Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 687: Bách Sơn thánh giả




Lăng Tiêu cầm Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay, tiện tay đem bảo gương kia cất đi, hai mắt cảnh giác nhìn về phía phát sinh năng lượng dao động. Mấy cỗ năng lượng dao động này vô cùng cường đại, vượt qua tất cả những người Lăng Tiêu từng gặp qua. Quả thật lời người xưa chính xác – loạn thế xuất anh hùng.



Lúc hòa bình, rất nhiều người đều tận hưởng an bình, cứ ở yên một chỗ mà tu luyện. Nhưng tới thời loạn thế, mọi người, hoặc nhiều hoặc ít, thân bất do kỉ, bị cuốn vào dòng nước đục. Rất nhiều người thực lực cường đại cũng sẽ bắt đầu bộc lộ tài năng !



Bất cứ thời đại nào cũng sẽ xuất hiện vài nhân vật cực kì hùng mạnh. Bởi vì có vài người, trời sinh ra là để dành cho loạn thế .

Khi Lăng Tiêu phát hiện thì mấy cỗ năng lượng dao động kia cũng chỉ cách có mấy ngàn dặm. Thời gian không đến nửa nén hương đã tới bên cạnh Lăng Tiêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me



Tổng cộng có tám người tới, Lăng Tiêu một người cũng không biết. Mội người cầm đầu là một lão già đầu đầy hoa râm, vẻ mặt dữ tợn , hai mắt thoạt nhìn không giận mà uy nghiêm, trên người lão mang theo cỗ khí tức làm cho người ta sợ hãi.



Phía sau đều là những lão già. Ánh mắt đều rất linh hoạt, sắc bén. Trên người cũng đều mang theo sát khí. Tám người hình thành một khí tràng hùng mạnh, không bao vây, nhưng tám người mạnh mẽ như hổ báo là cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể chụp tới.

- Ngươi là người phương nào ?

Lão già đầu bạc cầm đầu nhìn Lăng Tiêu, thản nhiên hỏi.



Tám người này tuy không bại lộ điều gì có liên quan đến thân phận của họ, nhưng Lăng Tiêu lại từ trên người tám người này cản giác được có một loại khí tức tương tự tên trung niên áo đen vừa bị mình giết.

Lăng Tiêu lãnh đạm nhìn thoáng qua lão già này , nói :



- Ngươi là ai ?



- Ha ha.

Lão già đầu bạc đột nhiên cười khúc khích, khóe miệng nhếch lên, sau đó quay đầu lại cười nói với bảy lão già phía sau:

- Tiểu tử trẻ tuổi này khá thú vị ! Hắn hỏi ta là ai kìa !



- Người trẻ tuổi thường không có kiến thức, tự nhiên sẽ không nghe nói tới lão nhân gia ngài.



Một già áo xám ở trong đám thản nhiên cười nói, sau đó ngẩn đầu, trong ánh mắt lộ ra cái nhìn đầy khinh thường nhìn Lăng Tiêu nói :

- Tiểu tử kia, về hỏi người nhà của ngươi xem có từng nghe nói qua cái tên Bạch Sơn thánh giả không !



Lăng Tiêu híp mắt, hơi nhíu mày, đánh giá tám lão già này, thầm nghĩ :



"Chằng lẽ bọn họ thật sự không biết ta là ai ? Tám người này lực lượng cũng không tệ, nếu vây công mình, mình cũng khó có thể chiến thắng họ!"



Nghĩ vậy, Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:





- Tại hạ tuổi còn trẻ, kiến thức nông cạn, khiến các vị tiền bối chê cười. Không biết các vị đến chỗ này để …

- Chúng ta tới …



Lão già áo xám vừa mới nói được một nửa đã bị lão già đầu bạc phất tay cắt ngang, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu, dường như muốn từ trên người Lăng Tiêu nhìn ra cái gì đó. Tuy nhiên cuối cùng thất vọng lắc đầu. Hắn không từ trên người tuổi trẻ này cảm giác được món đồ đó .

- Người trẻ tuổi, vừa rồi ngươi thấy dị tượng gì ở đây không ?



Lão già tóc bạc đột nhiên dùng một giọng điệu vô cùng hòa ái hỏi.



Lăng Tiêu để ý thấy, khi lão tóc bạc dùng khẩu khí này nói chuyện với mình , trong mắt mấy lão già áo xám phía sau đều biểu hiện lên một chút kinh ngạc. Tuy rằng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn bị Lăng Tiêu bắt gặp.



Lăng Tiêu biết, vừa rồi khi trận pháp xuất hiện, khí tức hùng mạnh cuồng bạo kia đã hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Từ trong đó có thể thấy được, những người cho dù là một phe với tên trung niên áo đen bị mình giết chết kia thì cũng không biết bí mật của bảo gương ! Còn nếu không phải là một phe, vậy chính là họ thấy bên này trọng bảo hiện thế, tự nhiên là đến đây xem náo nhiệt.

Nghĩ vậy Lăng Tiêu lắc đầu, thần sắc có chút chần chừ nói :



- Điều này … ta cũng không thấy gì cả ! Ta vừa mới đi ngang qua nơi này !



- Hả .



Lão già đầu bạc thản nhiên gật đầu, sau đó đột nhiên ngẩn đầu, lớn tiếng quát :



- Ngươi là Lăng Tiêu ?



Một tiếng quát kèm theo lực lượng tinh thần cường đại, nếu thực lực kém một chút, sợ là có thể biến thành ngu ngốc ngay lập tức ! Bởi vậy có thể thấy được, cho dù lão già đầu bạc này không cùng phe với tên trung niên áo đen thì cũng không phải là người tốt lành gì !

Lăng Tiêu ra vẻ rất thống khổ, hai tay ôm đầu rên rỉ kêu gào, sau đó dùng giọng điệu cực kì oán giận nói :



- Ngươi, ngươi làm cái gì thế ? Ta là Vương Bằng, Lăng Tiêu là Thục Sơn tông chủ, liên quan gì tới ta chứ .



Sắc mặt lão đầu bạc giãn ra , sau đó không thèm để ý khoát tay, không kiên nhẫn nói :



- Được rồi ! Ngươi đi đi !



Lăng Tiêu ngẩn đầu, trợn mắt nhìn lão già tóc bạc. Bất quá khi ánh mắt lãnh lẽo của bảy lão già áo xám kia nhìn đến, Lăng Tiêu vội vã cúi đầu, cố ý cho tám người này thấy sự sợ hãi hiện lên trong mắt. Lăng Tiêu xoay người bỏ chạy, rất nhanh biến mất.

Đợi Lăng Tiêu đi rồi, trong mấy lão già áo xám mới có một người nói :



- Thủ lĩnh, người khẳng định, người này không phải Lăng Tiêu ?

Lão già đầu bạc lắc đầu.

Lão áo xám kia khó hiểu nói :



- Vậy vì sao ngài để cho hắn chạy thoát? Trực tiếp bắt về tra hỏi không tốt hơn sao ?

Lão già đầu bạc lắc đầu nói :



- Vừa rồi ta trộn tinh thần lực khổng lồ và trong lời nói để dọa hắn. Vẻ mặt thống khổ của hắn không giống giả bộ, hơn nữa hắn nói Lăng Tiêu là Thục Sơn phái tông chủ. Nếu hắn là giả, khẳng định sẽ nói mình không biết Lăng Tiêu gì cả. Cho nên người này đại khái là người trẻ tuổi ở quanh đây. Năng lượng dao động trên người hắn không quá mạnh. Đại khái vừa mới đến cảnh giới đại viên mãn sơ cấp. Hơn nữa, mặc dù có thể xem là một người trẻ tuổi thiên phú không tồi , nhưng so với Lăng Tiêu vô cùng hùng mạnh trong truyền thuyết thì còn kém nhiều lắm. Nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, lại đả thảo kinh xà, đánh rắn động cỏ.



Lão già tóc bạc nói xong, lại nhíu mày, phi thân xuống, cẩn thận tra xét mọi thứ xung quanh. Đột nhiên mũi hắn động đậy, thân mình lập tức hóa thành một đạo thiểm điện hướng tới một thâm cốc phi thân tới.



Tới đó, hắn đột nhiên phát ra một tiếng rống rận kinh thiên :

- Tặc tử , ngươi dám gạt ta !

Bảy lão già phía sau lũ lượt kéo tới, nhìn cảnh tượng trong thâm cốc phía dưới, cả đám cũng đều nổi giận không ngừng, một tên trong đám xoay người nhằm hướng Lăng Tiêu rời đi đuổi theo.



Lão già đầu bạc chặn hắn lại , trầm giọng nói :

- Thôi, thời gian như vậy hắn đã sớm rời đi rồi !



Nói xong gân xanh trên trán lại nổi lên , khuôn mặt dữ tợn , đáng sợ :




- Lăng Tiêu … lần sau nhìn thấy ngươi lão phu nhất định chính tay giết ngươi.

Nói xong, lão già dẫn theo mọi người xoay người rời đi , chỉ trong chớp mắt đã biến mất.



Một lúc lâu sau, phía sau một tảng đá đó trong thâm cốc từ từ ngưng kết thành hình người, chậm rãi vươn mình, cuối cùng biến thành một người thật.



Mắt sao mày kiếm, khuôn mặt sắc cạnh, dáng người cao to, đứng đó , khóe miệng nhếch lên, người này… rõ ràng là Lăng Tiêu vừa mới rời đi .



Không thèm nhìn xác trung niên áo đen bị một kiếm chém làm hai mảnh, thân thể Lăng Tiêu khẽ động, biến mất, ngay sau đó, xuất hiện ở rất xa trong khu rừng, phi không hành trên bầu trời.




Lăng Tiêu rời đi một lúc , lão già đầu bạc dẫn bảy người kia, quay lại nơi này tra xét xung quanh một phen, không tìm được dấu vết gì chứng tỏ có người đã tới đây, lão già đầu bạc vung tay lên. Một đạo hào quang cực nóng từ bàn tay bắn ra, xác tên trung niên áo đen bị bắn trúng hóa thành một nàn khói nhẹ, trong khoảnh khắc biến mất. Làm cho người ta thấy kinh dị chính là, những đồ vật khác không có nửa điểm ảnh hưởng! Một gốc cây, cọng cỏ vẫn đung đưa trước gió !



Bảy tên áo xám phía sau dừng như đã quen với chuyện này, áo mắt bình thản như giếng cổ không gợn sóng, nhưng nếu nhìn kĩ, có thể bắt gặp sâu trong đôi mắt của bọn họ có chút sợ hãi.



Sau khi Lăng Tiêu trở lại môn phái, bắt đầu suy nghĩ về lai lịch đám người hôm nay, hiển nhiên mục đích bọn họ tới là nhằm vào mình. Kể cả người trung niên áo đen lúc trước rõ ràng là cũng có mục đích như thế. Hắn hẳn là biết bảo gương này có thể hút người vào. Lăng Tiêu nhớ lại khi mình ở trong gương dường như cũng không thấy hài cốt hay những thứ linh tinh của con người. Một khi đã như vậy, liền xuất hiện hai khả năng : Thứ nhất, chủ nhân bảo gương này biết công hiệu của bảo gương. Người trung niên áo đen hẳn là cũng biết. Nhớ đến điệu bộ của người trung niên áo đen lúc đó, rõ ràng là tư thế của một kẻ có tính toán kĩ càng từ trước, rất có khả năng trước kia hay dùng thứ này. Nhưng có lẽ người bị hút vào bị khí tức cuồng bạo của đại trận trong gương kia xé nát !



Tiếng kêu cứu truyền ra từ đại trận kia hoàn toàn có thể làm đa số người hiếu kì ! Nếu tới gần, khí thế trong đại trận sẽ hút người ta vào trong đó, sau đó sống hay chết không biết !



Còn một khả năng nữa là người trung niên áo đen cũng không biết công hiệu của bảo gương. Chỉ biết là nó có thể phong ấn người ta. Cho nên mới có dáng vẻ kinh hãi trong khoảnh khắc mình phá gương thoát ra. Bởi vì hắn hoàn toàn không ngờ tới truyện như vây !

Nhưng bất kể hắn biết hay không biết công hiệu của bảo gương, Lăng Tiêu đều cho rằng lão già đầu bạc kia chắc chắn là biết. Mặc dù từ đầu đến cuối hắn chưa từng nói ra hai chữ bảo gương, nhưng Lăng Tiêu đã thấy hắn dùng thần thức tra xét khu vực xung quanh thi thể người áo đen rất lâu !



Những người này rốt cuộc là ai? Lăng Tiêu cũng không tìm ra manh mối gì cả. Kẻ thù của mình tính ra cũng không ít. Nhất là mấy năm nay, Thục Sơn phái dần dần trở lên hùng mạnh, tác động đến thần kinh của không biết bào nhiêu người.



Nhưng có thể có thực lực như vậy, cũng chỉ có mất nhà , hơn nữa hắn là tất cả những nhà này đều có thể nhận ra hắn. Hôm nay tám người kia, tính luôn cả trung niên áo đen cũng không ai biết mình. Điều này chứng tỏ bọn họ hoặc chưa từng thấy mình , hoặc bọn họ là mấy lão quái vật của mấy đại gia tộc đã ẩn thế mấy ngàn năm đến cả vạn năm !



Lăng Tiêu nghĩ vậy, đột nhiên linh cơ máy động, hai mắt sáng ngời, lẩm bẩm:



- Đúng rồi những người đó, dường như gọi hắn là Bạch Sơn tôn giả gì gì đó ?



Còn ra vẻ như rất nổi danh, có lẽ là một lão quái vật. Hỏi Lam Hi có lẽ sẽ biết !!!

- Bạch Sơn thánh giả ?



Hai mắt Lam Hi liền có chút miên man, lập tức che miệng kinh hô :

- Hắn còn sống ?



Sau đó nhìn Lăng Tiêu nghi hoặc :



- Ngươi, ngươi không ngờ gặp được Bạch Sơn thánh giả ? Sau đó… trở về mà không phát sinh xung đột gì cả?

Lăng Tiêu gật đầu, híp mắt, nghi hoặc nhìn Lam Hi nói :

- Đúng vậy .