Hai ngày này từ đầu đến cuối Công Tôn Kiếm ở bên cạnh gia gia hắn, đột nhiên trở nên trầm mặc lên, bởi vì hắn có thể cảm giác được, gia gia sắp đột phá! Đây vốn là một chuyện tốt, tuy nhiên, tận đáy lòng Công Tôn Kiếm cũng không muốn rời xa gia gia mình!
Ngàn vạn năm qua, truyền lưu ở môn phái thế gia ẩn thế một câu: "Vào Thánh Vực sâu như biển!"
Điều đó có ý nghĩa chỉ cần tới nơi đó, thì cũng không cách nào trở về nữa. Mà mặc dù Công Tôn Kiếm cũng có lòng tin tu luyện đến Thánh cấp, nhưng muốn đạt tới cuối cùng phải ròng rã mấy trăm năm. Hơn nữa, nhập Thánh... cũng không phải chỉ có niềm tin là được.
Nhìn bóng ảnh Công Tôn Hoàng nhanh chóng biến mất ở không trung, Lăng Tiêu vươn tay vỗ vỗ bả vai Công Tôn Kiếm, nói:
- Gia gia ngươi không có việc gì đâu.
- Ta biết.
Công Tôn Kiếm có chút mất mát nói:
- Nhưng gia gia rất nhanh đã muốn đi vào Thánh Vực. Như vậy ta không còn gặp mặt ông nữa!
Lăng Tiêu cười cười, sinh ly tử biệt là chuyện thường tình của con người, ai ai cũng phải chịu ảnh hưởng. Có điều đã thấy ra thì tốt rồi! Đối với người tu chân mà nói, chỉ cần linh hồn bất diệt, thân thể có chết cũng chỉ đơn giản là một vòng luân hồi mà thôi.
................
Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Vận Nhi, Diệp tử, Isa, Phong Linh, Xuân Lan và Thu Nguyệt bảy nữ nhân thực lực cao thấp không đều này, đang đồng loạt thi triển một bộ kiếm kỹ, phối hợp chuyển đổi vị trí vô cùng tinh diệu! Giống như đã phối hợp với nhau rất nhiều lần, thật khiến cho người ta hoa cả mắt.
Tống Minh Nguyệt và Lăng Tố ở một bên nhìn, thực lực Lăng Tố bình thường còn không nói, đến cả Tống Minh Nguyệt nhìn xem cũng thầm kinh hãi, nàng thầm nghĩ: "Rốt cuộc phu quân còn có bao nhiêu bí mật đây?"
Trong bảy nàng ngoại trừ Thượng Quan Vũ Đồng đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng. Còn lại Diệp tử cao nhất cũng chỉ tới thực lực Ma Kiếm Sư, Lăng Vận Nhi và Isa, gồm cả Xuân Lan và Thu Nguyệt, toàn bộ đều sàn sàn Đại Kiếm Sư và Cuồng Kiếm Sư. Phong Linh hơi mạnh hơn chút xíu, hiện tại tu vi thực tế cũng chỉ là Ma Kiếm Sĩ bậc hai.
Nhưng Tống Minh Nguyệt lại nhìn thấy rõ ràng: ở trong kiếm trận Thượng Quan Vũ Đồng hoàn toàn không có sử dụng thực lực Kiếm Hoàng, mà chỉ dựa theo Ngọc Nữ kiếm kỹ, cũng đã phát huy đến mức độ Ma Kiếm Sư. Nhưng một cái kiếm trận như vậy, lại đủ để vây khốn một cường giả cảnh giới Kiếm Tông!
Tống Minh Nguyệt thầm nghĩ: "Rốt cuộc trên người phu quân còn có bao nhiêu bí mật?
Công Tôn Kiếm bởi vì gia gia rời đi, tâm tình nhiều ít có chút mất mát, bèn cáo biệt Lăng Tiêu một mình trở về tiểu viện Lăng Tiêu đã chuẩn bị cho hắn. Còn Lăng Tiêu thì đi vào chỗ đám nữ quyến luyện công. Nơi này rất nhiều gốc cổ thụ che trời từ nơi khác chuyển tới, ngăn chặn sức nóng của ánh mặt trời, phía dưới có một sân luyện công rất lớn.
Từ rất xa đã nghe từng trận tiếng kêu khẽ của các cô gái vô cùng êm tai.
Nhìn thấy Lăng Tiêu đi tới, cả đám nữ tử đều dừng lại, sau đó đứng nhìn Lăng Tiêu nhưng không ai chủ động lại gần. Ngược lại là Lăng Vận Nhi không mảy may để ý chút nào chạy ù tới, nắm cánh tay Lăng Tiêu ngây thơ nói:
- Ca ca gần đây cũng không thèm chỉ điểm võ công cho Vận nhi đó!
Lăng Tiêu cười vuốt đầu Lăng Vận Nhi, thực lực cô bé tiến triển cũng rất nhanh, còn nhỏ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới Đại Kiếm Sư bậc sáu!
Lăng Tố nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, lại nhìn thoáng qua đám hồng nhan của đệ đệ, trong lòng không kìm được cười khổ: Lúc trước mẫu thân hẳn là sầu nhất chuyện hôn nhân của tiểu tam. Kỳ thật Lăng gia sớm đã nhìn ra cô bé Tạ gia kia khinh thường Lăng Tiêu, cho nên Lăng phu nhân đã nói với Lăng Tố từ lâu, chờ đến khi bọn chúng trưởng thành, lập tức liền cử hành hôn lễ, gạo nấu thành cơm cô bé Tạ gia kia có đổi ý cũng không được.
Nhưng không nghĩ tới Tạ Hiểu Yên lại có thể làm ra loại chuyện "giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm" ấy. Thật ra Lăng Tố vốn vẫn có ấn tượng tốt với Tạ Hiểu Yên, cảm thấy cô gái ấy đồng ý tiến tới là khôn ngoan, nhưng không nghĩ rằng: trên chuyện này nàng ta lại có thể tuyệt tình như thế làm thương tổn đệ đệ Lăng Tiêu. Cho nên, những điểm hảo cảm đối với Tạ Hiểu Yên đã sớm bay biến không biết về phương nào rồi.
Chuyện giữa Lăng Tiêu và Tạ Hiểu Yên lúc ấy cũng tới tai Lăng Tố, người người đều chê cười đàm tiếu. Đương nhiên kẻ bị cười nhạo khẳng định là Lăng Tiêu.
Cũng vào thời điềm đó, Lăng Tố vốn cho rằng cũng do đệ đệ là người bình thường, nên mới nổi lên ý niệm trong đầu nhất định phải giải trừ thiên mạch cho đệ đệ. Lăng Tố đã từng nghiên cứu nhiều điển tịch thượng cổ, nàng biết thời đại thượng cổ có rất nhiều luyện dược sư tất cả đều vô cùng hùng mạnh, có lẽ bọn họ có biện pháp có thể cởi bỏ thiên mạch chăng!
Vì thế lúc ấy Lăng Tố mới lưu lạc thật lâu ở bên ngoài vẫn không về nhà. Mãi đến khi... đệ đệ mình không biết vì lý do gì bỗng chốc tài năng xuất chúng, sau đó còn cứu chính mình thoát khỏi Chiết gia.
Lăng Tố hồi tưởng lại, cảm giác như mình đang nằm mơ, mà giấc mộng này thật đẹp khiến nàng có cảm giác như không thực tế.
Nhất là đám mỹ nữ oanh oanh yến yến trước mắt này, Xuân Lan Thu Nguyệt dĩ nhiên không cần phải nói, đó là thị nữ bên người đệ đệ, vốn đã vô cùng lưu luyến đệ đệ không muốn xa rời. Hiện nay Lăng Tiêu hùng mạnh như thế, càng không thể không gả cho hắn.
Thượng Quan Vũ Đồng, vốn là bạn học chung phòng với Lăng Tố. Lăng Tố thật chưa bao giờ nghĩ tới: với nhân phẩm đó, gia thế và thực lực của người bạn tốt đó đều rất ưu tú, không ngờ lại ưa thích đệ đệ. Hơn nữa, mấy ngày nay qua sự truy hỏi sát sao của Lăng Tố, Thượng Quan Vũ Đồng thú thật cho Lăng Tố biết: Trước kia khi Lăng Tiêu chưa có giải trừ thiên mạch, nàng đúng là đối với đệ đệ này có tình cảm đặc biệt, ưa thích hay không không biết. Có điều sau khi Lăng Tiêu biểu hiện dùng kiếm ý dọa cho Dạ Kiêu hoảng sợ bỏ chạy, thời điểm từ trong tay hắn cứu nàng ra. Thượng Quan Vũ Đồng nói với Lăng Tố: "Khi đó Lăng Tiêu, tựa như một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, cảm giác có hắn bên người, đặc biệt cảm thấy rất an toàn!"
Rồi sau đó trên thảo nguyên Lưỡng Hà ở thị trấn Tạp Mai Long, Lăng Tiêu cơ trí và dũng cảm, cuối cùng khiến Thượng Quan Vũ Đồng nổi lòng yêu mến nam nhân nhỏ hơn mình mấy tuổi này.
Lăng Tố nghe Thượng Quan Vũ Đồng giải thích xong, mới xem như biết rõ tất cả về những thay đổi của đệ đệ hai năm nay.
Các cô gái kia, đặc điểm tính cách của mỗi nàng mỗi khác, Lăng Tố đều rất ưa thích, tuy nhiên nàng cũng lo lắng giống như Lăng phu nhân: đó là đệ đệ rất ưu tú khó tránh khỏi các cô gái bên người sẽ càng ngày càng nhiều, một khi trên phương diện tình cảm Lăng Tiêu do dự thiếu quyết đoán, làm tổn thương thật không chỉ một người!
Bởi vì Lăng Tố bản thân cũng là nữ nhân, nàng tự hỏi không biết mình có bao dung cho trượng phu tương lai có nhiều nữ nhân như vậy hay không! Về chuyện này, Lăng Tố đã dò hỏi qua Thượng Quan Vũ Đồng, hai người là tỷ muội tốt, đương nhiên không giấu nhau chuyện gì. Thượng Quan Vũ Đồng nói cho Lăng Tố biết rằng: Nếu nói không thèm quan tâm tới chút nào thì đó là gạt người, bởi vì ai không muốn có một người yêu trọn vẹn. Nhưng muốn trách chỉ có thể tự trách mình, ai bảo các nàng đều thích Lăng Tiêu. Giống như Hoàng Phủ Nguyệt cách Lăng Tiêu rất xa, thật ra là lựa chọn sáng suốt nhất. Đáng tiếc... các nàng cho dù hiểu được đạo lý này, cũng không muốn nghĩ tới, cứ tình nguyện bị hút vào, càng lún càng sâu.
Thấy các nàng đang luyện tập kiếm trận, Lăng Tiêu thật cao hứng! Kỳ thật hắn đối với quan hệ của các nữ nhân bên người này, cũng có chút lo lắng. Tuy nhiên thật hoàn hảo, tất cả đều rất thông minh, cũng đều có điều hiểu biết, ai cũng không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho Lăng Tiêu hoặc đám người nhà của Lăng Tiêu.
Mấy ngày trước Lăng Tiêu một mình chống lại cả đám cường giả của Chiết gia, mọi người đều phập phồng lo sợ cho hắn. Cũng đúng là nhờ chuyện này đã khiến các nữ nhân vốn chỉ thích làm theo ý mình, bắt đầu đoàn kết lại. Bởi vì các nàng đều ý thức được một điều: nếu như không có Lăng Tiêu có lẽ các nàng cũng sẽ sống sót như nhau, nhưng suốt cuộc đời này sẽ không có nửa điểm vui sướng hạnh phúc đáng nói tới nữa!
Cho nên Lăng Tiêu mới có thể thấy cảnh ngày hôm nay, không ngờ các nàng cùng kết hợp luyện kiếm trận. Hơn nữa, các nàng cũng kinh ngạc phát hiện, kiếm trận phối hợp này, không ngờ có thể phát huy ra uy lực hùng mạnh đến thế, mang đến cho các nàng nỗi vui mừng ngạc nhiên một cách bất ngờ!
Bởi vì thực lực Lăng Tiêu tăng cao quá nhanh! Đã che lấp đi tiến bộ của những người khác. Các nàng đều là hồng nhan tri kỷ bên người Lăng Tiêu, nên người ngoài đương nhiên xem các nàng trở thành nữ nhân của Lăng Tiêu, nếu như thực lực quá yếu, tự bản thân các nàng đều cảm thấy tự ti mặc cảm!
Cho đến khi các nàng phát hiện diệu dụng của kiếm trận Ngọc Nữ này, mới cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Nhìn đám nữ nhân có thể hòa thuận với nhau, ít nhất ở mặt ngoài như thế, tâm lý Lăng Tiêu vẫn vô cùng vui vẻ. Thuận miệng lại chỉ điểm cho mọi người một hồi. Vừa rồi có một vài chỗ các nàng không hiểu rõ lắm, sau khi nghe Lăng Tiêu chỉ điểm, tất cả đều hiểu thêm được rất nhiều.
Từ xa Lăng phu nhân ngồi trong đình, nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ trong sân luyện công, trong lòng bà vui như mở hội, thầm nghĩ: "Nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, khi nào có thể sinh cho ta một đứa cháu, vậy thì càng hoàn mỹ!"
Sự yên tĩnh ở nơi này, thật trái ngược cực kỳ với tình hình bất ổn ở thế giới bên ngoài. Trước tiên hãy nói về nơi hoàng cung, Lý Võ Trực đã thành quốc chủ của Đế quốc Lam Nguyệt, khi nhận được mật báo của thủ hạ, quả thực hắn tức giận đến nổi trận lôi đình! Đến lúc này, trong lòng hắn đã hoàn toàn hiểu rõ rằng: từ trước đến nay Lăng gia vốn không có quan tâm tới Lý Võ Trực hắn!
Điểm này: bất kể Lăng Thiên Khiếu thời điểm hắn còn làm thái tử, hay là Lăng Tiêu của Lăng gia hiện nay! Người ta hoàn toàn đều không đặt hắn ở trong lòng!
Lăng Thiên Khiếu được phong danh hiệu công tước nhất đẳng, liền không chút do dự rời khỏi quân đội. Mẹ con Lăng gia, cũng lặng lẽ rời khỏi đế đô. Mặc dù biết nguyên nhân vì sao, nhưng Lý Võ Trực vẫn không thể chấp nhận: quý tộc của Đế quốc Lam Nguyệt lại tự hành động hoàn toàn không để hắn vào mắt!
Mà lại hắn còn tuyệt nhiên không dám làm ra bất cứ động thái gì mất lý trí đối với chuyện đó!
Hiện tại rất nhiều người đều hiểu rằng: vùng lãnh thổ Penzias kia, kỳ thật đã toàn bộ rơi vào trong tay Lăng gia. Người ta đây là không có tâm tư tạo phản, nếu không bằng vào thực lực hiện nay của Lăng Tiêu, nếu muốn lật đổ vương triều Lý thị của bọn họ, thậm chí cũng không cần để ý tới thái độ của Lý gia Tây Vực!
Lý Võ Trực cũng hiểu được, hơn nữa lúc hắn nghe tin nói thế gia nhất lưu Chiết gia, một Kiếm Tôn chín Kiếm Hoàng, đội hình phô trương như thế, toàn bộ vẫn ngã xuống ở Penzias, Lý Võ Trực đã ngã ngồi trên ghế Bạo Viêm Sư Vương, sau một lúc lâu cũng không thốt ra lời.
- Tên tiểu súc sinh kia, thật đúng là yêu quái!
Ô Lan Hùng gia chủ Ô Lan khi nghe được tin tức này, thật lâu sau mới thở dài nói một câu như vậy, sau đó cũng không nói gì thêm. Tận đáy lòng hắn hiểu rằng: Từ nay về sau Ô Lan gia vĩnh viễn cũng không phải đối thủ của Lăng gia! Không nghĩ tới vừa mới dựa vào con cá lớn Chiết gia bên này, bên kia đã bị người ta đánh cho người ngã ngựa đổ.
- Thế gia nhất lưu đấy!
Ô Lan Hùng cảm giác như trái tim nhỏ máu. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, trước trận chiến, trước khi Lăng Tiêu sắp với khai chiến Chiết gia, hắn từng đưa tất cả người nhà và bằng hữu đi để bảo vệ, duy chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt trên danh nghĩa là con dâu nhà mình kia không có mang đi.
Vậy có phải hay không đã nói lên: Hoàng Phủ Nguyệt cùng Lăng Tiêu kia... hoàn toàn không có chút quan hệ nào?
Ô Lan Hùng căm hận Lăng gia, nhưng hắn lại biết với thực lực của nhà mình mà chống lại Lăng Tiêu quả thực đúng là lấy trứng chọi đá, rõ ràng tự tìm chết. Nhưng gia tộc Hoàng Phủ này, trước đây thật là làm nhiều điều tàn nhẫn với Ô Lan gia: bất kể là nữ nhân quan hệ thông gia hay là trên phương diện hợp tác làm ăn. Còn như thái độ thì càng không cần nói tới: hành động của gia tộc Hoàng Phủ không coi ai ra gì, khiến Ô Lan Hùng phẫn nộ thấu trời, cho tới bây giờ cũng không thể tiêu tan được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại doctruyen.me chấm cơm.
Ô Lan Hùng thầm nghĩ: "Nếu các ngươi đã không có dựa vào cây đại thụ Lăng gia, ta đây thu thập các ngươi, dù sao cùng với Lăng Tiêu không có quan hệ gì mà?"
Trong lòng hạ quyết tâm, Ô Lan Hùng đi vào hoàng cung gặp mặt quốc vương bệ hạ.
- Cái gì? Ngươi muốn cho con ngươi xử lý hôn sự?
Lý Võ Trực trong lòng có chút không hài lòng nhìn Ô Lan Hùng, thầm nghĩ: "Con trai của ngươi không nên thân gì đó, hôn sự của hắn liên quan gì tới ta chứ! Cho dù là ngươi nạp thiếp, hay là hôn sự của con ngươi cũng nên để cho người ta coi trọng chút chứ?"
Ô Lan Hùng thấy Lý Võ Trực không hài lòng, lặng lẽ cười, tiến lên một bước nhẹ giọng nói:
- Con dâu tương lai của ta là Hoàng Phủ Nguyệt, đại quản sự của phòng đấu giá họ Lăng!
- Cái gì? Ngươi điên rồi!
Lý Võ Trực lập tức từ trên vương vị nhảy dựng lên, lấy tay chỉ vào Ô Lan Hùng chửi ầm lên:
- Hay cho Ô Lan Hùng ngươi! Ngươi muốn chết thì tự mình đi chết đi! Đừng nghĩ kéo ta xuống nước! Mau cút đi cho ta!