cảm giác gì. Đầu tiên thân hình mỗi người như tia chớp lôi đình, giống như quỷ mỵ, vang lên một tràng dồn dập tiếng kim thiết chạm nhau, sau đó là những chiêu thức hoa lệ, kiếm quang lạnh giá tỏa ra mấy ngàn dặm bên ngoài không gian hình thành vầng hào quang bảy màu, chém về phía đối phương!
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm mới luyện chế thành trạng thái chung cực, rốt cục phát huy ra toàn bộ thực lực, phối hợp với kiếm kỹ Căn Nguyên của Lăng Tiêu. Mỗi một kiếm, đều mang lại áp lực cực lớn cho Vương Lâm!
Kiếm kỹ của Vương Lâm phát huy đến cùng cực! Hơn nữa, mỗi một kiếm đều mang theo vô tận lực lượng nguyên tố thủy hệ. Lực lượng này cũng không phải là nguyên tố thiên địa, mà là lực lượng nguyên tố Vương Lâm đã tích lũy nhiều năm trong cơ thể, không biết khổng lồ tới bao nhiêu!
Mà cả đời này, Vương Lâm gần như không rời khỏi Bắc châu Thánh Vực lần nào!
Ngoài không gian hướng lên trên, không biết cách bao nhiêu tầng không gian, có một đôi mắt, cực kỳ lãnh đạm nhìn chằm chằm phía dưới. Nhìn hai người đang dịch chuyển chiến đấu kia với hắn mà nói, so với con kiến còn nhỏ hơn, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, khi thì hắn nhíu mày, khi thì mỉm cười, khi thì... lại có chút phẫn nộ.
Hắn nhẹ giọng nói:
- Đánh đi đánh nhau đi! Các ngươi tốt nhất là cùng nhau đồng quy vu tận...
Thanh âm người này nói ra tuy rằng cực nhỏ, nhưng ở chỗ hắn, trong tầng không gian nơi đó, vẫn không ngừng vang vọng... Đánh đi đánh nhau đi! Các ngươi tốt nhất là cùng nhau đồng quy vu tận... đồng quy vu tận... Đồng quy...
Trên mặt người này lộ ra một vẻ cười quỷ dị, trên cổ tay có một dấu ấn màu xanh hình chữ "vạn" (卍) vô cùng rõ ràng, mà phía dưới cánh tay, là một tòa Thần miếu đổ nát! Ở trong tay hắn nhìn thoáng qua, giống như một món đồ chơi bị đứa bé bạo ngược cầm chơi phá hư đi.
Người này còn đang nhẹ giọng than thở:
"Không Huyền Tử... Chết tiệt! Phân thân của ngươi kia đi đâu rồi? Ta biết, hắn không chết! Hắn ở ngay tại Thánh Vực hoặc một góc nào đó ở Nhân giới. Tuy nhiên, ta từ Nhân giới lấy đến đây Thần miếu... Tuy rằng lãng phí mất của ta năm ngàn năm lực lượng, nhưng vậy thì thế nào chứ? Ha ha! Hiện tại ta cứ ở nơi này nhìn Vương Lâm đại tối cao thần thứ hai năm đó ở Thần giới, cùng người đối chiến giống như một thằng hề, ta rất thoải mái, ta thật cao hứng, ta rất vừa lòng! Các ngươi... đánh nhau chết sống đi! Cũng không có quan hệ gì với ta! Ta đã cắt đứt tất cả đường có thể trở lại Thần giới! Ha ha ha ha..."
Tiếng cười khủng bố, không ngừng quanh quẩn ở trong không gian trống trải, chấn động vang dội, mà người này vẫn hồn nhiên chưa phát hiện.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
- Lăng Tiêu! Hãy nếm một kiếm lợi hại nhất cả đời ta!
Vương Lâm nói xong, bảo kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm khí vạch dài ngàn dặm, nơi nào kiếm khí đi qua, không gian đều bị chém vỡ nát thành từng mảnh nhỏ! Lộ ra ở mặt sau vô tận hư không!
Trên một kiếm này mang theo pháp tắc trong thiên địa, khiến Lăng Tiêu cũng phải biến sắc: quả thật đáng sợ!
Kiếm đạo cực hạn... Cái gì gọi là cực hạn? Bình cảnh của chính mình, đó là cực hạn!
Cái này giống như có người chỉ có thể giơ lên món gì đó một trăm cân, như vậy, một trăm cân là cực hạn của hắn! Nhưng đối với người khác có thể giơ lên hai trăm cân, thì hai trăm cân liền là cực hạn của người đó!
Còn như trên đời này, mọi người công nhận, có thể giơ lên một ngàn cân chính là tột đỉnh của mọi người. Nhưng đâu có ai biết, có hay không tồn tại một người có thể giơ lên hai ngàn cân?
Vương Lâm này, chính là người có thể giơ lên hai ngàn cân đó!
Hắn không có nói sai, một kiếm này, gần như bao gồm tất cả lĩnh ngộ kiếm kỹ cả đời này của hắn, một kiếm này hắn nắm trong tay và vận dụng pháp tắc thiên địa. Không nói khoa trương chút nào, Lăng Tiêu không thể đón đỡ!
Chỉ có điều, trên mặt Lăng Tiêu cũng không có gì dấu hiệu bối rối. Hắn lững thững đi trong hư không, dường như hắn không nghĩ phải đón đỡ, cũng không nghĩ phải tránh né.
Cứ như vậy, Lăng Tiêu thung dung bình thản đứng ở nơi đó, sau đó nhìn đạo kiếm khí chém tới thế như sấm sét lôi đình ở ngoài ngàn dặm kia, đột nhiên hắn quát to:
- Kiếm kỹ Căn nguyên!
Theo tiếng gầm của Lăng Tiêu, một đạo kiếm khí màu đỏ quét tới hướng đối diện, một đường cắt xé nghiền nát không gian như bẻ cành khô, làm cho ngoài không gian bị xé vỡ nát thành mảnh nhỏ!
Hành động của hai người giống như quấy đục một hồ nước vốn trong suốt trông thấy đáy.
- Đáng giận!
Thanh Hà nhìn hai người so chiêu, không kìm nổi nhíu mày nói một câu, không gian này, theo sự phẫn nộ của Thanh Hà, lâm vào biến sắc! Trời đất u ám, mây đen cuồn cuộn, sấm sét nổ vang.
Ngay trong nháy mắt này, Lăng Tiêu và Vương Lâm cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trên mặt đối phương, nhìn thấy vẻ tươi cười.
Kiếm khí hai người vừa chém ra, đột nhiên kết hợp lại thành một thể!
Xoát!
Trong không gian chợt phát ra một tiếng vang cực kỳ kỳ dị, giống như tiếng vải vóc bị xé toạt: từ chỗ hai người đứng thẳng hướng lên trên tầng tầng không gian bị xé mở!
Làm cho ngoài không gian này bị rạch một đường thành vết nứt thật lớn không biết dài tới bao nhiêu, không biết sâu đến đâu!
Lăng Tiêu và Vương Lâm nhìn nhau một cái, thân mình hai người như tia chớp theo vết rách không gian thật lớn này bay đi!
Vô số thần niệm của Thanh Hà vừa có điều cảm ứng, liền thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một vết nứt vô cùng to lớn, mà hai người kia, không ngờ lại từ phía dưới... bay lên!
Lúc này Thanh Hà giật mình kinh ngạc không ít: hai người này, sao có thể có thực lực xé rách được không gian? Ngay cả chính hắn muốn xé rách không gian, một lần cũng không biết phải lãng phí biết bao nhiêu năng lượng!
Hơn nữa, còn có một điều trọng yếu hơn là, pháp tắc không gian trong Thánh Vực, rõ ràng phần nhiều là do hắn nắm trong tay...
Vậy điều này giải thích thế nào? Chứng tỏ Lăng Tiêu và Vương Lâm hai người này, đầu tiên, là ở giả đánh nhau! Tiếp theo, hai người lợi dụng ngay lúc mình lơ là không giám thị, liền liên thủ diễn ra trò hay cho mình xem!
Thanh Hà nghĩ thông suốt vấn đề, lập tức nổi giận cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:
- Các ngươi nghĩ rằng... Xé rách không gian, đi tới trước mặt ta, thì có thể chiến thắng được ta sao? Các ngươi... quá ngây thơ rồi! Vương Lâm! Năm đó ngươi cũng là một cường giả cảnh giới tối cao thần trong Thần giới, như thế nào ngay cả điểm kiến thức phổ thông ấy cũng không có? Ở hao phí rất nhiều năng lượng xé mở không gian rồi đi tới trước mặt ta, ngươi còn có năng lực đánh cùng ta một trận sao?
Vương Lâm ha hả cười lạnh nói:
- Thanh Hà! Đừng tưởng rằng ngươi tách ra một khối thiện thi, hóa thành Đại Đế Thánh Vực, sau đó dung nhập vào không gian Thánh Vực, hóa thân làm pháp tắc không gian, là có thể nắm trong tay toàn diện Thánh Vực. Cũng đừng tưởng rằng, sau khi cắn nuốt vô số thần tính và thần niệm, ngươi sẽ là thiên hạ vô địch! Ngươi xem, biến số thật lớn ngay tại trước mắt của ngươi, chuyện này không phải ngươi không tính được chứ?
Là một tối cao thần thực lực mạnh mẽ, Thanh Hà hoàn toàn không có hứng thú nói dối, hắn gật gật đầu, còn rất thật thà nói:
- Này là ta sơ sót! Tuy nhiên, vậy thì thế nào? Cho dù vượt thoát mưu tính của ta, hai người các ngươi... hiện tại yếu đuối như thế mà vọng tưởng có thể giết chết ta ư?
Thanh Hà nói xong, quay đầu đánh giá Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, cười nhạt nói:
- Ngươi chính là Lăng Tiêu? Cũng chả ra làm sao! Không có thông minh như trong tưởng tượng của ta! Ngươi phải biết rằng thời cơ các ngươi lựa chọn rất kém! Cho dù là bản thể của ta vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết các thần tính đó, nhưng nếu như các ngươi có thể đột phá tới đây sớm một chút, tìm được Thần điện nơi đặt thân thể của ta, có lẽ còn có thể mang đến cho ta một ít phiền toái, nhưng giờ các ngươi mới đến... Chậm rồi, thật sự chậm rồi!
Bỗng nhiên Vương Lâm nhìn Lăng Tiêu, nói:
- Cả đời Vương Lâm ta, chưa bao giờ cầu xin người khác! Lăng Tiêu! Ta cầu xin ngươi một chuyện: sau khi ta chết, ngươi hãy chiếu cố cho đệ đệ Vương Tá của ta!
Lăng Tiêu sửng sốt, còn chưa kịp lên tiếng đáp ứng, đã thấy toàn thân Vương Lâm đột nhiên bộc phát ra khí thế mãnh liệt, so với thời điểm đối chiến với mình vừa rồi còn mạnh hơn vô số lần. Tuy rằng thân thể nhỏ hơn Thanh Hà không biết bao nhiêu lần, nhưng trong nháy mắt này, lại làm cho người ta có cảm giác Vương Lâm đồng dạng cao lớn bằng Thanh Hà!
- Tưởng muốn đồng quy vu tận?
Thanh Hà khinh thường phì cười một tiếng:
- Quá ngây thơ rồi! Ngươi ở Thánh Vực nhiều năm như vậy, quả nhiên biến thành si ngốc rồi!
Thanh Hà chỉ ngón tay về phía Vương Lâm, một thần niệm đáng sợ mãnh liệt cuốn tới Vương Lâm. Thân thể thật lớn của Thanh Hà không nhích động mảy may, nơi khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười lạnh lùng khinh thường.
Nhưng lập tức, Thanh Hà liền cảm thấy có điều không đúng, bởi vì từ trên mặt Vương Lâm, hắn không thấy được nửa điểm sợ hãi hoặc phẫn nộ. Chuyện xảy ra khác thường tất có gian trá. Ngay sau đó Thanh Hà nhìn thấy cổ thần niệm mãnh liệt của mình kia, không tốn sức chút nào xuyên qua thân mình Vương Lâm. Tựa như vươn tay ra bắt gió... cái gì cũng chẳng nắm được!
Giữa trận chiến của Thần linh, trong đó chỉ cần nửa điểm sơ sẩy, kết quả mang tới đều là cực kỳ đáng sợ!
Không hề nghi ngờ, Thanh Hà đã khinh địch!
"Ầm" một tiếng nổ vang!
Trên thân thể Thần vô cùng to lớn của Thanh Hà, xuất hiện một lỗ thủng lớn ngay ngực!
Một lực lượng khổng lồ, khiến cho thân thể Thanh Hà cũng không thể giữ tư thế ngang bằng được nữa: ầm ầm ngã dài trên mặt đất. Trong không khí, còn tràn ngập cổ năng lượng vô chủ khổng lồ kia giống như bầy ong vỡ tổ, ào ào cuốn tới Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đứng ở nơi đó hoàn toàn sửng sốt, chuyện xảy ra trong khoảnh khắc này, khiến hắn không có chuẩn bị tâm lý gì. Đúng vậy, hắn cùng Vương Lâm trong lúc đánh nhau đó, là có ăn ý, hai người đều biết có người đang nhìn trộm bọn họ, người kia là ai, hai người cũng đều biết rõ ràng trong lòng. Vì thế sao có thể để hắn toại nguyện?
Hợp sức chém tách không gian này, cùng chung đối phó với Thanh Hà, cũng là lựa chọn của hai người. Nhưng Lăng Tiêu lại không nghĩ rằng, Vương Lâm lại chọn dùng loại thủ đoạn kịch liệt này. Hơn nữa nhanh đến mức làm cho người ta căn bản không kịp phản ứng!
Đây chính là quyết đoán của Thần hay sao?
Không biết vì sao, cổ năng lượng mãnh liệt nhưng không có một tia tạp chất đó, khi dũng mãnh vào thân thể Lăng Tiêu, ánh mắt Lăng Tiêu lại có chút ướt át.
Người trung niên nho nhã mới quen biết còn không đến một ngày này, đã mang đến cho tâm hồn Lăng Tiêu sự rung động không gì sánh kịp.
Bên kia truyền đến tiếng gào cuồng nộ của Thanh Hà. Bị Vương Lâm âm hiểm đánh một đòn như vậy, thân thể Thần của Thanh Hà này, cũng khó có thể trong khoảng thời gian ngắn tu bổ lại thành công. Chỉ có thể để mặc cho cái lỗ thủng thật lớn kia, như một hắc động trên ngực của hắn.
Thanh Hà chật vật vạn phần, trên mặt mang theo nét kinh sợ, hai mắt thần lóe sáng như điện bắn về phía Lăng Tiêu. Quả thực hắn sợ, sợ Lăng Tiêu sẽ lập tức đến với hắn như vậy. Nếu như thế, công cuộc hắn bố trí rất nhiều năm nay, tất cả đều tan thành mây khói!
Tuy rằng hắn là Thần có được tuổi thọ gần như vô tận, nhưng cái loại cô tịch mấy vạn năm, thậm chí hơn mười vạn năm này, cũng không phải là mong muốn của hắn! Thanh Hà không phải muốn thứ này, hắn muốn, là một Thần giới hoàn toàn thuộc về chính hắn! Thần giới đó chỉ có một tồn tại cao nhất, thì phải là chính hắn!
- Quả thực đáng chết!
Thanh Hà gầm một tiếng, sơ suất trong phút chốc, suýt chút nữa hoàn toàn đánh mất thế cục. Hắn khinh miệt nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, ngay cả nói cũng không thèm nói, tâm tư vừa động, vô số thần niệm trong cơ thể, mãnh liệt tuôn ra, những thần niệm đó hình thành vô số kể kiếm ý, nhắm tới Lăng Tiêu giống như là mưa tên đầy trời ập tới!
Mà những kiếm ý do thần niệm hình thành này, đối với Lăng Tiêu mà nói, lại giống như một người bình thường đối mặt với mấy ngàn quân nhân bắn tên vào mình.
Tránh cũng không thể tránh.
Toàn bộ Thần giới, bởi vì cơn phẫn nộ của Thanh Hà, mà theo đó rung chuyển cả lên. Cái loại lực lượng tập họp cả một thế giới cùng với cảnh giới toàn thân, thật sự làm cho người ta kinh hãi. Cho dù Lăng Tiêu thiên phú tốt mấy đi nữa, vận may đến đâu đi nữa, chung quy thời gian tu luyện cũng không bằng Thanh Hà, đối với sự cấu thành thế giới này, làm sao có tầm nhìn thấu triệt bằng Thanh Hà?
Tuy nhiên, đối với Lăng Tiêu mà nói, hắn đồng dạng có thứ gì đó thuộc về chính mình!
Là một môn phái lấy kiếm nhập đạo, bất kỳ một đệ tử Thục Sơn phái nào đều tinh thông và lĩnh ngộ về kiếm, đều đã đạt tới trình độ người thường không dám tưởng tượng.
Thân hình Lăng Tiêu đột nhiên bay lên thật cao, khi hắn bay đến ngang với đầu của Thanh Hà, thì hầu như kiếm ý thần niệm ngập đầy không gian này, cũng tới trước mặt Lăng Tiêu.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu, đột nhiên bộc phát ra một vầng hào quang yêu dị đỏ như máu. Vầng hào quang bộc phát hiển lộ ra một khí thế thê lương rộng lớn. Nguồn sáng này như là đã trải qua hàng tỉ năm tháng, cái loại khí tức phong cách cổ xưa đến từ thời viễn cổ này, làm cho tất cả kiếm ý hình thành từ thần niệm của Thanh Hà bị vầng hào quang chiếu vào toàn bộ đều tan vào không khí.
Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, lần đầu tiên, hắn giơ lên cánh tay, ký hiệu chữ "vạn" màu xanh trên cổ tay, đột nhiên rời khỏi cơ thể mà ra, trên không trung bắt đầu xoay quanh, tốc độ càng lúc càng nhanh, hơn nữa càng ngày càng trở nên cực kỳ khổng lồ, có hơn một vạn thước!
Mà Thần giới sở dĩ được xưng là Thần giới, cũng chính vì độ ổn định của không gian. Cho dù là cường giả cảnh giới như Thanh Hà cùng Lăng Tiêu bọn họ này chiến đấu, cũng chỉ có thể làm pháp tắc không gian hơi lộ ra hỗn loạn một chút, còn không đủ để phá nát không gian.
Mép cạnh chữ vạn thật lớn kia vô cùng sắc bén, với tốc độ không thể tin nổi, chợt đánh úp về phía Lăng Tiêu. Nếu bị quét trúng, chỉ sợ cho dù là tiên thể, cũng phải bị thương nặng!
Giờ phút này, trên người Lăng Tiêu bỗng nhiên tuôn ra một khí thế trang nghiêm, một con Phượng Hoàng bảy màu hiện ra từ thân thể xoay quanh của Lăng Tiêu, xuất hiện ở sau lưng Lăng Tiêu, lông chim rực sáng bộc phát thần uy kinh người!
Lần này ra ngoài chính là bản thể phượng hoàng! Không phải hình chiếu như trước đây!
Phượng hoàng kêu một tiếng lảnh lót vang dội. Một tiếng kêu này phảng phất như vĩnh hằng!
Chữ vạn to lớn quay tròn kia, theo tiếng kêu của phượng hoàng chợt ngừng lại cách Lăng Tiêu ba ngàn thước! Chút khoảng cách ấy, đối với cảnh giới như Lăng Tiêu bọn họ mà nói, căn bản không tính là khoảng cách!
Đồng thời, vô số công đức lực từ thân thể Lăng Tiêu bộc phát ra ngoài càng nhiều, gương mặt Lăng Tiêu càng hiện lên vẻ trang nghiêm. Không biết có bao nhiêu tín ngưỡng lực, mọc rễ nẩy mầm trên thân thể Lăng Tiêu.
Thân thể Lăng Tiêu giống như một gốc cây đại thụ, mà vô số tín ngưỡng lực kia, giống như là cành nhánh trên cây! Bám lên chữ vạn quay cuồng kia, điên cuồng hấp thu Thần tính trên nó!
Thanh Hà sắc mặt không thay đổi, nếu như Lăng Tiêu một chút thủ đoạn đều không có, ngược lại sẽ bị hắn khinh thường. Mà hiện tại thực lực Lăng Tiêu tuy rằng khiến hắn nhiều ít có chút không ngờ, nhưng hết thảy... tất cả vẫn nằm trong khống chế của hắn!
Thanh Hà tin rằng: cho dù Lăng Tiêu có lợi hại đến mấy đi nữa, lần này cũng không thể trốn thoát bàn tay của hắn!
Bởi vì, lần này tới là bản thể của Lăng Tiêu! Thanh Hà sẽ không phạm chút sai lầm nào, để bản thể Lăng Tiêu thoát ra khỏi Thần giới.
Khe hở không gian thật lớn bị Lăng Tiêu và Vương Lâm chém mở ra kia, hiện tại sớm đã khép lại như cũ.
Nếu đã đến đây thì đừng đi nữa!
Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, lại có thần tính với quy mô khổng lồ, theo thân thể hắn bộc phát ra ngoài bắn về phía Lăng Tiêu.
Thần tính đối với Thanh Hà mà nói, là thứ không đáng giá nhất!
Năm đó trong Thần giới phồn vinh biết bao? Vô số thần linh hùng mạnh sinh hoạt tại nơi này, hiện giờ thần linh đều đã chết, mà Thanh Hà thì hấp thu thần tính của tất cả bọn họ lưu lại!
Cho nên, với Thanh Hà mà nói, nếu có thể sử dụng thần tính giải quyết vấn đề, thì đó là kết quả tốt nhất.
Tuy nhiên các thần tính đã bị Thanh Hà luyện hóa này, khi chạm vào hào quang công đức trên người Lăng Tiêu phát ra, vậy mà đều trực tiếp hóa thành năng lượng vô chủ, bay tản trên không trung. Điều này quả thực làm cho Thanh Hà quá sợ hãi.
Tuy nhiên, cảnh giới chênh lệch lớn, vẫn khiến Lăng Tiêu ở vào thế hạ phong, chỉ có thể bị động bị đánh. Thanh Hà quyết tâm muốn tiêu diệt Lăng Tiêu, nên ra tay không lưu tình chút nào.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm...!
Trong Thần giới không ngừng truyền đến tiếng vang thật lớn. Mỗi một tiếng vang, đều vang dội như tiếng sấm. Mà mỗi một tiếng vang chìm xuống, không gian Thần giới đều run rẩy vài cái.
Hai cánh tay to lớn của Thanh Hà, hóa thành hai thanh cự kiếm, bắt đầu thi triển ra kiếm kỹ vô thượng, với ý đồ định chém chết Lăng Tiêu.
Một là lực lượng hùng mạnh đến không thể địch nổi; hai là kiếm kỹ lĩnh ngộ mấy mươi vạn năm; ba là sau khi gần như hấp thu toàn bộ thần tính của Thần trong Thần giới, thần niệm kia mênh mông như mặt biển mù sương... Ba thứ dung hợp vào một chỗ, căn bản chính là vô địch! Căn bản là không có đạo phá giải!
- Ha ha ha ha!
Trong không khí, truyền đến tiếng cười khoái trá của Thanh Hà:
- Lăng Tiêu! Ngươi hối hận rồi sao?
Yêu Huyết Kiếm trong tay Lăng Tiêu, hóa thành phi kiếm, không ngừng trực kích cùng Thanh Hà. Tuy rằng rơi vào thế hạ phong, nhưng vẻ thần thánh trên mặt Lăng Tiêu không giảm bớt mảy may nào!
Công đức lực tuy rằng không giúp Lăng Tiêu chiếm được thượng phong, nhưng Thanh Hà nghĩ muốn giết Lăng Tiêu, cũng không phải là một chuyện dễ dàng như vậy! Trừ phi làm cho Công đức lực trên người Lăng Tiêu hoàn toàn tiêu hao hết sạch!
Thanh Hà cũng không thèm để ý, dù sao với hắn mà nói, thời gian là vĩnh hằng: dùng sức không kiệt vô cùng tận để đối phó, cho dù trận chiến này đánh tới mấy trăm năm, vậy thì có làm sao chứ?
Đến lúc đó, toàn bộ Thần giới đã thành là thế giới của riêng mình!
Đôi mắt thần của Thanh Hà, bắn ra hai luồng hào quang cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu. Thần niệm từ trên người hắn bộc phát ra gần như nhồi xốc không gian này. Lăng Tiêu dù không huy động một kiếm, cũng phải tiêu hao rất nhiều thể lực, toàn bộ không gian càng ngày càng đặc sệt lại, tất cả điều này cũng không phải là ảo giác, mà là Thanh Hà đã khống chế thế giới này.
Nói cách khác, nơi này là sân nhà của Thanh Hà!
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười này vừa nghe không có cảm giác gì, nhưng lắng nghe một chút lại cảm thấy cực kỳ quái dị: như thể là từ viễn cổ vô tận truyền đến, lại giống như đã xuyên qua vô số không gian. Tiếng cười kia rõ ràng ngay tại bên tai, lại không nhìn thấy người phát ra tiếng cười!
- Ai đó!
Thanh Hà gầm lên giận dữ, giống như tiếng sấm rền vang vọng khắp không gian này.
- Tập trung toàn bộ lực lượng của Thần giới, làm khó một đứa nhỏ! Chỉ sợ, cũng chỉ có Thanh Hà ngươi mới có thể làm ra chuyện này!
Một thanh âm bình thản vang vang bên tai Thanh Hà. Nhưng kỳ quái là mỗi một âm một tiết này giống như sóng biển ba đào, sóng sau nhồi sóng trước, đến tiếng cuối cùng không ngờ thanh âm này hình thành như sóng triều cuồn cuộn, dũng mãnh giội vào tai Thanh Hà!
- Không... Huyền... Tử!
Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi, gần như gằn từng chữ một. Sau đó, đột nhiên hắn xoay người lại. Quả nhiên, một lão nhân đầu bạc phất phới, vẻ mặt hiền lành đứng ở trước mặt hắn, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười.
- Ta đã biết là ngươi!
- Đúng vậy! Ta lại trở lại! Tuy nhiên, ta không còn là ta!
Lão già đầu bạc nhìn thoáng qua Lăng Tiêu ở ngoài mấy ngàn dặm, sau đó nói:
- Tên của ta là Vân Chi Lan!
- Ta quản ngươi tên gì, dù sao hôm nay ngươi đã đến rồi, vậy cùng nhau chết ở chỗ này đi!
Thanh Hà điên cuồng hét lên, hai bàn tay hợp lại, chỉ thấy bầu trời trên đỉnh đầu và mặt đất dưới chân, bỗng nhiên cấp tốc hướng vào nhau xáp nhập lại. Thanh Hà điên cuồng còn định dùng trời và đất của Thần giới đè ép Vân Chi Lan!
Vân Chi Lan thản nhiên cười, vươn một ngón tay chỉ về hướng Thanh Hà một cái, một luồng lực lượng rộng lớn không bờ bến, từ ngón tay Vân Chi Lan chỉ ra, hóa thành nhất đạo kiếm khí, bắn về phía mi tâm Thanh Hà!
Mà Lăng Tiêu sau khi Vân Chi Lan đến, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, khoanh chân ngồi lơ lửng trên không trung. Trên bầu trời, năng lượng vô chủ vô cùng vô tận, đều hướng tới thân thể hắn mãnh liệt xông vào.
Trong Tiên giới, theo mức đề cao tiên lực, chia làm Hạ Vị Tiên, Trung Vị Tiên, Thượng Vị Tiên, Tử Vân Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Tam Hoa Tụ Đỉnh Kim Tiên, Ngũ Khí Triều Nguyên Kim Tiên!
Lăng Tiêu nguyên vốn tiên lực cũng chỉ là một Hạ Vị Tiên, tuy nhiên sau khi thân thể hắn luyện thành tiên thể, chỗ tốt lớn nhất chính là có thể hấp thu năng lượng vô cùng vô tận, chuyển hóa thành tiên lực!
Nếu không, nhìn xem rất nhiều thần tiên dời non lấp biển, thậm chí sáng tạo thế giới, bọn họ làm sao có nhiều năng lượng như vậy! Đó đều là tích lũy tích góp từng tí một qua bao tháng ngày mới có!
Năng lượng tản mát trong không khí thật sự là quá mức khổng lồ, cực lớn đến mức khiến Lăng Tiêu cũng có chút cảm giác ăn không tiêu.
Lăng Tiêu rất rõ ràng thế cục lúc này, đừng thấy bộ dáng Vân Chi Lan thung dung thoải mái, trên thực tế hắn đang gắng gượng chống đỡ!
Trải qua hơn mười vạn năm tích lũy, hiện giờ Thanh Hà đã sớm không phải là Thanh Hà của năm đó!
- Lăng Tiêu tiểu hữu! Hãy cư xử tốt với Thượng Quan Vũ Đồng...
Đang lúc Lăng Tiêu điên cuồng hấp thu năng lượng, thời điểm điên cuồng đột phá, trong tai bỗng nhiên vang lên tiếng truyền âm của Vân Chi Lan. Điều này không kỳ quái, tới loại thực lực này, nếu không làm được điều ấy mới gọi là kỳ quái. Nhưng những lời này... Vũ Đồng cùng Vân Chi Lan... có quan hệ gì?
Không đợi Lăng Tiêu suy đoán, thanh âm Vân Chi Lan tiếp tục vang lên trong tai Lăng Tiêu:
- Ta... chính là vị tổ tiên Thượng Quan gia kia, đã đánh rất nhiều năm cùng Đại Đế Thánh Vực kia!
- Ái chà...
Lăng Tiêu bị đáp án này biến thành trợn mắt há hốc mồm! Nơi này dường như có rất nhiều thứ không giải thích được, tỷ như thời niên thiếu của Lăng Tiêu, nghe nói rõ ràng là ba trăm năm trước Vân Chi Lan mới thành danh, nếu hắn là tổ tiên Thượng Quan gia, như vậy làm thế nào ở ba trăm năm trước, dùng một thân phận hoàn toàn mới xuất hiện?
Đương nhiên, hiện tại đã là chuyện của hơn tám trăm năm về trước, nhưng Lăng Tiêu vẫn nghĩ không ra.
Mà lúc này Lăng Tiêu không ngừng hấp thu năng lượng, khiến cho phẩm bậc của hắn, thẳng tắp tăng lên!
Trung Vị Tiên, Thượng Vị Tiên, Tử Vân Kim Tiên, Đại La Kim Tiên... Trên đầu Lăng Tiêu, hiện ra một tia tử khí dần dần ngưng kết thành hình dạng một đóa hoa! Sau đó... đóa hoa thứ hai... đóa hoa thứ ba!
Thẳng đến tam hoa tụ đỉnh, tiên lực trong cơ thể Lăng Tiêu mới giảm chậm lại.
Vân Chi Lan một bên chiến đấu kịch liệt cùng Thanh Hà, một bên ung dung giải thích một số nghi vấn trong lòng Lăng Tiêu.
Vân Chi Lan năm đó, cũng không phải là phân thân của Không Huyền Tử, mà là phân thân của Thương Địch! Kẻ tu trường sinh, đến cuối cùng đại đạo hàng nghìn hàng vạn sông đổ về một biển, nếu muốn thành thánh chỉ có một biện pháp đơn giản nhất, là trải qua tách thành ba thi thể!
Tách ra thiện thi, tách ra ác thi, cuối cùng chỉ lưu lại một bản thể đại đạo vô tình!
Thiện thi của Thương Địch, đó là Vân Chi Lan, ác thi là Không Huyền Tử!
Chẳng qua Thương Địch tách ra cũng không phải là thiện thi và ác thi chân chính, mà Thương Địch chính hắn cũng không có trở thành thánh nhân. Nhưng cảnh giới so với Thanh Hà đích xác phải cao hơn rất nhiều lần.
Thanh Hà năm đó cũng phát hiện ra con đường này, vì thế tách ra thiện thi, cũng chính là Đại Đế Thánh Vực. Còn ác thi chưa kịp tách ra, thì Thần giới liền bạo phát náo động thật lớn. Thanh Hà trong cơn giận dữ, đã dứt khoát đại khai sát giới, luyện hóa thần tính của các Thần chết đi. Hắn đi theo một con đường hoàn toàn thuộc chính hắn.
Vân Chi Lan năm đó đại chiến cùng Thanh Hà một trận, bị Thanh Hà mạnh mẽ dùng một trong những pháp khí mạnh nhất của Thần giới: Thần điện Thần giới cứng rắn đập chết! Thần điện Thần giới cũng vì vậy lưu lạc ở Nhân giới, mà Vân Chi Lan, chỉ còn lại có một tia hồn phách thoát khỏi Thần giới.
Lúc này mới có chuyện xưa từ đó đến nay! Lại nói tiếp, từ năm đó khi chấm dứt tràng Thần chiến, trận đọ sức giữa Vân Chi Lan cùng Thanh Hà mãi cho tới bây giờ cũng chưa có dừng lại!
Lăng Tiêu dần dần đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, di tích thượng cổ cũng tốt, những công pháp truyền lại đời sau cũng thế, kỳ thật đều là người làm ra. Mà ngay cả lịch sử, đều là người chiến thắng viết. Rất nhiều chuyện mắt thấy, chưa chắc đã là sự thật.
Lăng Tiêu suy nghĩ cẩn thận những điều này, bỗng nhiên truyền âm nói với Vân Chi Lan:
- Vân tiền bối! Ngài không cần làm chuyện điên rồ! Thanh Hà hắn hiện tại đã hoàn toàn không phải đối thủ của ta!
Vân Chi Lan đang chiến đấu kịch liệt cùng Thanh Hà, bỗng nhiên từ xa nhìn về phía Lăng Tiêu, cười nói:
- Ta chết đi tốt hơn tiếp tục sống! Ngươi đã giết ác thi của ta, nếu ta còn sống, chung quy là phải tìm ngươi báo thù! Như vậy đến khi nào mới chấm dứt? Chỉ hy vọng ngươi có thể đối đãi tốt với hậu nhân kia là được.
- Không nên...
Lăng Tiêu còn chưa dứt lời, đã truyền đến một tiếng "ầm!"
Lập tức, toàn bộ không gian Thần giới đều phát sinh chấn động thật lớn, lại là một luồng năng lượng kinh thiên tràn ngập khắp không gian Thần giới, thoáng cái đã bao trùm Lăng Tiêu trong đó.
Năm loại khí thể màu sắc khác nhau từ trên đầu Lăng Tiêu toát ra, Ngũ Khí Triều Nguyên!
Ngũ hành viên mãn, Lăng Tiêu rốt cục được năng lượng tập hợp của toàn bộ thế giới này, dũng mãnh rèn thành một thần tiên siêu cấp có được sáng thế lực!
Chuyện này quả thực chính Lăng Tiêu cũng không ngờ tới.
Nhìn thân thể Thần của Thanh Hà bị Vân Chi Lan tự bạo phát sinh lực lượng mãnh liệt công phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại có cái đầu thật lớn cùng với hai lỗ thủng nơi mắt.
Người trên thế giới này đều điên hết rồi sao? Vì sao, đều hưng phấn... tìm chết như vậy?
Thanh Hà cũng chưa chết, chỉ có điều hắn đã bị thương rất nặng. Đừng nhìn bộ dáng của hắn hiện tại, nếu đổi là Lăng Tiêu trước đây, theo hình dạng như thế cũng không phải đối thủ của hắn.
Nhưng hiện tại, Thanh Hà đã hoàn toàn không cảm nhận được rốt cục Lăng Tiêu mạnh đến cỡ nào. Bản thân hắn hao tổn tâm cơ, cuối cùng hơn mười vạn năm mới bày ra một thế cục lớn thế này. Nhưng kết quả lại là thành toàn cho một người khác!
Đó chính là năng lượng của cả một thế giới a! Vậy mà bị tiểu tử này một mình hút hết sạch, hắn không sợ bị căng phồng quá mức sẽ nổ tung sao?
Lăng Tiêu vô tình được trời cao ưu đãi một cách kỳ diệu, giờ phút này cũng có chút không biết chính mình phải làm điều gì. Tuy nhiên, nhìn tới cái đầu to lớn của Thanh Hà kia, khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên một chút tươi cười, hắn đã tìm được chuyện để làm.
- Ngươi còn có lời gì muốn nói không?
Lăng Tiêu từ trên không trung bay đến trước đầu Thanh Hà nói. Thân thể Lăng Tiêu còn không lớn bằng hốc mắt của Thanh Hà.
Thanh Hà trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi:
- Đến tột cùng ngươi từ đâu tới đây?
- Một thế giới khác!
Lăng Tiêu không chút do dự đáp.
Hô!
Thanh Hà thở phào một cái, nhắm mắt lại, sau đó nói:
- La Ma Giới năm đó, cũng là thế giới tách ra từ thế giới khác. Vũ trụ này quá mênh mông, quả nhiên còn rất nhiều thứ không biết. Tuy nhiên, Lăng Tiêu ngươi cũng không nên đắc ý! Hôm nay ngươi có thể dễ dàng giết chết ta, ngày mai sẽ có người dễ dàng giết chết ngươi!
Lăng Tiêu vươn bàn tay trắng nõn, đặt tại trên đỉnh đầu thật lớn của Thanh Hà, thản nhiên nói:
- Điều đó không cần ngươi quan tâm! Thanh Hà! Năm đó ngươi làm chuyện tư tâm, hại chết vô số chúng thần Thần giới. Nhân ngày trước, quả hôm nay, coi như là báo ứng!
Nói xong, Lăng Tiêu không cho Thanh Hà có cơ hội nói chuyện tiếp, trên bàn tay đột nhiên truyền ra một lực hút, lập tức hút toàn bộ thần hồn của Thanh Hà đi ra. Cái đầu to lớn, bắt đầu điên cuồng thu nhỏ lại theo năng lượng trôi đi. Đến cuối cùng, đầu Thanh Hà biến thành cỡ đầu người bình thường, lại cứng rắn như kim cương! Gần như không có thứ gì có thể đánh vỡ được nó.
Từ nay về sau, Thanh Hà biến mất trên thế giới này.
Bỗng nhiên, hai mắt Lăng Tiêu chợt chăm chú nhìn xuyên qua hư không xa xăm, thấy một thế giới quen thuộc: toàn bộ thế giới đều bộc phát ra hào quang bảy màu, giống như có thiên thần giáng xuống trái đất, vô số điềm lành đều xuất hiện tại thế giới đó.
Thánh nhân!
Lăng Tiêu cả kinh, lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc, trên mặt Lăng Tiêu lộ ra vẻ tươi cười. Nhẹ nhàng nói:
- Vân Chi Lan! Ngài cầu nhân được nhân, tuy rằng bị tách ra chỉ có nhân cách độc lập, nhưng cũng phải chúc mừng ngài! Ngài thành công rồi!
Thương Địch bên kia, dường như cũng có điều cảm ứng, cách vô số không gian, vô tận thời không, cùng Lăng Tiêu nhìn nhau. Thương Địch khẽ gật gật đầu, thân mình dần dần tan biến giữa không trung!
Phàm là thành thánh, thì không thể ở lại thế giới này. Đây cũng là cái giá phải trả khi thành thánh vậy.
Ít nhất, Lăng Tiêu không muốn thành thánh, cũng chưa từng nghĩ tới, chính mình có thể trở thành thánh nhân.
Nhìn Thần giới lúc này hỗn loạn không chịu nổi, vừa trống vắng thưa thớt, vừa không có chút sinh khí. Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn xuống tòa Thần điện, đối với hắn mà nói vô cùng to lớn.
Thấy trên nóc đỉnh Thần điện, còn bám từng tảng lớn tuyết trắng, mà ở giữa đám tuyết trắng, một gốc cây Tử Lam Chu Quả, đang ngoan cường sinh trưởng.
Lăng Tiêu lộ ra vẻ tươi cười, khẽ nhắm hai mắt lại, toàn bộ thế giới tất cả đều hiện rõ trong đầu Lăng Tiêu.
Thần giới đổ nát dần dần khôi phục trật tự của nó.
Làm xong những chuyện đó, Lăng Tiêu dẫn một tia thần niệm vào trong Thần miếu, toàn bộ Thần giới đột nhiên toả sáng ra vô tận sức sống!
Cùng đó gần như tất cả mọi người trong Thánh Vực, chỉ cần ngẩng đầu lên, đều có thể thấy bầu trời trên đỉnh đầu trở nên khác xa trước đây!
Ùm Ùm! Ùm Ùm!
Toàn bộ Thánh Vực, bất kể năm châu hay ngoài biển khơi! Tất cả mọi nơi gần như đồng loạt vang lên tiếng sấm rền.
Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu người từ các địa phương bí ẩn đi ra, quỳ ở bên ngoài, ngước nhìn mây đen cuồn cuộn, rơi lệ đầy mặt, để mặc cho cơn mưa tầm tã giội trên người.
- Cánh cửa Thần giới, rốt cục đã mở lại rồi!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Không biết qua bao nhiêu năm, chủ nhân Thần giới Lăng Tiêu đi vào thế giới đỉnh nội, đây là một thế giới hoàn toàn thuộc về hắn. Còn Thần giới, đã sớm chứa đầy người sinh sống. Cũng không biết đã có bao nhiêu cường giả trong Thánh Vực phi thăng lên sống trên Thần giới.
Gần như tất cả mọi người đều đạt tới cảnh giới Kiếp tiền Thần, có một số người vượt qua được thiên kiếp trở thành Kiếp hậu Thần!
Công pháp của Thục Sơn phái, và hệ thống Tu Chân Giới, đã dung nhập đến thế giới này cũng không có bất cứ trở lực gì.
Bởi vì mấy thứ này, là Thần vương vĩ đại nhất trên Thần giới tự mình phát triển!
Có lời đồn đại, nói Thần vương Lăng Tiêu, kỳ thật đến từ một thế giới hoàn toàn khác biệt với nơi này. Cho nên, chỉ cần tu luyện công pháp của Thục Sơn phái, thì nhất định có thể trở thành cường giả siêu cấp!
"Hòa thượng bên ngoài tới niệm kinh linh hơn", những lời này, thích hợp cho các thế giới.
- - - - - - - - - - - - - - - - -
Lăng Tiêu có phần âu yếm nhìn đứa bé gái xinh xắn trong lòng Nha Nha, lại nhìn Ngô Tú Nhi cách đó không xa đang ở dỗ dành một cặp bé trai song sinh, hắn lắc lắc đầu có chút bất đắc dĩ, nói:
- Các nàng hẳn là thích hợp đi Thần giới sống một thời gian. Trong thế giới đỉnh nội này, cuối cùng ta cảm thấy có chút không đúng: nó hấp thu linh khí của Thánh Vực, quả thực có chút gian ác!
Diệp Tử và Hoàng Phủ Nguyệt từ bên ngoài đi vào. Diệp Tử nắm tay Lăng Tiêu, lôi Lăng Tiêu đi đến đỉnh núi cao trong thế giới đỉnh nội, chỉ tay xuống phía thế giới cực đẹp bên dưới, sau đó nói:
- Phu quân! Huynh xem thế giới này quá xinh đẹp, quá mê người nha! Nó là thuộc về chúng ta! Chúng ta sống ở đây là tốt lắm rồi!
Hoàng Phủ Nguyệt lúc này nhìn thoáng qua vẻ mặt hạnh phúc của Nha Nha và Ngô Tú Nhi. Hai nữ nhân này, sau trận đại chiến ba nghìn năm trước, đều nhờ có phu quân trợ giúp, vượt qua được thiên kiếp, đạt tới cảnh giới Kiếp hậu Thần, mới gả cho phu quân. Thần vương rước dâu, chấn động khắp Thần giới. Tuy nhiên bởi vì Hàm Hàn bảo đỉnh đặt ở Thánh Vực, ngược lại Lăng Tiêu thường xuyên xuất hiện ở Thánh Vực.
Đối với Lăng Tiêu mà nói, Nhân giới cũng tốt, Thánh Vực cũng tốt, hay là Thần giới cũng tốt, đều không có gì trở ngại, hắn tùy tiện đi tới các nơi!
Tuy nhiên thủy chung Lăng Tiêu vẫn có cảm giác: bất kể thế giới đỉnh nội diễn biến như thế nào, trước sau cũng chỉ là một pháp bảo, theo trình độ suy diễn thiên cơ của Lăng Tiêu tăng trưởng, loại cảm giác bất an này càng ngày càng mạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
Đối với Lăng Tiêu mà nói, thế giới đỉnh nội chứa đựng quá nhiều thứ này nọ. Cho dù đây là pháp bảo của người khác, hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ bị người ta lấy về!
Lăng Tiêu một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Diệp Tử, sau đó ngưng thần nhìn thế giới chính mình tự tay một lập nên, một tia pháp tắc thế giới, pháp tắc thiên địa, đều chiếu vào trong đầu óc Lăng Tiêu.
Bỗng nhiên, trong đầu Lăng Tiêu, truyền đến một thanh âm.
- Ha ha! Cái này cũng quá mạnh mẽ đi! Lúc này mới không đến thời gian một hội nguyên, không ngờ lại đạt tới điểm giới hạn của năng lượng!
Lúc này một thanh âm khác vang lên:
- Không hổ là thần vật của tiên gia! Lão tổ tông thật thần kỳ! Lưu lại bảo vật như thế! Ha ha! Sư huynh... đa tạ huynh!
- Ngươi... ngươi có ý tứ gì?
Một thế giới không biết tên, bên trong một gian phòng, đang diễn ra cảnh sư đệ giết sư huynh đoạt bảo.
Sau khi người sư huynh kia ngã xuống chết không nhắm mắt, một người trẻ tuổi diện mạo anh tuấn nắm trong tay cái tiểu đỉnh, sau đó thật cẩn thận lục trong lòng sư huynh hắn, lấy ra mấy miếng phù chú. Chỉ cần hắn niệm động chú ngữ, phân thân của cái đỉnh này sẽ trở về. Đến lúc đó sẽ có vô tận năng lượng, chờ hắn đi hấp thu!
Vì thế, hắn rất khoái trá niệm lên.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười. Tuy nhiên, kế tiếp vẻ tươi cười trên mặt hắn liền khựng lại, bởi vì trong không khí trước mắt hắn, không biết từ lúc nào, bỗng nhiên nhiều ra một bóng dáng cao lớn. Bóng dáng mờ ảo kia, lại mang theo sát ý ngút trời, cũng không nói lời nào, giơ tay lên chính là một kiếm chém bổ vào hắn.
Một kiếm này, không cách nào tránh né.
Trong phút chốc, đồng tử người trẻ tuổi anh tuấn chợt co rút lại, trong ánh mắt hắn toát ra nỗi khiếp sợ, còn mang theo vô tận hối ý: nếu ta không giết sư huynh, hiện tại người chết chính là hắn rồi.
Tuy nhiên, hết thảy đã chậm.
- Kết thúc rồi!
Lăng Tiêu nói.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Tay kia của Lăng Tiêu thì ôm thắt lưng mềm mại của Hoàng Phủ Nguyệt, trong tay không biết từ khi nào lại có thêm một cái Hàm Hàn bảo đỉnh giống tiểu đỉnh như đúc.
Lăng Tiêu lộ ra vẻ vui mừng tươi cười, nói:
- Đúng vậy! Thế giới này rất đẹp! Rất mê người! Nó thuộc về chúng ta!
HẾT