Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 445: Thu hoạch và giận dữ (P2)




Vừa nghĩ đến việc phải rời khỏi nơi này, Lăng Tiêu không ngờ mình lại sinh ra vài phần không muốn. Tuy nhiên chuyện khiến Lăng Tiêu có chút kỳ quái chính là, hôm nay thời gian đã trôi qua rất lâu, ánh mặt trời màu vàng từ cửa sổ bắn vào, rất nhiều bụi bay lượn trong ánh mặt trời.



- Thời tiết thật sự tốt!



Lăng Tiêu duỗi người, trong lòng thầm nghĩ, đồng thời suy nghĩ, tại sao hôm nay nàng chậm tới nhỉ!



Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó, tiếng đập cửa vang lên :

- Tiểu Hắc huynh đệ, ngươi đã thức chưa?



- Ừ, ngươi vào đi, cửa không khóa.

Lăng Tiêu nghe thấy tiếng của Lỗ Văn, trong lòng cảm thấy có chút kì quái, đồng thời trong lòng dâng lên một niềm dự cảm không tốt lắm. Bình thường gã Lỗ Văn này sẽ không tới đây.



Quả nhiên ánh mắt của Lỗ Văn có chút phức tạp, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu một lúc lâu, sau đó nói trong sự kinh hoàng:

- Lúc trước ta còn cho tiều Hắc huynh đệ là người trung nghĩa, sợ ngươi gặp phiền phức. Hiện tại xem ra, ngươi trái lại rất hiểu đạo lí phải giữ mình, làm ta phải lo lắng nhiều.



Lăng Tiêu chau mày :

- Ngươi nói lời này là có ý gì?



- Có ý gì?



Lỗ Văn lặng lẽ cười, trầm giọng nói :

- Thật ra tất cả chúng ta đều rất thích cô bé kia, không phải là loại thích. Tính tình cô bé tốt, thiện lương và còn đơn thuần, nàng không nên sinh ra trong Thánh Vực mới đúng. Ôi, đi rồi cũng tốt, mong kiếp sao nàng có thể đầu thai vào Nhân giới, tìm một gia đình tốt ở thế tục giới, còn Thánh Vực này …



Lỗ Văn vừa nói xong, hốc mắt có chút đỏ lên.



- Lỗ Văn, ngươi nói cho rõ coi! Đừng nói chuyện mơ hồ, cuối cùng ngươi muốn nói gì?



Bỗng nhiên cả người Lăng Tiêu bùng lên một luồng khí thế kinh người, lời nói cứng rắn lạnh như băng, làm sao còn có một chút nào tính chân thật mà bình thường tiểu Hắc biểu hiện ra ngoài chứ?



Lỗ Văn bị luồng khí thế trên người của Lăng Tiêu khiến cho kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau hai bước. Hắn không nghĩ tới, mình vẫn luôn cho rằng tu vi của mình không khác lắm so với người tuổi trẻ chân thật, không ngờ khí tức hùng mạnh có thề khiến hắn run rẩy!



Lỗ Văn mở to hai mắt nhìn, sau đó ngây người nói :

- Ngươi thật sự không biết?



- Ngươi có nói hay không?



Thân thể Lăng Tiêu xông đến nhanh tới mức Lỗ Văn không cách nào thấy rõ, cùng giữ người Lỗ Văn, thiếu chút nữa là nâng hắn lên, đôi mắt lạnh giá bắn ra, nhìn vào Lỗ Vân.



Theo bản năng Lỗ Văn không mở miệng, nhưng lại không muốn nhìn vào đôi mắt của Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói một câu :

- Cô bé kia đã chết.



- Cái gì?



Tay Lăng Tiêu buông ra với vẻ thất hồn lạc phách, bỗng nhiên hung dữ nhìn Lỗ Văn, cả giận nói :

- Không thể nào! Ngươi gạt ta!



Lúc này Lỗ Văn cũng khôi phục được một ít dũng khí, luồng khí thề và áp lực trên người Lăng Tiêu vừa rồi khiến cho hắn rung động quả thực quá lớn. Tôn quản lý có được cảnh giới Kiếm Thần bậc cao, nhưng cũng không có năng lượng như gã Lăng Tiêu này, mang cho hắn áp lực cực lớn!



Điều này có thể xuất hiện ở người bình thường như Lăng Tiêu sao. Lỗ Văn khôi phục lại một ít dũng khí, lúc này hắn cũng cảm thấy không giống như giả bộ, nhưng hắn vẫn không thể lý giải, cau mày hỏi :

- Tối hôm qua ngươi không ở trong phòng ngủ sao?



Lăng Tiêu lắc đầu :

- Ta đương nhiên là ở trong phòng!



Trên mặt Lỗ Văn lộ ra cảm xúc không thể tin được, thấy Lăng Tiêu có dấu hiệu muốn nổi giận, liền nói nhanh :

- Đêm qua cô bé kia chạy ra khỏi phòng Tôn quản lý, điên cuồng đập của ngươi, hầu như tất cả những người trong doanh trại đều thấy nhưng không ai dám đi ra. Ở nơi này, tất cả mọi người cũng không phải là đối thủ của Tôn quản lý. Ngươi không mở cửa, đại khái là … Ngủ giống như chết rồi

Lỗ Văn cố gắng nói xong, bản thân hắn cũng không tin kết luận này. Phải biết rằng, cho dù là người thường gõ cửa thì cũng có thể tỉnh giấc chứ? Mà còn đừng nói tới thực lực của tiểu Hắc cũng không yếu chút nào!




- Sau đó ta nghe thấy Tôn quản lý cười lạnh, nói nàng tìm ai cũng vô ích thôi, phỏng chừng nàng liều chết không theo. Cuối cùng Tôn quản lý nổi giận, chỉ một cái tát thì đánh chết nàng, sau đó gọi hai người tới mang đi bỏ.

Lỗ Văn nói tới đây, trong đôi mắt có chút nước mắt, sau đó bỗng nhiên ngẩn đầu, nhìn vào đôi mắt Lăng Tiêu, cố lấy dũng khí lớn tiếng nói:

- Tiểu Hắc, ta tin rằng ngươi có nỗi khổ, nhưng ta tuyệt đối không tin ngươi không biết chuyện này! Quá khứ thì hãy để là quá khứ, không nên nghĩ nữa …



- Tôn quản lý còn ở đây không?



Vẻ mặt Lăng Tiêu khôi phục lại một chút ngây ra, nhìn Lỗ Văn thản nhiên hỏi.



Lỗ Văn ngẩng đầu, không thể hiểu Lăng Tiêu muốn làm gì? Chẳng lẽ nói, sự tính cương trực của người này vẫn có chút phản ứng chậm sao? Hay là nói, tiều Hắc hắn đang làm ra vẻ trước mặt mình sao?



Lỗ Văn gật gật đầu, sau đó nói :

- Vẫn chưa đi, hình như hắn đang ngủ sao đó.



- Cô bé kia bị ném tơi chỗ nào, ngươi có thể dẫn ta đi xem được không?



Lỗ Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nói quả là như thế. Tiểu Hắc có tình ý với cô bé kia. Ôi, đáng tiếc, có tình ý thì phải làm sao đây? Tôn quản lý kia là Kiếm Thần bậc cao đấy! Nghe nói đã qua nhiều năm rồi nhưng hắn vẫn chưa bao giờ bỏ tu luyện. Người nắm giữa quặng mỏ tinh thạch, lại có gia tộc lớn làm hậu thuẫn, làm sao mà có thể tu luyện chậm được chứ? Nghe nói vũ giả tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí có thể cải tạo thân thể! Có lẽ, Tôn quản lý không cần quan tâm đến sự mập mạp của mình, cũng là vì người ta có lòng tin mình có thể đạt tới canh giới Tiên Thiên.



- Cụ thể ta cũng không biết nàng bị ném ở đâu. Tối hôm qua hai người Lý Lâm và Điền Canh mang nàng đi.



- Cám ơn.



Lăng Tiêu nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - ệnFULL.vn



- Tiểu Hắc huynh đệ!

Lỗ Văn hô to một câu ở phía sau Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại.




Lỗ Văn nhẹ giọng nói :

- Ngươi … Ngươi không nên làm chuyện điên rồ, cố nén bi thương, có rất nhiều cô nương tốt, đến một lúc nào đó ca ca sẽ tìm cho ngươi một cô xinh đẹp.



Khóe miệng Lăng Tiêu bỗng nhiên khẽ nhếch lên, sau đó quay đầu lại nhìn Lỗ Văn, cặp mắt sáng ngời trong suốt, so với tiểu Hắc ngày xưa mơ hồ hoàn toàn là hai người.



- Lỗ Văn, ta thực sự cám ơn ngươi. Tình nghĩa của ngươi, ta sẽ nhớ kĩ.

Lăng Tiêu nói xong, đi thẳng đến phòng Điền Canh.



Điền Canh bình thường cũng ít lui tới với Lăng Tiêu, là một người âm trầm, nhưng cũng biết Lăng Tiêu. Hắn có quan hệ rất tốt với Lý quản lí, cũng có thể coi là tâm phúc của Lý quản lí.



Sở dĩ không tìm tới Lý Lâm là vì hắn cũng giống như Lỗ Văn, người có cách sống an phận. Đêm hôm qua, phỏng chừng là bị bắt lính.



Lăng Tiêu dùng sức đẩy cánh của không khóa của Điền Canh. Điền Canh lập tức ngồi dậy từ trên giường, đôi mắt có chút u ám lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu:

- Tiểu Hắc, ngươi tới đây làm gì? Vì sao không gõ cửa?



- Đưa ta đi gặp cô bé kia.



Lăng Tiêu nói với giọng điệu bình thản.



Điền Canh vừa nghe, con mắt nheo lại, nhìn Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, đại khái hắn không thể tưởng được, ngày thường tiểu Hắc đôn hậu thành thật như vậy nhưng không biết tại sao giờ lại biến thành như vậy. Tuy rằng Lỗ Văn trêu ghẹo cô bé đưa cơm với Lăng Tiêu vài câu, nên những người giám sát cũng biết chuyện này. Hiện tại, xem ra tiểu Hắc thật sự thích cô bé đưa cơm kia.



Tuy nhiên Điền Canh cũng không sợ tiểu Hắc. Chẳng những hắn có được thực lực Kiếm Thánh bậc sáu, mà quan trọng hơn, hắn là thủ hạ tâm phúc của Lý quản lí! Âm thầm phụ trách trông coi từng hành động của quản lí khác, có hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, hắn còn sợ ai nữa?



- Tiểu Hắn, ngươi cũng nên biết, ngươi đang nói chuyện với ai chứ?



Mí mắt Điền Canh khẽ cụp xuống, trên mặt hắn lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, phất tay lên như đuổi ruồi, sau đó nói với giọng sắc lạnh :

- Cút khỏi cửa phòng của ta! Đừng ép ta phải nổi giận! Chạy tới đây tra khảo ta sao? Ngươi vẫn chưa có tư cách kia đâu!




Một luồng hào quang hiện lên, một thanh bảo kiếm tràn đầy yêu khí đặt trên yết hầu của Điền Canh và hắn cũng không thấy qua Lăng Tiêu xuất kiếm như thế nào! Nói không sợ mất mặt chứ, thậm chí hắn chưa có cảm giác nguy hiểm gì thì kiếm của Lăng Tiêu cũng đã đặt trên yết hầu của mình rồi!



Thanh kiếm này dường như mang theo một luồng khí tức tà ác, khiến cho tóc của Điền Canh phải dựng đứng lên, mà hơn nửa ngày hắn mới phản ứng lại, lớn tiếng quát :

- Tiểu Hắc! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Động võ trong quặng mỏ Âu Dương gia, có phải ngươi không muốn sống rồi chăng? Nhanh chóng thu kiếm của ngươi lại thì ta có thể cho rằng ngươi bị kích thích do mất đi người yêu dấu mà không truy cứu ngươi, nếu không … …



Tay đang cầm kiếm của Lăng Tiêu hơi đưa về phía trước, một giọt máu tươi chảy ra từ cổ họng Điền Canh, trong nháy mắt mũi kiếm của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hấp thu nó vào.



- Muốn chết sao?



- Ta đi.



Điền Canh nhanh chóng lựa chọn. Hắn có một vạn lí do không đi nhưng lại không có một chút dũng khí nào không đi, theo đó Lăng Tiêu rút thanh kiếm lại, Điền Canh hít vào một hơi thật sâu, sau đó giơ tay lên chấm lên yết hầu của mình, một chút máu đỏ tươi trên ngón tay, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi. Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn chưa bị người nào dùng kiếm uy hiếp như vậy, mà còn thấy đỏ!



Thấy đỏ … Là chuyện hắn thích nhất, tuy nhiên đó là thấy màu đỏ của con gái, mà không phải người khác thấy máu đỏ của hắn!



Ngoài miệng Điền Canh không nói lời nào, nhưng trong lòng lại sớm hận Lăng Tiêu thấu xương, thầm cười lạnh trong lòng :

- Tiều Hắc à tiểu Hắc, đây là do ngươi muốn chết, đừng trách ta! Chờ xem, Tôn quản lí có thể buông tha cho ngươi hay không? Ngươi thật sự nghĩ rằng mình là người do Mao Thất đưa tới thì muốn làm gì thì làm sao? Đợt lát nữa ta sẽ cho ngươi biết, trong quặng mỏ này … Ai mới là Chủ!



Lỗ Văn đứng trước cửa Lăng Tiêu, nhìn hai người Điền Canh và tiều Hắc một trước một sau rời khỏi doanh trại, trong mắt có phức tạp, trong lòng thì hối hận, thì thào tự nói :

- Ta không nên tới chỗ ngươi. Ôi, chẳng qua là một cô bé đưa cơm có vẻ ngoài xấu như vậy, đáng để cho ngươi làm vậy sao? Đáng ra ta không nên tới đây, không nên tới đây mới đúng!

Tuy rằng nói như thế nhưng khóe mắt ẩm ướt đã bán đứng nội tâm của Lỗ Văn.



Lăng Tiêu đã nhìn thấy cô bé đưa cơm bị ném trên cỏ hoang, đã chết được một đêm. Máu đỏ tươi trên trán nhìn thấy mà ghê người, mở trường hai con mắt. Điền Canh đi đến trước mặt, đứng một bên, không muốn nhìn thấy bộng dáng chết không nhắm mắt của cô bé xấu kia. Đồng thời, trong lòng đã oán giận Tôn quản lí, chẳng lẽ nói, xử nữ tốt như vậy? Cô bé tốt như vậy cũng bị hắn hạ thủ.



Lăng Tiêu đi đến ngồi xuống trước mặt cô bé đưa cơm, nhìn trên chỗ đầu nàng bị đánh lõm xuống, hai hàng nươc mắt từ trong khóe mắt chảy ra. Hai hàng lệ này toát ra tình cảm của Lăng Tiêu, chảy ra cho dù Lăng Tiêu tu luyện như thế nào, đều không thoát khỏi chuyện hắn thực sự là người!



Hắn dùng hết sức kéo áo khoát xuống, Lăng Tiêu cũng giống như một người có sứ sống, là một người vô cùng bình thường, có cảm tình dạt dào! Đồng dạng sẽ có tinh thần trọng nghĩ, có dục vọng, sẽ sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm.



Nhưng với thực lục hùng mạnh kia, cảnh giới cao thâm, đạo tâm vững chắc … Khiến Lăng Tiêu gần như quên đi, mình là người, là chuyện thật cơ bản nhất.



Thực lực hùng mạnh thì hữu dụng sao? Ngay cả khi muốn bảo vệ mọi người cũng không đươc!



Cô bé đưa cơm không giống như Nha Nha, ít nhất thì Nha Nha muốn mình bảo hộ nàng, muốn cứu nàng, nhưng cô bé xâu này thì lại không muốn nói, đến lúc sắp chết cũng không nhắm mắt!



Hai nàng đều giống nhau ở chỗ vô tội. Cô bé đưa cơm tuy rằng không có chút quan hệ với mình và cũng không phải vì mình mà chết, nhưng trước khi nàng chết … Lại chạy tới đập của mình!



Vì sao?



Ở trong lòng của một cô gái hơn phân nửa tuyệt vọng, mình là một nơi cuối cùng cho họ trốn tránh! Có lẽ nàng muốn tìm một chỗ dựa cuối cùng!



Kết quả là nàng tuyệt vọng!



Ngày thường tiểu Hắc giám sát rất khách khí với nàng, khiến nàng xấu hổ có chút động tâm trước tiều Hắc giám sát. Tiểu Hắc giám sát giúp nàng làm việc … Nhưng không mở cửa cho nàng.



Mang theo loại tuyệt vọng này. Một cô gái bình thường đến nổi không thể bình thường như nàng, mới có thể liều chết phản kháng, và cũng mới khiến cho Tôn quản lí thẹn quá hóa giận đánh chết nàng.



Đối với Tôn quản lí mà nói, đánh chết một cô bé như vậy, quả thực hắn không có cảm giác tội nghiệp gì, không khác gì khi giẫm chết con kiến!



Thậm chí, những người đàn bà đưa cơm trong doanh địa, cũng sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì.



- Ai biểu nàng có tấm thân xử nữ, đáng đời!



Đại khái đám đàn bà kia có thể nói ra những lời nói này.