Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 314: Giết hết tất cả




Đôi lông mày của Phong Linh cau lại, đi tới đi lui trong sân. Trong bóng đêm dường như ngập tràn một cỗ sát khí nồng đậm, tối nay, trong thành Penzias mới là một mảnh yên tĩnh, ngay cả những thường dân cũng biết, thời tiết đã thay đổi.



Isa vẻ mặt tiều tụy quỳ gối trong đình viện, hai tay bắt hình chữ thập đang không ngừng cầu nguyện. Phong Linh nhìn bộ dạng lo lắng của Isa, trong lòng lại càng lo lắng hơn, nàng đi tới trước mặt Isa, cũng không nói gì cả, cứ đứng như vậy nhìn xuống.



Isa tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm giác được Phong Linh đang nhìn mình chăm chú, chậm rãi mở mắt ra nhưng không đứng dậy, dịu dàng nói:

- Cô làm sao vậy? Muốn theo tôi cùng cầu nguyện vì Lăng Tiêu ca ca sao?



- Cầu nguyện có ích lợi gì! Quên đi… cô đứng lên trò chuyện với tôi đi, được không?



Phong Linh không khỏi phân trần, kéo tay Isa đứng dậy, kéo đến dưới cây bồ đào cành lá rậm rạp trong viện, ở đó có hai chiếc ghế nhỏ. Tiểu viện này vốn chuẩn bị cho hai người Phong Linh và Isa.



Khi Lăng Tiêu kiến tạo thành Penzias đã từng đề nghị Hoàng Phủ Nguyệt tu kiến công trình ngầm, sau đó thông qua hệ thống mật đạo rắc rối phức tạp có thể để cho thân nhân và các hồng nhan tri kỷ của Lăng Tiêu có thể an toàn chạy ra khi có nguy hiểm.



Có thể thấy được, ở điểm này Hoàng Phủ đại tiểu thư đã dự đoán được trước.



Sóng mắt Isa như nước, nhìn Phong Linh. Đã rời khỏi trường học từ lâu, từng là một cô nương ngượng ngùng, hiện giờ trước mặt người ngoài đã là một cô gái rất có năng lực, nhưng lúc nói chuyện vẫn bảo trì ngữ điệu mềm nhẹ như trước:

- Phong Linh, tôi biết cô sốt ruột, hơn nữa lại càng hận mình không thể đi giúp đỡ phải không? Cô coi, ngay cả Thượng Quan lão… Thượng Quan tỷ tỷ chẳng phải lúc đó cũng bị chàng đuổi ra ngoài hay sao. Uy lực trận pháp cô cũng đã từng thấy qua, tôi cảm thấy, hẳn là nên tin tưởng Lăng Tiêu ca ca, chàng không bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn đâu!



Thần sắc trên mặt Phong Linh giãn ra một chút. Ngẫm lại, từ lúc mình quen biết Lăng Tiêu tới nay, tên kia tuy rằng rất đáng ghét, thoạt nhìn thì cái gì cũng thờ ơ, nhưng quả thực là chưa từng thất bại. Cho dù ngày trước đối mặt với ám sát của mọi người trong sư môn mình cũng có thể bảo trì bình tĩnh. Ở thời khắc mấu chốt mới ra tay, hơn nữa còn bắt giữ mình vốn thực lực cao hơn hắn không ít.



Nhất là nghĩ lại lúc trước bị Lăng Tiêu kề gươm vào cổ, mặt Phong Linh không khỏi đỏ lựng lên, vội nói:

- Đúng vậy, người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm, hắn sẽ không có chuyện gì!



"…"



Isa trợn mắt há hốc mốm nhìn Phong Linh, không biết là đồng ý hay là phản đối lời nàng đây.



Lăng Thiên Khiếu hiện giờ đang ở cùng với Thu Thần, Phúc bá và đám người Tần Cách, Ý Phong. Tần Cách sớm đã quen thuộc với Lăng Thiên Khiếu, giờ phút này Tần Cách lại không có vẻ nôn nóng, nhưng ánh mắt lo lắng và những tiếng gầm gừ nho nhỏ phát ra từ trong cổ họng lại bán đứng hắn.



Hắn đang lo lắng!



Nhưng Lăng Tiêu đã hạ tử lệnh cho Tần Cách, quyết không được rời khỏi người nhà của hắn nửa bước!



Lăng Tiêu đã nghĩ, cho dù mọi người và gia nhân chuyển đến khu dân nghèo, nhưng nếu như bọn người Chiết gia phát cuồng lên, tàn sát hàng loạt dân trong thành thì người nhà sẽ bị nguy hiểm, Lăng Tiêu liền tập trung tất cả những người có thực lực Kiếm Tông trở lên trong tay mình tập trung lại đây, ít nhất hắn không cần lo lắng việc ở nhà để ứng phó với con cá lớn Chiết gia này!



Hiện giờ tâm tình của Chiết Vạn Thiên giống như một bị quái thú móc mất tim, lôi ra ngoài và xoa bóp, sau đó lại dùng một chiếc que nhọn xuyên qua, sau đó đem lên lửa mà nướng!



Không còn từ ngữ nào có thể hình dung nổi sự phẫn nộ trong lòng hắn, đúng vậy, hắn đã tính kế sai lầm rồi!



Thần thông của tiểu tử này làm sao Kiếm Hoàng có thể địch lại? Lại nghĩ lại đánh giá của Chiết Thế Huân đã chết: dưới tình huống bị vài tên Ma Kiếm Sư bậc cao vây công, Lăng Tiêu thua chị kém em, cuối cùng may mắn chạy trốn…



- Đi con bà nó thua chị kém em đi, đi con bà nó may mắn chạy trốn đi… Chiết Thế Huân, con rùa đen nhà ngươi hại khổ lão tử rồi!



Lửa giận đã thiêu đốt hết nửa lý trí của Chiết Vạn Thiên, làm sao còn suy xét nổi Chiết Thế Huân là con rùa đen thì lão là tổ tông của y sẽ trở thành thế nào cơ chứ?



Lão tóc tai tán loạn, mỗi một động tác bay múa trong không trung là toàn thân lại rách tung tóe, vô số miệng vết thương đang không ngừng chảy máu tươi, trên bàn tay mềm mại như tay trẻ con lại có thêm hơn mười miệng vết thương, mới nhìn trông thật đáng sợ!



Nếu là lúc bình thường, loại vết thương nhỏ này sao có thể để trong lòng Chiết Vạn Thiên, nhưng hôm nay, từng vết thương thật nhỏ này dường như không ngừng ăn mòn sinh mạng của lão!



- Lăng Tiêu! Lão tử phải tự bạo! Ngươi muốn vây khốn chết ta, không có cửa đâu! Không phải là một cái ảo trận sao, cuộc đời lão tử ta đã có mấy trăm năm rồi, cái gì chưa từng trải qua! Ta nói cho ngươi… Lăng Tiêu, nếu có thể ra khỏi chỗ này, ta thể nhất định sẽ tiêu diệt tất cả những kẻ họ Lăng trên đại lục này! Nhất định!



Chiết Vạn Thiên điên cuồng gầm rú, công kích vào người lão hiện giờ đã từ Tống Khê biến thành vô số người mà Chiết Vạn Thiên đã giết suốt cuộc đời này! Cả một đám người mặt mũi chẳng chút thay đổi, nhưng cứ như là vong hồn đòi mạng! Chiết Vạn Thiên nhìn những gương mặt đông cứng không chút biểu tình, thấy bọn họ đứng đó cười nhạo mình, thống hận, căm thù mình… nhìn thấy được sự điên cuồng, thấy được dục vọng của những người đó muốn nhanh chóng giết mình đi, rồi sau đó…



- Ha ha ha ha! Ảo trận, ảo giác, tất cả đều là ảo giác! Lão tử không sợ! Ai có thể giết được ta? Lăng Tiêu ngươi cũng không thể!

Chiết Vạn Thiên một bên gào thét bằng tiếng nói khàn khàn, một bên liều mạng chống đỡ công kích những cừu gia hoặc còn sống, hoặc đã chết!



- A….



Chiết Vạn Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi, gào lên thảm thiết. Ảo trận trong rất nhiều đại gia tộc hoặc những võ giả bậc cao cũng không phải bí mật gì. Văn minh thời đại thượng cổ cũng từng có, ảo trận cũng vậy, ma pháp trận cũng vậy, đều đã từng vì mục đích cá nhân mà sáng lạn nhất thời, không được bao lâu, vì thời đại thượng cổ bị hủy diệt mà chìm vào dòng sông lịch sử.



Nhưng cho dù đã nghe nói qua ảo trận, lại đã từng có ai biết được, ảo giác bên trong ảo trận không ngờ lại có thể biến thành công kích thực sự? Một đạo kiếm khí lướt qua người thực sự gây ra một vết thương! Máu chảy ra cũng có vị mặn!



Đây là ảo trận sao? Người này cũng là ảo giác sao?



Một con rắn cực lớn, dài mấy chục thước bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư không, giương cái miệng đỏ lòm như chậu máu ra, hơi thở lạnh như băng phả vào mặt, khiến cho người ta không chịu được mà run rẩy cả người!



Một quả cầu lửa rất lớn màu lam chậm rãi hình thành trong miệng con rắn, sau đó cổ con rắn rụt lại trong phút chốc, quả cầu lửa màu lam cháy lên ngọn lửa màu lam quỷ dị lập tức bị con rắn mạnh mẽ phụt về phía Chiết Vạn Thiên! Rít lên, lao tới như một tia chớp!



- Lam Hỏa Cự Mãng!





Chiết Vạn Thiên hoảng sợ quát to một tiếng, quả cầu lửa màu lam chợt phóng đại!



Ầm!!!



Một tiếng nổ lớn, quả cầu lửa nổ tung trước người Chiết Vạn Thiên khiến thân mình Chiết Vạn Thiên bị bắn văng lên trời, giống như một chiếc lá cây yếu ớt bị gió cuốn phăng đi mất. Chiết Vạn Thiên không chút phản kháng bị năng lượng vụ nổ hất văng ra xa… bay đi mấy cây số!



Lam Hỏa Cự Mãng, ma thú bậc tám! Trời sinh đã thân cận với hỏa nguyên tố, có thể phun ra ngọn lửa màu lam đốt cháy cả tro tàn!



Hơn mười năm trước, Chiết Vạn Thiên từng chém giết một đầu Lam Hỏa Cự Mãng, mà lúc ấy là giữa lúc con Lam Hỏa Cự Mãng cái kia đang sinh sản, căn bản là vô lực kháng cự cho nên chết trong tay Chiết Vạn Thiên, trước khi chết, ánh mắt lạnh lẽo oán độc nhìn hắn nhưng Chiết Vạn Thiên khi ấy không thèm để ý, nhưng thật không ngờ, giữa Tứ Tượng đại trận lại xuất hiện ảo giác của nó!



Có thể thấy được, sau khi giết chết Lam Hỏa Cự Mãng, sâu trong nội tâm Chiết Vạn Thiên cũng không phải không thèm quan tâm như hắn vẫn nghĩ!



Chiết Vạn Thiên đứng trên không phun máu, điên cuồng cười to:

- Lăng Tiêu tiểu tử! Tổ gia gia ngươi… ra tới rồi đây! Ha ha ha ha!

Hắn liều mạng bị ảo giác Lam Hỏa Cự Mãng đánh một đòn thật mạnh, thà chịu bị thương nặng cũng phải rời khỏi ảo trận chết tiệt này!



Sở dĩ Chiết Vạn Thiên cười điên cuồng như vậy là vì trong nháy mắt hắn bị đánh văng lên trời, hắn đã thấy bầu trời đầy sao!



Trước đây, hắn chưa bao giờ cảm thấy được, bầu trời sao không ngờ lại đẹp như vậy, những ngôi tỏa sáng lấp lánh, giống như đôi mắt ngây thơ tinh nghịch của trẻ con!



Giờ khắc này, Chiết Vạn Thiên thậm chí có cảm giác hưng phấn đến nỗi có suy nghĩ vung tay lên gào hét!




Lão tử đã ra rồi đây!



Cả đời này của hắn chưa từng như vậy bây giờ, đúng là khát vọng tự do đã tới cực điểm!



Lăng Tiêu đứng giữa mắt trận, nhìn Chiết Vạn Thiên đang chịu sức ép ở cửa Minh, trong lòng thở dài một tiếng: Thật sự là yếu! Chỉ như vậy thôi đã sắp hỏng mất tinh thần rồi. Nếu ngay cả ngươi cũng không vây được thì trận pháp này sao có thể được gọi là đại trận?



Đột nhiên, ánh mắt Lăng Tiêu nhíu lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thực sự, từ xa xa truyền đến sát khí nhàn nhạt, sát khí kia vô cùng rõ ràng, chẳng cần nghĩ cũng biết!



- Đêm nay thực sự rất náo nhiệt đây!



Ánh mắt Lăng Tiêu thâm trầm, trên mặt nở ra nụ cười lạnh, trong lòng nghĩ ngợi, sau đó lạnh nhạt nhìn Chiết Vạn Thiên gần như phát điên, đứng trước cửa Minh cười điên cuồng.



Tám gã Kiếm Hoàng của Chiết gia giờ này đã bay đến phía trên của phủ đệ Lăng Tiêu, nhìn tòa phủ đệ không chút động tĩnh, một người trong đó nói:

- Cảm giác có chút bất thường, nơi này thật quá im lặng! Chẳng lẽ mấy người lão tổ tông không có tới đây?



- Không thể nào!

Một người khác nói như chém đinh chặt sắt:

- Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy sao, tòa thành này có bao nhiêu cường giả? Ha, đều tới đây xem náo nhiệt của Chiết gia ta! Thi thể trên đầu tường đã không còn, nhất định là đã bị lấy đi rồi! Tuy nhiên lão nhân gia người xuất quỷ nhập thần, tất nhiên là chúng ta không thể biết được hành tung, nếu lão nhân gia không phá hủy nơi này, vậy giao cho chúng ta là được rồi!



Những người khác nghe vậy đều gật đầu, lộ ra nụ cười ác độc, có một người vô cùng hoài niệm nói:

- Lần trước chúng ta diệt toàn gia, tới giờ đã gần hai mươi năm rồi!



- Đúng vậy, thật là nhớ cái cảm giác này… máu tươi, giết chóc… ha ha!



- Vậy… tới đi!

Một gã Kiếm Hoàng Chiết gia cười lớn, lao xuống dưới, đồng thời kiếm trong tay vẽ ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt thật lớn, hung hăng chém về phía những tòa nhà cao tầng ở giữa phủ đệ của Lăng Tiêu! Mặt khác, có bốn người phân ra theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc mà đi, kiếm trong tay cũng bắn ra kiếm khí uy lực hùng mạnh, hung hăng chém vào những căn phòng ốc phía dưới.



Một đám Kiếm Hoàng thế này quả thực như một đám đồ tể! Với tu tâm dưỡng tính của bọn họ, đây chỉ là một trường chơi đùa mà thôi! Ai nói võ đạo phải tu tâm dưỡng tính? Bình thường thì mọi người đều ôn hòa bình thản, nhưng chỉ cần lợi ích tới lập tức liền phân tranh!



- Giết!



Có người cười điên cuồng, đợi tình cảnh gà bay chó sủa khi đạo kiếm khí qua đi!



Lúc này đang là ban đêm, hắn càng kỳ vọng thấy nữ nhân quần áo không chỉnh tề, thất kinh chạy trốn tứ phía, sau đó hắn như mèo vờn chuột, thưởng thức cảnh xuân chợt tiết của các nàng, sau đó lấy kiếm đâm vào giữa thân thể các nàng. Chứng kiến quá trình tử vong của một người cũng có sự trợ giúp cho tu luyện của bản thân!



Ba gã Kiếm Hoàng ở lại trên trời để cảnh giới thì vẻ mặt thoải mái, cho dù lão tổ tông không có trong này, bằng vào tám người họ, đừng nói là phủ đệ của tên tiểu nhân Lăng Tiêu này, cho dù đồ sát cả thành Penzias thì thế nào?

Khiến bọn họ có chút bất ngờ, chính là lại cảm nhận được khí tức rất hùng mạnh trong thành, xem ra người đến xem náo nhiệt rất nhiều!



Nhưng cũng chẳng sao cả, đám bình dân thành Penzias thật may mắn, buông tha chúng thì sao? Giết hay không giết chỉ là một ý niệm mà thôi!



Còn Chiết gia và Lăng gia thì có thù sâu như biển, các ngươi đến xem càng tốt! Hừ, cho các ngươi biết thực lực chân chính của Chiết gia!



Ba người thoải mái thư giãn, nhưng chỉ được trong thời gian nháy mắt mà thôi, bởi vì bọn họ đã thấy, năm tên Kiếm Hoàng cùng tộc lao xuống không ngờ đều mất tích một cách quỷ dị!



- Sao lại thế này?


Ba tên Kiếm Hoàng còn lại ngơ ngác nhìn nhau, một người trong đó không nhịn được kinh hãi hỏi.



Mà vẻ mặt thoải mái tự nhiên trên mặt hai người khác còn chưa hoàn toàn biến mất, đều nhíu mày nhìn xuống dưới, lại nhìn trái nhìn phải. Đột nhiên, từ xa xa, một cỗ oán niệm khí thế ngút trời chợt bạo phát!



Một dáng người chợt nổi lên, tiếng kêu thê lương ngân vang khắp cả bầu trời đêm thành Penzias.



- Lũ súc sinh Chiết gia, nạp mạng đi!

Mắt thấy người của Chiết gia đều bị lôi vào trận pháp kỳ dị của Lăng Tiêu, bên ngoài còn lại ba người, mà giữa khí tức của ba người kia, có một mà Tô Tuyết cho dù xa mấy ngàn thước cũng cảm nhận được, chính là một trong những hung thủ đã diệt môn Diệp gia năm đó!



Còn lại hai người kia Tô Tuyết tuy rằng không nhận ra, nhưng Chiết gia năm đó có thể có bao nhiêu cường giả bậc cao? Cho nên, cho dù bọn họ không tham dự việc diệt Diệp gia, thì nhất định là cũng tham dự thảm án nhà mẹ đẻ Tô gia của mình!



Cường giả bậc cao của Chiết gia, tất cả là vạn người đã chết trong tay chúng!



Ngay sau đó, từ khu vực gần đó lại dâng lên năm luồng khí tức hùng mạnh. Thượng Quan Vũ Đồng, Ý Phong, Thập Tam gia, Thập Tứ gia, Tần Cách gần như không có nửa điểm do dự, trong nháy mắt Tô Tuyết phóng lên không tất cả liền phi thân lên trời!



Sáu cường giả Kiếm Hoàng vừa xuất hiện, lập tức đã khiến toàn bộ những người đang xem náo nhiệt trong thành rung động nói không ra lời!



Trong tay Lăng Tiêu này từ bao giờ mà có đến sáu Kiếm Hoàng! Một thiếu niên tục giới, chỉ hai năm ngắn ngủi mà trong tay lại có thể nắm giữ thực lực như thế? Thật sự là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.



Nhất là mọi người Tần gia đứng trên đỉnh một căn lầu cao. Tần Phong mang theo hai gã Kiếm Hoàng tùy thân tới đây, trong lòng hắn thống hận Lăng Tiêu, cảm thấy dường như hắn đang trêu chọc mình!



Lúc ấy hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cùng tới, làm trò trước mặt hắn, như đi vào chỗ không người, như Tần Phong nói, quả thực khó chịu như giáng cho hắn một cái bạt tai vậy!



Giờ phút này, thấy từ trong thành Penzias dâng lên liên tiếp sáu luồng khí tức hùng mạnh! Hai gã Kiếm Hoàng bên người hắn thấp giọng nói:

- Sáu tên Kiếm Hoàng!



Sắc mặt Tần Phong tái mét, vốn hắn còn muốn, lần này nếu Lăng Tiêu kia không địch lại, hắn cũng âm thầm trợ giúp Chiết gia một phen! Mục đích cũng không phải muốn giúp, chỉ là muốn bỏ đá xuống giếng mà thôi!



Nhưng thật không ngờ… Tần Phong cắn chặt răng, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm hướng phủ đệ của Lăng Tiêu!



Hai gã Kiếm Hoàng bên cạnh liếc nhau, đều nhìn thấy thần sắc sợ hãi trong mắt đối phương. Không ngờ Chiết gia lại xuất động một cường giả Kiếm Tôn, chín cường giả Kiếm Hoàng!



Thực lực mạnh mẽ như thế mà đi tấn công một môn phái thế gia, cho dù mục tiêu là siêu cấp thế gia chỉ sợ cũng có thể mang lại tổn thất không nhỏ!



Dù sao thì với thực lực của một Kiếm Tông có thể so với rất nhiều Kiếm Hoàng!



Thực lực này muốn đi diệt nhị lưu thế gia căn bản chỉ trong nháy mắt!



Giữa trời đêm u ám, có rất nhiều tiếng hô hấp như bị thít chặt lại, cùng kinh ngạc về thực lực hùng mạnh của Chiết gia, về phương diện khác lại nghĩ, một đội ngũ hùng mạnh như thế mà sao đến giờ lại không tạo ra chút động tĩnh nào cả!



Mà đây mới là mối quan tâm lớn nhất của mọi người, thiếu niên Lăng Tiêu rốt cục là dùng biện pháp gì mới khiến nhiều cường giả Kiếm Hoàng như thế gia nhập vào phủ đệ của hắn, hơn nữa, bên trong còn có một gã Kiếm Tôn!



Thế này… thế này thì quá hùng mạnh rồi!



Lúc này, trên bầu trời bộc phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Nữ nhân dáng người nổi bật đang giao đấu với tên Kiếm Hoàng của Chiết gia! Ngay sau đó, năm Kiếm Hoàng phía sau cũng không chút do dự, căn bản chẳng có nửa điểm xấu hổ, cứ hai ba người vây công một người!



Ánh mắt Công Tôn Hoàng chợt sáng ngời, chăm chú nhìn lão già đang một mình chống lại một Kiếm Hoàng của Chiết gia, trong miệng thì thào nói:

- Ba gã Kiếm Hoàng còn lại của Chiết gia kia… nguy hiểm!



Đồng thời, có rất nhiều người thực lực mạnh mẽ cũng đã nhìn ra. Ba tên Kiếm Hoàng lưu lại kia thực lực cao nhất chỉ là Kiếm Hoàng bậc ba! Ba Kiếm Hoàng bậc thấp chống lại năm Kiếm Hoàng bậc thấp lại thêm một Kiếm Hoàng bậc cao… hơn nữa xem ra, khí thế áp đảo đều của một phương Lăng Tiêu!



Hai mắt Tô Tuyết đỏ ngầu, lao thẳng đến hung thủ đã tham dự trường diệt môn Diệp gia, dáng người nổi bật như tiên tử, trường kiếm trong tay, sát khí đầy trời! Kiếm khí lành lạnh tập trung vào Kiếm Hoàng Chiết gia, mang theo cỗ khí thế bất chấp tất cả, quyết đồng quy vu tận mạnh chưa từng thấy đâm thẳng tới!



Tên Kiếm Hoàng Chiết gia thình lình thấy có sáu Kiếm Hoàng bay tới lập tức bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh đầm đìa. Không ngờ được, thật không ngờ là còn có mai phục ở nơi này.



Hắn cũng chẳng thấy rõ ràng hình dáng Tô Tuyết, lập tức rút kiếm nghênh chiến. Đối mặt với nữ nhân như là có thù sâu như biển đối với hắn, gã Kiếm Hoàng của Chiết gia cũng minh bạch, nữ nhân này nhất định là nữ nhân Tô gia năm đó! Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Năm đó may mắn để cho dư nghiệt ngươi chạy trốn được, hiện tại ngươi đừng mơ sống được tới ngày mai!



Tô Tuyết cười thê lương, trong đôi mắt là hận ý ngập trời! Tiếng nói như băng lạnh vạn năm, lạnh đến cực điểm:

- Tốt lắm, tốt lắm! Vậy hãy để xem… cuối cùng là ai không thấy được mặt trời ngày mai! Đi chết đi!



Tô Tuyết nói xong, cổ tay rung lên, bảo kiếm trong tay đột nhiên bùng lên hào quang cực kì chói mắt. Hai mắt của Kiếm Hoàng bậc hai Chiết gia không chút phản ứng, đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng rồi thì cho dù nhắm mắt lại, chỉ dùng tinh thần lực cũng có thể cảm giác được tình huống xung quanh.



- Chút tài mọn, cũng dám bêu xấu!



Kiếm Hoàng Chiết gia hừ lạnh một tiếng, chém ra một kiếm bình thường, kiếm khí bắn thẳng đến trước ngực Tô Tuyết. Nhưng không ngờ được, ngay lúc này bỗng nhiên có một bóng người gầm lên lao tới, bởi vì tốc độ quá nhanh, lại có thể gây ra tiếng xé gió!



Người nọ nắm trong tay một thanh cự kiếm màu đen, xoay tròn, không ngờ lại xem như cây côn sắt, hung hăng đập xuống đầu gã Kiếm Hoàng Chiết gia!




- Đê tiện!

Tên Kiếm Hoàng thấy đối phương lại không thèm nói quy củ, hai Kiếm Hoàng vây công mình hắn!



Hắn lập tức rơi xuống hạ phong. Một kiếm đang đâm tới Tô Tuyết vội vàng rút về ngăn cản cự kiếm của đối phương.



- Keng!

Tiếng sắt thép va chạm vang lên, truyền khắp các ngóc ngách trong thành Penzias! Tiếng vang truyền đi khiến cho bình dân sợ tới mức phải co rúm lại, trốn trong nhà!



Toàn bộ vùng trời của thành Penzias mới tràn ngập sát khí trầm trọng! Ngay đến cả người bình thường cũng cảm giác được, cả người rét run, sợ hãi một cách khó hiểu!



Lại càng không cần nhắc tới những người thuộc các thế gia tới xem náo nhiệt. Giờ phút này, gần như trong lòng mọi người đều chỉ có một ý tưởng, lần này trở về, nếu Lăng Tiêu không chết… vậy thì phải xác định lại vị trí của thiếu niên thế tục giới này!



Mấy người của Yến triệu Dư gia sắc mặt tái nhợt đứng trên nóc nhà. Đừng nói Lăng Tiêu, chỉ cần sáu cường giả Kiếm Hoàng này đã có thể tiêu diệt cả Dư gia rồi! Bản thân Yến Triệu Dư gia không thuộc nhóm gia tộc nhất lưu, hơn nữa đã bị tổn thất vài Kiếm Tông trên hải đảo của Tần gia rồi. Lại nói, hiện tại, thực lực chỉ còn ở giữa nhị lưu và tam lưu. Xem như là có thù hận sâu đậm với Lăng Tiêu, một Kiếm Tông bậc sáu, một Kiếm Hoàng bậc trung, hơn mười Ma Kiếm Sư, tất cả đều chết trong tay Lăng Tiêu.



Tuy nhiên…



Mấy người của Dư gia liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều tái mét, trầm mặc không nói. Cuối cùng, Kiếm Hoàng bậc ba từng tiến vào di tích thượng cổ kia, tiếng nói dường như già đi mấy chục tuổi, nhẹ giọng nói:

- Đi thôi, người này đã thành danh rồi! Chúng ta không bao giờ còn là đối thủ của hắn nữa! Ai, chúng ta rời khỏi đây thôi! Về sau hãy quên người này đi, không bao giờ được nói về hắn nữa!

Nói xong liền thở dài một tiếng!



Bên cạnh hắn có một người trẻ tuổi có chút không phục, người trẻ tuổi này chính là con trai của hoàng bào Dư Quang, hắn nói:

- Vì sao không chờ một chút, nếu như hắn bị người của Chiết gia giết chết, đại cừu của chúng ta chẳng phải được báo sao?



Kiếm Hoàng bậc ba kia nhìn thoáng qua người trẻ tuổi, biết hắn sốt ruột vì báo thù cho cha, cũng không trách cứ hắn, nói:

- Nếu người của Chiết gia có thế giết được Lăng Tiêu, đại cừu của chúng ta tất nhiên được trả, ở lại vô dụng. Nếu như quy mô như Chiết gia thế kia, ngay đến cả Kiếm Tôn còn có mà không giết nổi tiểu tử kia, vậy chúng ta ở đây làm gì? Chờ người ta tìm tới cửa, giết sạch chúng ta hay sao?



Người trẻ tuổi kia cứng họng lại, muốn nói gì lại thấy mình đến một chút phản bác cũng không có nổi, thực lực cách quá xa. Cũng chỉ tới hôm nay, kể cả người trẻ tuổi thuộc Dư gia này và những người thuộc các thế gia khác mới chân chính nhận thức rõ thực lực của Lăng Tiêu!



Bên này mấy người đang lặng lẽ rời đi, chiến đấu bên kia đã tới hồi rừng rực khí thế!



Tuy rằng Ý Phong vẫn rất khiêm tốn, nhất là sau khi bị Lăng Tiêu khống chế linh hồn, trở thành nô bộc của Lăng Tiêu, trong cả thành Penzias chỉ sợ là một Ma Kiếm Sư cũng phải đường hoàng hơn so với lão.



Suốt ngày lão rú rú trong nhà, ham muốn lớn nhất chính là cùng Phúc bá chơi cờ. Mà dưới sự trợ giúp của lão, thực lực của Phúc bá cũng đề cao rất nhiều!



Hành động trước đây của Ý Phong có thể nói là đã đắc tội với tất cả thủ hạ của Lăng Tiêu, tất cả thành viên của tất cả tổ chức đều bị lão đắc tội sạch sẽ! Hơn nữa, vì lý do dị tộc cho nên không có ai giao lưu với lão!



Mà hiện giờ, khi Ý Phong không chút do dự phóng lên cao, chống lại một gã Kiếm Hoàng bậc ba của Chiết gia, những người đó mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra kẻ thoạt nhìn có chút khiếp nhược này lại có thực lực cực kỳ hùng mạnh!



Bởi vì tên Kiếm Hoàng bậc ba của Chiết gia dưới uy áp của Ý Phong gần như ngay cả dũng khí cũng mất sạch! Tuy vậy, dưới tình huống bị áp bách, gã Kiếm Hoàng bậc ba Chiết gia cũng hiểu, nếu không phản kháng thì đối phương tuyệt đối cũng không bỏ qua cho hắn!



Bởi vì, chúng tới là để diệt môn nhà người ta.



Mà giờ phút này nhìn lại tình cảnh hiện nay, thật đúng là châm chọc người mà! Vốn định giết cả nhà nhà người ta, kết quả lại bị người ta xem như con rùa, vừa bắt vừa bóp! Một hàng mười người không ngờ thần không biết quỷ không hay, mất mất bảy! Rồi còn lại ba người lại gặp phải phục kích của sáu Kiếm Hoàng, trong đó, có một là bậc năm.



- A a a a a!



Kiếm Hoàng bậc ba Chiết gia điên cuồng rống lên, kiếm trong tay bùng lên hào quang mạnh mẽ, một luồng sức mạnh cực lớn từ đan điền của hắn phát ra, tập trung lên thân kiếm, vô số đạo kiếm khí bắn ra từ thanh trường kiếm. Giữa trời đêm, từng đạo kiếm khí hình thành từ năng lượng như một đàn ong vò vẽ đang nổi giận phóng tới Ý Phong!



Vô số những cao thủ từ Kiếm Tông trở lên đang đứng trên mái nhà không kìm nổi âm thầm gật đầu. Chiết gia là nhất lưu thế gia, thực lực không phải lời đồn!



Rõ ràng nhận ra lão già kia có giai vị cao hơn rất nhiều, nhưng Kiếm Hoàng bậc ba này vẫn còn có thể bộc phát ra uy lực lớn như thế, thực không dễ dàng!



Nhưng trong mắt Ý Phong, lại hoàn toàn không thèm để ý, hừ nhẹ một tiếng, khắp người ngưng kết ra một cái lồng phòng hộ như một quả trứng. Kiếm khí của Kiếm Hoàng Chiết gia bắn tới cơ thể Ý Phong đều bật hết ra!



Không đợi đối phương kinh hãi, cánh tay khô héo của Ý Phong đã cầm lấy một thanh bảo kiếm lóe ra hàn quang, đánh về phía trước. Truyện Sắc Hiệp



Thượng Quan Vũ Đồng và Thập Tam gia , Thập Tứ gia đang vây quanh một Kiếm Hoàng Chiết gia.



Gần như không đợi Thượng Quan Vũ Đồng động thủ, Thập Tam gia và Thập Tứ gia tâm ý tương thông, phối hợp tinh diệu, không ngờ chỉ một chiêu đã đánh cho tên Kiếm Hoàng bậc hai Chiết gia rụng xuống đất.



Tên Kiếm Hoàng kia cũng không bị thương quá nặng, sau khi rơi xuống đất không ngờ liền chạy trốn!



Tất cả các thế gia môn phái đang vây xem thậm chí cả cái tên Tần Phong đang nghiến răng nghiến lợi trợ uy cũng không nhịn được phải hít vào một hơi:

- Hắn không ngờ lại bỏ lại tộc nhân của mình, một mình chạy trốn! Đồ hèn nhát!

Nhưng dưới tình huống thế này, không trốn căn bản là chịu chết mà thôi!