Sau một hồi triền miên, Tống Minh Nguyệt gối đầu lên ngực Lăng Tiêu, thân hình trắng trẻo nõn nà co lại, bộ ngực đầy đặn dán vào người Lăng Tiêu, chiếc eo thon uốn lượn, cặp mông tròn đầy cong lên, vừa nằm vừa lấy quần áo từ nhẫn không gian ra, bộ dạng như một con mèo nhỏ đang nằm phơi nắng.
- Lăng Tiêu, không thể tưởng được lần đầu tiên của ta lại diễn ra ở nơi như thế này. Ta nghĩ, bất kể bao lâu sau này, khi hồi tưởng lại, ta đều cảm thấy kỷ niệm này... a... rất có ý nghĩa!
Tống Minh Nguyệt vô thức miết ngón tay ngọc ngà lên ngực Lăng Tiêu, sau đó lại cười nói:
- Chàng nói xem, nếu không cần biện pháp song tu này, có phải chàng cũng sẽ không chết hay không? Hừ, đến giờ ta mới phát hiện. ta vẫn tự cho mình là thông minh, thực ra vẫn nằm trong kế hoạch của chàng!
- Không thể nào!
Lăng Tiêu thề thốt phủ nhận. Đừng nói quả thật không có biện pháp gì, cho dù có thì Lăng Tiêu cũng sẽ không thừa nhận. Ai chẳng thích gái đẹp, hơn nữa xinh đẹp, thông mình như Tống Minh Nguyệt thì cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây chính là nữ nhân đầu tiên của Lăng Tiêu.
Mặc dù có nói bậy nói bạ thế nào thì sự sự thật chính là sự thật. không thể nào thay đổi.
Lăng Tiêu vuốt ve tấm lưng mịn màng, nhẫn nhụi của Tống Minh Nguyệt nói:
- Hy vọng nàng sẽ không phải hối hận khi là nữ nhân của ta là tốt rồi. Có lẽ cuộc sống của ta sẽ không bình lặng!
- Người ta sẽ không hối hận! Tống Minh Nguyệt kiên định nói
- Nếu theo chàng, ta chính là người của chàng. Bất kể gặp sự tình gì, Lăng Tiêu, ta sẽ cùng chàng đối mặt!
Tống Minh Nguyệt nói xong, đan tay với Lăng Tiêu, hai người nhìn nhau cười.
Đang vui vẻ, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một tràng thanh âm rất nhỏ. Trải qua song tu tẩy tủy, nội lực trong cơ thể Tống Minh Nguyệt đã chuyển hoán thành thiên địa linh khí! Chỉ cần không ngừng song tu, thực lực của Tống Minh Nguyệt sớm muộn gì cũng đột phá. Đến lúc đó, Lăng Tiêu hoàn toàn có thể cho nàng trúc cơ. bất đầu kiếp sống tu luyện!
Tuy nhiên, hết thảy những điều này cần phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã mới nói sau!
Hai người vội vàng mặc quần áo. Tống Minh Nguyệt vừa mới được mưa móc, thân hình cử động hơi bất tiện, còn Lăng Tiêu thi qua thực tiễn mới biết song tu này quả thực quá tốt. Thương thế trong cơ thể đã hoàn toàn tốt, thực lực Tâm Động sơ kỳ không ngờ cũng mơ hồ có dấu hiệu đột phá!
Trong lòng hắn ngạc nhiên vui mừng, tuy nhiên cũng biết rằng công pháp song tu chỉ được nhiều điểm tốt nhất khi mới bắt đầu tu luyện, sau này ích lợi sẽ chậm dần đi. Nhưng tóm lại, trước Nguyên Anh kỳ thì tốc độ của song tu cũng sẽ hơn tu cá nhân gấp bội!
- Nàng cứ nghỉ ngơi, ta ra xem!
Lăng Tiêu đưa Tị Thổ cho Tống Minh Nguyệt, nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người, lao vọt ra ngoài nhanh như điện chớp.
Tống Minh Nguyệt hơi mím miệng, sau đó cũng đi ra ngoài. Tuy rằng đi lại có cảm giác không được tự nhiên nhưng nàng cảm nhận rõ ràng thực lực của mình tăng lên không chỉ một bậc. Sau khi đi ra. Lăng Tiêu thấy một quái thú to lớn vô cùng xấu xí đang nằm úp sấp trên bờ đầm. Hơn nửa thân hình khổng lồ của nó không ngờ vẫn chìm trong lòng đầm. Thân hỉnh của nó góc cạnh thô ráp, sắc bén, dữ tợn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, cái đầu như đầu hươu, phía trên còn đeo hai cặp sừng có phân nhánh.
Cặp mắt lớn bằng thân hình Lăng Tiêu.
Giờ phút này, mắt quái vật nửa mở nửa khép, thân mình không kìm được rung động rất nhỏ. Hiển nhiên, mũi tên độc của Tống Minh Nguyệt đã phát sinh tác dụng. Có thể đánh gục một quái vật to lớn như vậy đủ để thuyết mình độc tính trên mũi tên của Tống Minh Nguyệt mạnh tới mức nào!
Thấy Tống Minh Nguyệt đi theo ra, Lăng Tiêu hỏi:
- Còn mũi tên nào không? Cho nó thêm một mũi!
Tống Minh Nguyệt lấc đầu cười khổ, nói:
- Chỉ có một mũi! Đó là do tổ tiên truyền lại, thậm chí ta cũng không biết đó là loại độc gì!
Lăng Tiêu nhìn quái vật khổng lồ nằm đó. Hắn thực sự không chắc một lần nữa dùng Phù Quang Lược Ánh có thể giết được nó hay không. Nếu không giết được, ngược lại còn làm nó tỉnh lại, vậy thì hậu quả rất thảm!
Nghĩ thầm như vậy, bỗng nhiên Lăng Tiêu cảm thấy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay phát ra rung động kịch liệt, bỗng nhớ lại chuyện lần trước Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hút máu. Lăng Tiêu nhảy vọt lên cao, đứng phía trên đỉnh đầu của quái vật, giơ Yêu Huyết Hồng Liên kiếm lên, đột nhiên đâm thẳng vào đầu quái vật.
Tống Minh Nguyệt bị dọa đến mức nhảy dựng lên, sau đó mới kinh ngạc phát hiện không ngờ mình lại có thể nhảy lên cao như vậy.
Một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, hai mắt quái vật chợt mở. sau đó toàn bộ không gian chợt trở nên lạnh lẽo.
Tống Minh Nguyệt kinh ngạc phát hiện, bên người mình không ngờ bắt đầu có tuyết rơi xuống.
Tuyết rơi bay tán loạn như thể giữa mùa đông. Quái vật phát ra những tiếng gầm rú điên cuồng ghê rợn truyền khắp không gian. Tốc độ hút máu của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm càng lúc càng nhanh.
Hai chân Lăng Tiêu vững vàng đạp trên đầu quái thú mặc cho cái đầu nó rung giật thế nào, Lăng Tiêu vẫn bất động. Trong trí nhớ của hẳn căn bản là không hề có chút ấn tượng nào về loại quái thú này.
Cho dù là các sách vở về động vật trên đại lục ở thư viện của Học viện Đế quốc cũng không thấy nói về loại động vật nào như thế này...
Tinh thần lực của quái vật này thậm chí còn mạnh hơn cả Lăng Tiêu, trong đó bao hàm vô số cảm xúc tiêu cực, không ngờ lại sống ở dưới căn phòng của vị dược sư kia. Mặc dù trong bút ký của vị dược sư đó không ghi lại chút gì về quái vật này nhưng Lăng Tiêu rất có lý do để tin rằng quái vật này rất có thể là do vị dược sư đó sáng tạo ra.
Loại tà ác này chẳng nên để lại làm gì. Nhìn nó có thể thoải mái vận dụng năng lượng nguyên tố thủy hệ và có thực lực mạnh mẽ như vậy, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hẳn là có thể tiến thêm một bậc.
Thanh kiếm này sẽ phát triển thành kiếm tiên! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ bồi dưỡng ra cả kiếm linh!
Lăng Tiêu nghĩ thầm. Ở phía dưới, cái đầu khổng lồ của quái thú vẫn rít gào, rống giận, nhiệt độ xung quanh vẫn tiếp tục giảm xuống, thậm chí hà hơi cũng thành băng. Linh khí hộ thể ngưng kết thành một vòng hình trứng gà bảo vệ che chở cho thân thể Lăng Tiêu không bị thương tổn. Tống Minh Nguyệt đứng lơ lửng ở phía sau, nhìn cảnh tượng điên cuồng trước mặt.
Cái đầu khổng lồ của quái vật dần lùi vào trong đầm theo thân mình của nó, mang theo cả Lăng Tiêu. Tống Minh Nguyệt lập tức trở nên khẩn trương, chuẩn bị đi xuống. Bất chợt quái thú bắn cao lên trên mặt nước, sau đó quăng mình ngã thật mạnh xuống, đập vỡ những tảng băng lớn, bắn tung tóe ra xung quanh.
Vật lộn hơn một canh giờ, Lăng Tiêu thậm chí có cảm giác kiệt sức, cái đầu to lớn của quái vật mới dần dần dừng giãy dựa, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm rốt cục cũng dừng hút máu.
Lăng Tiêu rút Yêu Huyết Hồng Liên kiểm ra khỏi đầu quái vật. phát hiện thân kiếm đã trở thành tráng như tuyết, trên mặt lóng lánh ánh sáng xanh. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - ệnFULL.vn
Lăng Tiêu tập trung tinh thần lực vào Yêu Huyết Hồng Liên kiếm. nhẹ nhàng niệm:
- Nhỏ lại!
Chỉ thấy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chợt thu nhỏ lại một chút. Lăng Tiêu dụng tâm không chế cho nó nhỏ thêm nữa, rốt cục, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm biến nhỏ như bàn tay, nằm trên lòng bàn tay Lăng Tiêu. Tống Minh Nguyệt từ trên không trung hạ xuống, vẻ mặt khó tin nhìn bảo kiếm biến thành nhỏ lại trong tay Lăng Tiêu.
- Đây, đây là chuyện gì vậy?
Tống Minh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm hỏi.
- Ha ha! Kiếm tiên, lão tử rốt cục có kiếm tiên!
Lăng Tiêu không trả lời Tống Minh Nguyệt mà hưng phấn rống lên. Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Tống Minh Nguyệt, thanh kiếm bé nhỏ trong tay Lăng Tiêu chợt phóng to lên, dài chừng hơn mười thước, rộng hơn một thước, toàn thân phát ra hào quang rực rỡ như một màn sương máu mông lung, diễm lệ phi thường!
Lăng Tiêu chỉ vào cái đầu đang nổi trên mặt đầm của quái thú đang hấp hối, quát:
- Trảm!
Một đạo huyết quang hiện lên giữa không trung, sau đó mặt nước có một dấu vết xẹt qua.
Lập tức cái đầu khổng lồ tách ra khỏi thân hỉnh của quái vật. Ngay sau đó, mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi, lại không ít máu tươi tiếp tục chảy ra. Bị Yêu Huyết Hồng Liên kiêm hút nhiều máu như vậy mà nó vẫn chưa hết máu, có điều hiện tại đó chỉ là chút máu còn sót lại mà thôi.
- Kiếm Thần ơi! Đây là loại kiếm kỹ gì vậy?
Tống Minh Nguyệt kinh ngạc tới mức ngẩn ngơ nhìn Lăng Tiêu. hỏi:
- Hay là chàng, chàng căn bản là người trốn khỏi bó buộc của Thánh Vực?
Lăng Tiêu cười nói với Tống Minh Nguyệt:
- Không nên hỏi, tuy nhiên ta có thể nói cho nàng, không lâu sau. nàng cũng có thể làm được như thế!
- Thật sự!
Tống Minh Nguyệt ngạc nhiên vui mừng kêu lên:
- Chàng là nam nhân của ta, đã nói phải giữ lời, không được lừa gạt ta!
Còn việc Lăng Tiêu không nói cho nàng đây là cái gì, Tống Minh Nguyệt hoàn toàn có thể hiểu được. Điều này cũng giống với các thế gia ẩn thế, có vô số các bí mật, nhiều khi không biết còn hạnh phúc hơn là biết.
- Đương nhiên!
Lăng Tiêu thu hồi Yêu Huyết Hồng Liên kiếm vui vẻ. Vậy là mình đã đạt tới trạng thái đỉnh của Tâm Động sơ kỳ. Nguyên bản nếu một đấu một với một gã Kiếm Tông bậc thấp, trừ phi sử dụng Phù Quang Lược Ảnh, nếu không rất khó đả thương được đối phương.
Nhưng không ngờ lần này Yêu Huyết Hồng Liên kiếm lại thăng cấp! Đương nhiên, kiếm tiên chỉ là cách nói hươu nói vượn của Lăng Tiêu, nhưng ít nhất Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đang từng bước tiến tới trên con đường hỉnh thành kiếm linh.
Nếu Yêu Huyết Hồng Liên kiếm thật sự hình thành kiếm linh, như vậy, đến lúc đó nhân kiếm hợp nhất, trên đời này, dưới Kiếm Tôn chỉ sợ không phải là đối thủ của Lăng Tiêu.
Tuy rằng linh lực trong cơ thể cũng không đủ để chống đỡ Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đối địch bao lâu ở trên không trung, nhưng nếu là đánh lén, cho dù là cao thủ Kiếm Hoàng, nếu trong tình huống xuất kỳ bất ý, chỉ sợ cũng bị mình đả thương!
Lăng Tiêu nghĩ thầm, tâm tinh vô cùng vui vẻ, kéo tay Tống Minh Nguyệt, sau đó tung người nhảy lên khi lên đến đỉnh liền chỉ tay. quát khẽ:
- Phá!
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm vụt bùng lên hào quang mãnh liệt, phát ra một sức mạnh khổng lồ không gì có thể cản nổi, phá vỡ mặt đất trên đỉnh đầu!
Một luồng ánh sáng chiếu xuống trong nháy mắt.