Tương Vân Sơn sửng sốt, sắc mặt hắn thay đổi nhanh chóng rồi hướng về phía Lăng Tiêu khom người dùng giọng thâm trầm mà có chút run rẩy nói:
- Chủ công, chuyện này ngài… ….
Lăng Tiêu khoát tay rồi mỉm cười nói:
- Vân Sơn, ta và ngươi đã quen biết rất nhiều năm, ngươi vẫn tưởng ta là loại người nói chuyện không đâu sao? Thả lỏng chút đi, không cần phải căng thẳng như vậy.
Tương Vân Sơn nghe xong thì vẻ mặt mới hòa hoãn trở lại, hắn thở phào một hơi rồi cười khổ nói:
- Chủ công, sau này cũng đừng dọa Vân Sơn như vậy nữa, lá gan Vân Sơn không lớn, vẫn còn muốn sống thêm vài năm.
Lăng Tiêu cười nói:
- Vân Sơn, ta không nói giỡn với ngươi, ta đang nói thật, sao, thấy thế nào? Ngươi suy nghĩ lại đi.
Tương Vân Sơn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu nửa ngày, một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào. Có lẽ trong long hắn cũng đoán được Lăng Tiêu đang nói lời nghiêm túc, hành vi của Lăng Tiêu trước nay lúc nào cũng như ngựa thần lướt gió tung mây, Tương Vân Sơn cũng không thấy mình có chỗ nào mạo phạm đến chủ công. Lại nói theo những gì hắn biết về Lăng Tiêu thì chủ công của hắn cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi.
- Chủ công, rốt cuộc ngài muốn gì?
Tương Vân Sơn vẫn kiên trì đến cùng, bởi vì hắn đã cảm giác được chủ công không có ý muốn nói giỡn.
Lăng Tiêu chỉ xuống một chiếc ghế ở phía dưới nói:
- Ngồi xuống rồi nói.
Tương Vân Sơn ngồi xuống rồi cẩn thận nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thanh nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, trong Thục Sơn phái người thích hợp nhất với địa vị đế vương chính là Tương Vân Sơn ngươi.
Thấy Tương Vân Sơn còn muốn nói gì đó, Lăng Tiêu khoát tay bảo hắn dừng lại, sau đó lại nói tiếp:
- Vốn ta cũng không muốn để ngươi phải đi, những năm gần đây công lao và thành tích của ngươi ở Thục Sơn đều đã được tất cả mọi người biết rõ. Nói thật, nếu không phải không tìm được một người tốt thì ta cũng không vui lòng đẩy ngươi ra ngoài. Ngươi cũng biết tình hình hiện nay, những gia tộc đi theo chúng ta căn bản không đồng tâm, dù chúng ta có giải quyết tận gốc, rút những tên thanh niên trai tráng trong những gia tộc ra để huấn luyện nhưng rốt cuộc có thể giữ lại trái tim của bao nhiêu người, trong lòng ngươi và ta cũng đều không thể đoán chắc được. Chỉ có một biện pháp duy nhất chính là xây dựng đất nước, tình hình hiện nay của Thục Sơn phái cũng không thích hợp để dựng nước, bởi vì chúng ta dù sao cũng là một môn phái lấy tu luyện là chính. Nhưng một khi chúng ta đã đánh đến tận đây thì cũng không dễ dàng buông tay cho những gia tộc kia tự dưng chiếm được lợi ích.
Lăng Tiêu nói tới đây thì hừ nhẹ một tiếng:
- Hiện nay những gia tộc này không e ngại chúng ta là một nguyên nhân căn bản, tuy Thục Sơn phái vùng lên chỉ có vài vạn người nên cũng căn bản không có biện pháp để so sánh với những gia tộc chỉ cần khẽ động là có hơn trăm vạn người đứng lên. Bọn họ cho rằng chúng ta dù tấn công làm người khác không thể chống đỡ bách chiến bách thắng thì cuối cùng cũng lui về Thục Sơn rồi an phận ở một góc xó xỉnh đó. Lúc đó bọn họ có thể đứng trên mảnh đất này mà xưng vương xưng bá, muốn làm gì thì làm. Nếu như vậy thì chúng ta làm những chuyện này, những huynh đệ của chúng ta chết đi đều uổng phí cả sao?
Tương Vân Sơn vẫn ngồi trầm ngâm, tình cảnh này đương nhiên hắn đã sớm nghĩ qua. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện có một ngày chính mình lại có cơ hội tiến lên vị trí kia.
Tương Vân Sơn biết chủ công đang nói chuyện thật lòng, hắn biết chủ công hoàn toàn có khả năng đó. Hắn lại càng biết rõ, chỉ cần chính mình gật đầu...Ngày mai Thục Sơn Quốc sẽ được thành lập. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
Mà chính mình...Cũng trở thành vị hoàng đế đầu tiên của Thục Sơn Quốc.
Còn có bất cứ thứ gì vinh quang hơn chuyện này nữa chứ? Chỉ sợ hơn mười vạn năm lịch sử của toàn bộ Tương gia cũng chưa bao giờ mơ đến thời khắc huy hoàng như vậy. Không biết sau này trên gia phả của Tương gia có thể mời mình trở về một lần nữa hay không? Dựa vào mức độ yếu kém của Tương gia hiện nay, chuyện này sẽ là điều chắc chắn xảy ra.
Có thể nói nếu khi Thục Sơn phái vừa mới phát triển và vùng lên thì Tương Vân Sơn nhất định sẽ gật đầu đáp ứng không chút do dự. Loại chuyện này đối với một người có chí lớn quả thật là cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống, sao lại có thể bỏ qua?
Nhưng hiện nay Tương Vân Sơn lại cảm thấy do dự, chỉ vì hắn đã nhìn thấy rất nhiều kỳ tích phát sinh trên người Lăng Tiêu. Hiện nay Tương Vân Sơn tin chỉ cần mình kiên trì đi theo chủ công thì tương lại nhất định sẽ tiến lên một đỉnh phong không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng một khi trở thành đế vương đứng trên đầu hàng tỉ người...Muốn phú quý thì có phú quý, muốn vinh quang có vinh quang, nhưng khi đã bắt đầu có quyền lợi thì mình có còn giữ tấm lòng chân thành với chủ công nữa hay không? Nhưng con trai của mình thì sao? Cháu chắt của mình thì sao?
Tương Vân Sơn trước nay vẫn là một người suy nghĩ kín kẽ trước khi hành động. Hắn nghĩ đến đủ loại khả năng, đây căn bản là những khả năng rất có thể sẽ xảy ra.
Tương Vân Sơn đã thấy, đã nghe qua rất nhiều ví dụ như vậy rồi.
Hắn quả thật không dám nghĩ đến chuyện một ngày nào đó con cháu của mình sẽ trở mặt với Thục Sơn, tình cảnh đó hắn cũng không muốn được nhìn thấy.
Sau khi nghĩ vậy, Tương Vân Sơn ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tiêu, hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Lăng Tiêu nói:
- Vân Sơn, ngươi đang lo lắng đến chuyện sau này giữa Thục Sơn phái và Thục Sơn Quốc nhất định sẽ xảy ra xung đột về địa vị và vị trí phải không?
- Người cũng biết rồi đấy...Chủ công!
Tương Vân Sơn cười khổ nhìn Lăng Tiêu:
- Nói thật, Vân Sơn quả thật rất cảm động, trường sinh cũng không phải Vân Sơn có khả năng đạt đến, đã lãng phí rất nhiều đan dược của tông chủ mà đến ngày hôm nay tốc độ đề thăng của Tuyết Ngọc vẫn còn chưa được nhanh lắm. Nhưng những vấn đề về địa vị thế này hoàn toàn làm Vân Sơn cảm thấy lo lắng.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Quốc gia có pháp luật riêng, môn phái có quy củ riêng. Vân Sơn, ngươi cứ yên tâm, nếu ta đã muốn đem chuyện này giao cho ngươi thì những đời sau của Thục Sơn Quốc, hoàng tộc cũng chỉ là người họ Tương. Người Lăng gia...Dù đặt chân lên trần thế cũng sẽ không can thiệp và làm rất kỳ điều gì đối với chuyện nội chính của Thục Sơn Quốc... ....
Trên mặt Tương Vân Sơn hiện ra nụ cười khổ:
- Chủ công, Vân Sơn không phải lo lắng đến điều này, Vân Sơn sợ là...Tương lai hậu nhân Thục Sơn sẽ có một ngày cảm thấy, cảm giác lệ thuộc vào người khác...Không phải chuyện gì dễ chịu, dù sao cũng muốn thoát khỏi tất cả trói buộc, đặc biệt là...Các bậc đế vương.
Lăng Tiêu nở nụ cười rồi thản nhiên nói:
- Chuyện này cũng rất đơn giản, một khi thực lực có sự chênh lệch quá lớn sẽ không có bất kỳ người nào sinh ra tư tưởng làm phản. Chỉ cần Tương gia không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Thục Sơn thì địa vị quốc vương của Thục Sơn Quốc này sẽ mãi mãi do con cháu của Tương Vân Sơn ngươi đảm nhiệm. Vân Sơn, ta tin ngươi, với năng lực của ngươi thì vấn đề này chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa.
Lời nói của Lăng Tiêu không có chút đùa giỡn nào nhưng lại làm Tương Vân Sơn cảm thấy rùng minh, thầm nghĩ:
- Đúng vậy, với thực lực của Thục Sơn phái thì muốn tiêu diệt một gia tộc trong Thánh Vực là một chuyện rất đơn giản. Lục gia từ khi đầu nhập vào chủ công thì vẫn luôn hung hăng kiêu ngạo, gia chủ Lục gia Lục Thanh Minh còn nhiều lần công khai bày tỏ tấm lòng với Hoắc Thanh Thanh, còn nói Hoắc Thanh Thanh sớm muộn gì cũng là nữ nhân của hắn, kết quả...Thì thế nào? Lục gia một trong những thế gia đỉnh cấp nhất của hơn trăm đại gia tộc Nam Châu, ngày hôm nay cũng phải rút khỏi vũ đài chính trị Nam Châu trước thời hạn, hơn nữa bọn họ cũng đã mất đi địa vị của chính mình.
Nghĩ vậy Tương Vân Sơn hướng về phía Lăng Tiêu quỳ xuống rồi cung kính nói:
- Chủ công, Vân Sơn sẽ lưu lại gia huấn, chính Vân Sơn...Cũng chỉ có thể sống được vài vạn năm, sau này con cháu sẽ luôn nhớ rõ những lời giáo huấn này, Thục Sơn Quốc sẽ mãi mãi là một chi nhánh nhỏ của Thục Sơn phái! Nếu có phản bội...Thì cũng xem như một gia tộc phản bội, sau này sẽ không bao giờ nhận được sự che chở của Thục Sơn phái nữa.
Lăng Tiêu tự tay đỡ Tương Vân Sơn đứng lên, hắn cười nói:
- Thật ra, cũng chưa chắc phát sinh những chuyện giống như trong tưởng tượng của ngươi. Sau này Thục Sơn phái sẽ ngày càng mạnh, sau khi tiến lên một mức độ nhất định thì sẽ không còn đố kỵ nữa, mà chỉ còn lại...Ngưỡng mộ mà thôi.
Tương Vân Sơn thầm nghĩ:
- Giữa ta và chủ công chẳng phải cũng như vậy sao?
Trước khi Lăng Tiêu đàm luận với Tương Vân Sơn thì đã nói qua với đám người Lăng Chí, Lăng Vũ, Lăng Thiên Khiếu, Thu Thần và Phúc Bá. Những người này cũng không muốn làm đế vương, nếu không có chiến đấu thì bọn họ cũng không muốn từ trong thế giới Hàm Hàn Bảo Đỉnh đi ra.
Lăng Tiêu đối với chuyện này cũng mừng vui lẫn lộn, hắn vui vì cứ như vậy thì thực lực của Thục Sơn phái sẽ đạt đến một đỉnh phong chân chính. Dù hắn không có mặt ở đây cũng không có người nào trong Thánh Vực dám uy hiếp đến địa vị của Thục Sơn.
Lăng Tiêu lo lắng chính là thế giới nhỏ bên trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, đến bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ vì sao nó lại trở thành như vậy. Hắn cũng chẳng biết đến một ngày nào đó nó có tan vỡ hay không, hoặc có một vị thần hùng mạnh phóng tới trực tiếp cướp lấy nó mang đi...Nếu vậy thì tổn thất hắn phải gánh chịu là quá lớn.
Lớn đến mức Lăng Tiêu không thể chịu đựng nổi.
Chưa nói đến những tổn thất trực tiếp, sợ rằng ngay cả những thân nhân bằng hữu và đệ tử của Lăng Tiêu ở bên trong cũng chịu những đả kích khổng lồ.
Cho nên Lăng Tiêu mới đem Hàm Hàn Bảo Đỉnh đặt ở trong Thục Sơn, đồng thời hắn cũng dùng rất nhiều trận pháp để hoàn toàn che giấu đi khí tức của nó. Lăng Tiêu tin cho dù là Đại La Kim Tiên muốn tìm đến nơi này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đã qua rất nhiều năm, Lăng Tiêu càng ngày càng cảm thấy tò mò với địa phương La Ma giới. Nhưng hiện nay ngay cả chuyện tiến vào Thần giới hắn cũng không có phương pháp đừng nói đến La Ma giới, nhưng ngày xưa gặp Bạch Sơn Thánh Giả và những trận pháp xuất hiện trong thế giới kia làm lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy. Chuyện này giống như một người thích đánh cờ đột nhiên có được quyển sách dạy đánh cờ vô cùng cao siêu; cũng giống như một người tu luyện đột nhiên nhặt được một quyển công pháp bí tịch. Lăng Tiêu là một cao thủ trên phương diện trận pháp, lúc đó hắn cũng không có thời gian bận tâm đến trận pháp khổng lồ kia. Nhưng bây giờ nếu đã đem tất cả giao lại cho Tương Vân Sơn, thì đủ mọi loại chuyện trong Nam Châu cũng làm hắn bớt đau đầu.
Thật ra Lăng Tiêu cũng biết, sớm muộn gì Tương gia cũng sẽ đến tìm Tương Vân Sơn. Nhưng thời điểm đó không phải là Tương Vân Sơn chủ động dựa vào bọn họ mà bọn họ phải chủ động dựa vào Tương Vân Sơn.
Có một đại gia tộc không có bất kỳ thiệt hại gì làm hậu thuẫn, lại được Thục Sơn phái toàn lực ủng hộ, có tập đoàn tình báo "Bóng Đêm" thủ hạ của Mạnh Ly, có Hoắc Thanh Thanh quản lý một tổ chức kinh tế lớn như Tỷ Muội Lâu, tất cả đều ra sức ủng hộ Tương Vân Sơn. Nếu như vậy mà vẫn còn không thể thu Nam Châu vào trong lòng bàn tay thì Lăng Tiêu cũng chỉ có thể xem rằng mình đã nhìn lầm người.
Hai tháng sau Thục Sơn Quốc được thành lập.
Tất cả những người có địa vị cao trong Thục Sơn phái đều tham gia vào công cuộc xây dựng đất nước, Tương Vân Sơn lên ngôi trở thành vị hoàng đế đầu tiên của Thục Sơn Quốc, được Lăng Tiêu tự tay đội vương miện lên.
Trọng điểm bài phát biểu của Tương Vân Sơn đều xoay quanh một chủ đề: Thục Sơn Quốc là một đất nước phụ thuộc vào Thục Sơn phái! Vĩnh viễn trung thành với tầng lớp lãnh đạo của Thục Sơn phái. Đồng thời cũng đem một vùng giang sơn rộng lớn cho tất cả con dân Thục Sơn Quốc, để bọn họ nâng cao mức sinh hoạt lên gấp nhiều lần trước đây.
Kể từ đây những thế lực gia tộc trong Nam Châu phụ thuộc vào Thục Sơn phái đã bắt đầu hỗn loạn, lần đầu tiên...Cảm thấy sợ hãi.