Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 343: Cuộc chiến oanh liệt




- Tốc độ rất nhanh!



Liệt Khuyết đã là cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng; thế mà vẫn không nhìn thấy thân ảnh Lăng Tiêu. Rõ ràng vừa rồi kiếm của Liệt Tùy Vũ đã đâm vào người Lăng Tiêu. thế nhưng chỉ đâm được vào tàn ảnh mà thôi.



"Đại ca thật mạnh mẽ!"



Liệt Khuyết nghĩ trong lòng: "Về sau nhất định phải lành giáo nhiều hơn của đại ca, ân. về sau! về sau?"



Liệt Khuyết bỗng nhiên sừng sốt. "Chẳng lẽ đại ca có thể thăng thiên trốn thoát?"



Liệt Khuyết không nhìn thấy gì, Liệt Dương cũng không nhìn thấy được. Tuy nhiên điều này không cản trờ hai đệ tử siêu cấp thế gia thấy rõ tình thế trước mắt. trong lòng hắn kinh ngạc bội phần. Do đã được rèn luyện từ nhò, hỉ nộ không bao giỜ hiện ra ngoài mặt nhưng hiện tại hắn thực sự kinh ngạc.



"Đây là cùng tuổi với mình sao? Không! So với mình còn nhỏ tuổi hơn! Tuyệt đối không có khả năng..."



"Vũ trưởng lão có cảnh giới Kiếm Tôn bậc bốn. đã có thời gian năm mươi năm, mặc dù trong năm mươi năm này. Vũ trưởng lão không có tiến triển, nhưng đã có thể phát huy thực lực Kiếm Tôn bậc bốn tới cực hạn!"



"Mà không ngờ, qua nửa ngày vẫn không thể đánh bại Lăng Tiêu."



"Chắc Vũ trưởng lão không muốn giết hắn!" Liệt Dương liền cấp cho Liệt Tùy Vũ một lý do.



"Đúng vậy. cái chúng ta cần chính là trận pháp. luyện đan thuật, kiêm kỹ, công pháp ...của Lãng Tiêu. Toàn bộ đều phải thu về tay ta! Ta sẽ rất nhanh có được thực lực bằng Lăng Tiêu. Liệt Khuyết? Thiên tài luyện võ? Kiếm Hoàng bậc một? Chuẩn bị đi gặp quỷ đi thôi!"



Liệt Dương không chút nào che dấu ánh mắt tham lam, bị Liệt Khuyết vừa vặn nhìn thấy.



Không giống với tâm tư của Liệt Dương, Liệt Tùy Phong và Liệt Tùy Thiên đang thật sự kinh ngạc.



Đây đích thực là thực lực của Lăng Tiêu sao? Trời đất! Hắn là thiên tài chăng? Căn cứ vào tình báo thu được, dường như Lăng Tiêu mới được hai mươi tuổi. Như vậy. một tên thanh niên. lại có thề cùng Liệt gia trưởng lão. Kiếm Tôn bậc bốn, Liệt Tùy Vũ tranh tài hơn trăm chiêu, hơn nữa vẫn chưa phân thắng bại?



Kiếm chiêu của Lăng Tiêu chính là thần kỹ. Nếu đây là một cuộc luận bàn, Liệt Tùy Vũ xem như đã bị đánh bại!



Một cường giả Kiêm Tôn thành danh mấy trăm năm, nửa ngày không thể đánh bại một kẻ không đến hai mươi tuồi. Liệt Tùy Vũ dường như đã đánh mất lòng tự đại của mình.



Bên trong Hàm Hàn bảo đỉnh, Công Tôn Kiếm cực kỳ phẫn nộ. tuy rằng vô cùng tò mò với thứ này. làm sao có thể cho mình tiến vào. nhưng loại cảm giác uất ức bị người bảo hộ khiến Công Tôn Kiếm cảm thấy rất khó chịu.





Bởi vì ông nội hắn rời đi, trong lúc nhất thời tinh thần có chút hoảng hốt, thế cho nên khi Lăng Tiêu gọi hắn đi vào, hắn đã không do dự tiến ngay vào trong Hàm Hàn bảo đỉnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me



Đến khi vào trong rồi, cảm giác được luồng hàn khí ờ trong đỉnh, Công Tôn Kiếm mới ý thức được, không biết mình vào đây làm gì?



Liệt gia là siêu cấp thế gia, Công Tôn gia cũng là siêu cấp thế gia, không được, ta muốn đi ra ngoài, đại ca chắc chắn sẽ gặp nguy hiếm. ta không tin người Liệt gia dám làm gì ta!



Công Tôn Kiếm vẻ mặt hối hận và phẫn nộ nói. Huynh đệ ba người kết bái, gian khổ cùng chịu. Liệt Khuyết thân bất do kỷ. không cần phải nói. Mình không ngờ đáng xấu hổ lại nhảy vào trong đỉnh. Sau này người ta sẽ cười mình? Công Tôn Kiếm càng phẫn nộ với mình hơn.



Thượng Quan Vũ Đồng lúc này nhẹ nhàng nói:

- Công Tôn thiếu gia...




- Chị dâu, đừng gọi ta là thiếu gia, nghe không được tự nhiên, kêu tên của ta là tốt rồi.



Công Tôn Kiếm căm giận, thân mình ờ trong đỉnh đi tới đi lui. kỳ vọng có thể tìm được lối ra. Đến bây giờ. Công Tôn Kiếm vẫn chưa biết. bọn họ đã ở trong Hàm Hàn bảo đỉnh,trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu. Kiện pháp bảo này, ngoài Lăng Tiêu ra. cũng chỉ có Thượng Quan Vũ Đồng mới có thể mở ra cơ quan của nó.



Thượng Quan Vũ Đồng bị Công Tôn Kiếm gọi là chị dâu. hai má liền đò ửng:

- Ai là chị dâu của ngươi, Công Tôn Kiếm, ngươi cho thực lực của mấy người Liệt gia kia như thế nào?



Công Tôn Kiếm nhướng mắt. trong lòng tự nói "Lời này không phải vô nghĩa sao? Ba gã cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, thực lực như thế nào đây? Đương nhiên là rất hùng mạnh rồi!"



Thượng Quan Vũ Đồng không đợi Công Tôn Kiêm trả lời. nói thẳng:

Ba gã cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, nếu bọn họ muốn làm cái gì, bây giờ còn có mấy người có thể ngăn được?



Ông nội của ta có thể!

Công Tôn Kiếm theo bàn năng nói, rồi lập tức phản ứng ngay, nhưng vẫn kiên trì nói:



Cho dù ông nội của ta đã tiến vào Thánh Vực, ta cũng không tin bọn hắn thật sự dám xuống tay với ta. Công Tôn thế gia cùng Liệt gia không cừu không oán, bọn họ căn bàn không có lý do gì động thủ với chúng ta!



- Không có sao? Ngươi là bằng hữu của Lăng Tiêu. Công Tôn thế gia là minh hữu của Thục Sơn kiếm phái, chuyện này mọi người đều biết.



Thượng Quan Vũ Đồng đôi mắt xinh đẹp, con ngươi trong suốt, tinh thuần, nhìn Công Tôn Kiếm nói:


Nơi đây là vùng hoang dã, cho dù ba tên Kiếm Tôn của Liệt gia làm cái gì, cũng là thần không biết quỷ không hay, ngươi cho là ... Bọn họ thật sự không dám làm gì ngươi..?



Công Tôn Kiếm nghẹn lời. Người thiện lương luôn theo bản năng nghĩ người khác cũng đều rất thiện lương mà quên mất rằng, thế giới này, còn có một loại người bị người đời gọi là "cùng hung cực ác".



Vậy chúng ta đây làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn đại ca... Công Tôn Kiếm nói tới đây, hai tay nắm chặt, trên trán gân xanh nổi rõ, cắn răng nói:

- Hôm nay nếu đại ca gặp nạn, Công Tôn thế gia sẽ cùng Liệt gia không chết không ngừng!

Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Y khi nghe Công Tôn Kiếm nói như thế cùng với mấy Kiếm Hoàng của Công Tôn gia sắc mặt đại biến. Công Tôn Kiếm thân phận là thiếu gia chủ của Công Tôn thế gia, lời nói ắt phải có phân lượng.



- Thiếu chủ ... Lăng tông chủ sẽ không có việc gì đâu, xin ngài yên tâm!

Một gã Kiếm Hoàng lão luyện thành Thục khuyên giải an ủi Công Tôn Kiếm. Lúc này không thể kích động Công Tôn Kiếm, cũng không có thể tùy ý thuận theo lời hắn.



Công Tôn Kiếm quay đầu lại nhìn hai gã Kiêm Hoàng, thản nhiên gật gật đầu, bình tĩnh trờ lại. nói:

- Ta đã biết.



Trong lòng quyết định, đại ca nếu thật sự gặp chuyện không may, đám cẩu tạp chủng cùa Liệt gia, một tên cũng đừng hòng chạy thoát!



Tinh Thần Kiếm Quyết tầng thứ nhất: Vạn Kiếm Triều Tông. Lăng Tiêu đã vô cùng thành thục. Tầng thứ hai: Dĩ Ý Ngự Kiếm. Lăng Tiêu cũng đã đạt tới cảnh giới đầu tiên. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay nguyên anh vẫn chưa phát động. Lúc này Lăng Tiêu đang dùng chính là mười vạn luyện bảo kiếm lấy được từ tay Chiết Vạn Thiên.



Liệt Tùy Vũ thực lực bạo phát, hạ thủ không dung tình, từng chiêu từng chiêu đánh tới Lăng Tiêu.



Liệt Tùy Phong và Liệt Tùy Thiên cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì bọn họ hiện biết Liệt Tùy Vũ. Cường giả Kiếm Tôn cũng không phải nói suông. Nếu Lăng Tiêu thật sự không địch lại. Liệt Tùy Vũ cũng chỉ phế bỏ một thân tu vi của Lăng Tiêu, chứ không giết hắn.



Liệt Tùy Vũ thét lên một tiếng, sau đó hai mắt khôi phục bình tĩnh, Thất Sát kiếm kỹ, kiếm kỹ gia truyền của Tinh Võ thế gia đã được Liệt Tùy Vũ tu luyện đến đinh tầng! Toàn thân bộc lộ sát khí cực đại, Liệt Tùy Vũ thả ra uy áp, bảo kiếm trong tay Liệt Tùy Vũ đánh ra xuất thần nhập hóa. Hai vị trưởng lão Liệt Tùy Thiên và Liệt Tùy Phong đang đứng một bên xem cuộc chiến đều không thể không trầm trồ khen ngợi!



Đã nhiều năm không thấy Liệt Tùy Vù sử dụng kiếm kỹ này. Hôm nay nếu không bị chàng thanh niên này làm cho tức giận đến gần như hộc máu, chi sợ hai người bọn họ không có cơ hội thường thức.



- Kiếm kỹ của Vũ trưởng lão tinh diệu thật!



Liệt Tùy Thiên ờ một bên than nhẹ, trong mắt mang theo vài phần hâm mộ, kiếm kỹ của Liệt Tùy Vũ, gần như là hùng mạnh nhất trong toàn bộ Tinh Võ thế gia! Liệt Tùy Thiên có được cảnh giới Kiếm Tôn bậc năm, bằng lực lượng và uy áp, Liệt Tùy Vũ khẳng định không phải là đối thủ của Liệt Tùy Thiên. Nhưng nếu là hai người đều không sử dụng nội lực. chỉ dựa vào kiếm kỹ đối chiến. Liệt Tùy Thiên cũng không nắm chắc có thể thắng được vị huynh đệ này khôn!



- Vũ trưởng lão tính tình cực đoan. thời gian tu luyện chủ yếu là dùng để nghiên cứu kiếm kỹ. nếu chỉ tập trung tu luyện vũ kỹ, chi sợ thực lực hiện tại đã không kém gì người khác rồi.



Liệt Tùy Phong than nhẹ một tiếng nói.



Liệt Tùy Thiên trên mặt đang có chút không vui, nhưng vẫn gật gật đầu.



Liệt Tùy Vũ bình tĩnh lại, Lăng Tiêu không sử dụng pháp bảo nên đã có vẻ chật vật. Xuất ra pháp bảo thì việc thu thập Liệt Tùy Vũ không có vấn đề gì. Nhưng bên cạnh vẫn còn hai gã Kiếm Tôn như hai con hổ đang rình mồi. Trong đó có một gã khí tức phát ra mạnh mẽ, thực lực chắc chắn mạnh hơn Liệt Tùy Vũ nhiều. Nếu để cho mình sức cùng lực kiệt, coi như tự mình đâm đầu vào chỗ chết.(tự tay bóp ***! hehehe)



Lại nói, bọn họ sao có thể để mình đánh chết Liệt Tùy Vũ!



Trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng hai tay của Lăng Tiêu vẫn không hề lơi lỏng. Đột nhiên thân mình hắn bốc nhanh lên cao. tránh thoát một đạo kiếm khí sát ý mành liệt của Liệt Tùy Vũ. Từ trên cao. thân mình Lăng Tiêu xoay tít lao xuống, kiếm khí vô sắc phát ra ngày càng mạnh, không khí cũng bị xoáy tròn điên cuồng cùng đánh xuống Liệt Tùy Vũ.



Liệt Tùy Thiên và Liệt Tùy Phong không kìm nổi chấn động, Liệt Tùy Phong vội kêu lên:

- cần thận!



Kỳ thật không cần hắn nói. Liệt Tùy Vũ cũng cảm giác mối đe dọa từ Lăng Tiêu, nhưng với tính kiêu ngạo của một Kiếm Tôn bậc bốn, sao cho phép hắn né tránh một kiếm này?



- Khai! -



Liệt Tùy Vũ gầm lên như tiếng sấm. Đồng thời cả người phát ra hào quang chói mắt, bảo kiếm trong tay phát ra kiếm khí mãnh liệt, hung hăng nghênh đón một kiếm của Lãng Tiêu!



Trong không khí vang lên tiếng rít chói tai, gần như tiếng mèo kêu, làm cho người ta cực kỳ khó chịu!



Liệt Tùy Vũ gần như đã đem lực lượng toàn thân thi triển một kích này. lực lượng xuất ra quá lớn khiến sắc mặt hắn có chút vặn vẹo biến hình, hét lớn một tiêng:

- Lăng Tiêu, đi chết đi!



Một lực lượng cực kỳ hùng hậu xuất ra theo kiếm của Liệt Tùy Vũ.



Một tiếng nồ lớn. kèm theo một đạo hào quang cực kỳ chói mắt chiếu sáng cà bầu trời!



Liệt Dương và Liệt Khuyết không chịu đựng nổi phải nhắm mắt lại. Vụ va chạm này thực là mãnh liệt. Liệt Tùy Phong và Liệt Tùy Thiên nhìn không chớp mắt, cũng không kìm nổi lại phải chớp một cái!



- Thật là mạnh mẽ!