Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 220: Đánh cuộc




Lão già nhíu mày, tập trung nhìn lập tức hít một hơi thật sâu. Quả thực khó tin, Lăng Tố này... không ngờ hi sinh một số lượng lớn



quân mình để cho toàn bộ quân trắng được sống! Lúc này vẻ mặt Lăng Tố vẫn bình thường, thản nhiên nhưng như vậy là càng khiến người ta khó chịu hơn là cười nhạo. Nàng nói:



- Cho nên, Chiết đại nhân, thế sự như bàn cờ, không đến lúc cuối, ai dám nói ai thắng ai thua?



- Ha ha ha, khá lắm thế sự như bàn cờ!



Lão già vụt đứng lên, vung chân đá văng bàn cờ, cười lạnh nói:



- Như vậy thì chẳng có vàn cờ nào cả! Quyền chủ động vĩnh viễn chỉ có thế do một mình ta nắm giữ!



Lăng Tố cũng không hề e ngại, đứng dậy, nhẹ nhàng hoạt động hai chân mình, nói:



- Ngươi quá mức tự phụ, tham vọng quá lớn, cuối cùng lại bị thua thiệt bởi chính bản tính của mình!



Lão già cười lạnh:

- Đệ đệ của cô mang Kiếm Hoàng đến làm vệ Sĩ sao? Hay là... đệ đệ của ngươi đã có thực lực Cuồng Kiếm Sư?



Lăng Tố ngẩng đẩu, nhìn này lão già, nói:

- Một cao thủ thực lực Kiếm Hoàng chẳng lẽ không đủ khiến Chiết gia trời long đất lở sao?



Lão già ngạo nghễ cười nói:

- Tố cô nương, cô cũng quá mức coi thường Chiết gia ta đó! Hay là đánh cuộc đi? Thế nào? Nếu cô thua, cô cam tâm tình nguyện gả cho ta, sau đó mở di tích thượng cổ ra, ta có thể phân cho Lăng gia một nửa. Thế nào? Nếu là ta thua, Chiết Kiến Nghiệp ta tự mình công khai xin lỗi cô nương, sau đó giao một nửa cổ phần đồ Sứ ở Thất Sắc thành cho Tố cô nương, thế nào?



Đây quả là một vụ đánh cuộc to lớn! Đừng nói là một nửa lợi nhuận của đồ Sứ ở Thất Sắc thành, cho dù chỉ là một phần lợi nhuận cũng đủ để vô số người đỏ mắt, điên cuồng.



Đôi mắt trong veo như làn thu thủy của Lăng Tố chợt tối, thản nhiên hỏi:



- Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?



- Đánh cuộc rằng đệ đệ của cô, bao gồm cả thế lực sau lưng hắn, đấu không lại Chiết gia ta, cuối cùng thất bại trở về! Còn Lăng Tố cô nương cũng không hề rời khỏi Chiết phủ nửa bước! Thế nào, ta đặt cược như vậy coi như công bình chứ? Tố cô nương. Có dám hay không?



Lăng Tô khẽ thở dài một tiếng, thần thái bình tĩnh nói:

- Cho dù ta không đánh cuộc thì tất cả chuyện tình chẳng phải là sẽ xảy ra theo đường hướng đó sao? Cũng sẽ chẳng phát sinh chút thay đổi nào, cho nên... ta đánh cuộc với ngươi! Ta tin tưởng đệ đệ của ta, nếu nó đã có thể phá giải thiên mạch, vậy cũng có thể mang ta đi khỏi đây!



- Tốt lắm!



Chiết Kiến Nghiệp cười ngạo nghễ:



- Có những lúc tự tin quá mức cũng không phải là chuyện tốt đâu! Chúng ta chờ xem...



Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những tiếng la hét ầm ĩ, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nữ nhân kêu khóc, thanh âm rất lớn, khóc như thể trời sụp, giống như một người đàn bà chanh chua bình thường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp



Sắc mặt Chiết Kiến Nghiệp vụt trầm xuống, nhíu chặt mày. Lúc này cửa phòng chợt mở ra, một phụ nữ hơn 50 tuổi tiến vào. Nhìn kỹ, phụ nữ này không hề khó coi, chỉ có điều tuổi tác hơi lớn, nhưng cử chi thì không thể khen nổi, đầu tiên là tràn ngập oán độc liếc Lăng Tố. Nếu ánh mắt có thể bốc lửa thì quả thực Lăng Tố đã bốc cháy từ lâu rồi.



Sau đó bà ta khóc lóc, kêu gào với Chiết Kiến Nghiệp:




- Lão gia, không thể làm ngơ được, Tiểu Tinh bị người ta đánh đập không còn bộ dạng gì. Ngay trong Thất Sắc thành này mà không ngờ có người dám đánh người Chiết gia ta! Ông nhất đinh phải phân xử cho Tiểu Tinh đó!

- Khóc sướt mướt, còn thể thống gì nữa!



Chiết Kiến Nghiệp nhíu mày, lanh lùng nhìn phụ nữ trước mắt. Đây là bà vợ cả của lão, nếu không phải gia tộc của bà ta vô cùng hùng mạnh, Chiết Kiến Nghiệp sớm có tâm tư li dị bà ta từ lâu rồi!



Phụ nữ này thoạt nhìn còn có chút sợ hãi Chiết Kiến Nghiệp, nghe vậy cố gắng gạt nước mắt, khóc thút thít nói:



- Không biết hai kẻ đáng chém ngàn đao kia là ai, dám đánh cho Tiểu Tinh sưng vù cả mặt mũi. Ô ô, như vậy làm sao mà đi ra ngoài gặp người ta được chứ. Ô ô...



Chiết Kiến Nghiệp bị phu nhân khóc lóc phiền toái, cả giận nói:



- Được rồi! Nó không đi ra ngoài càng tốt! Càng đỡ cho ta bị mất mặt!



Nói xong, lão liếc mắt nhìn Lăng Tố thanh tao, xinh đep đứng bên cạnh, lại càng thấy phu nhân không vừa mắt, liền nói:



- Còn cả bà nữa, cả ngày nuông chiều tới tận trời! Ỷ vào lão gia tử nuông chiều, các ngươi... các ngươi thậm chí ngay cả súc sinh kia pê đê cũng coi như không thấy. Chiết gia ta dùng võ lập nghiệp, không thể tưởng được rơi vào tay nó, vậy mà nó lai nhiễm tật xấu của đám quý tộc chết tiệt! Chiều con chính là làm hại con! Bị đánh là nhẹ! Bà cút đi cho ta, trở về tự Suy nghĩ lại đi!



Phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn Lăng Tố cực kỳ oán độc, xoay người bước đi. Lại nghe thấy giọng Chiết Kiến Nghiệp vang lên lạnh lẽo:



- Đừng có tính làm chuyện lung tung. Nếu không, cho dù lão gia tử che chở cho bà, cho dù gia tộc của bà có thế lực khổng lồ, ta cũng đuổi cổ bà đi! Cút đi!



Thân hình phụ nữ kia run lên mạnh mẽ, cũng không dám quay đầu lại, đi thẳng. Chiết Kiến Nghiệp thở dài một tiếng, quay đầu lại nói với Lăng Tố:



- Tố cô nương, khiến cô phải chê cười rồi. Ái chà, cô cũng thấy đó, nữ nhân này điêu ngoa thành tính, có thể so nổi với một góc của cô? Ôi, ta thực đáng chết, lại so sánh bà ta với Tố cô nương, đó là làm nhục cô nương, quả thực là lấy trời so với đất!



Lăng Tố vẫn cười thản nhiên:



- Khi còn trẻ, tôn phu nhân chắc cũng rất xinh đep nhi? Haha, Dưỡng Nhan Đan chính là do đệ đệ của ta bán, có muốn hắn bán cho tôn phu nhân một viên không?



Chiết Kiến Nghiệp khoát tay:

- Không nói cho bà ấy, không nói cho bà ấy, nói ra bà ấy lại hứng trí lên thì khổ!



Lúc này đột nhiên có một người áo xám xuất hiện như bóng ma, nhẹ nhàng nói gì đó vào bên tai

Chiết Kiến Nghiệp, sau đó lắc mình biến mất.

Chiết Kiến Nghiệp khuôn mặt có chút cổ quái nhìn thoáng qua Lăng Tố, bỗng nhiên cười lạnh nói:



- Đệ đệ của cô có lá gan lớn thật, khó trách rất nhiều người nói hắn kiêu ngạo ương ngạnh. Đến Thất Sắc thành này, không ngờ chuyện thứ nhất hắn làm không phải là làm thế nào để cứu cô mà lại là đánh nhau, hành động theo cảm tình! Xem ra, hắn cũng không được như người khác nói, chẳng có đầu óc gì cả!



Lăng Tố lộ vẻ mặt châm chọc:

- Ta đang nói, đứa con bảo bối của ngươi sao lại có người dám đánh. Mà chẳng phải ngươi vừa nói nó đáng đánh sao? Ta cũng nghĩ là đáng đánh! Ta cảm thấy đệ đệ của ta ra tay rất có chừng mực. Nếu nó cũng giống như đứa con ngươi chuyên bắt nạt kẻ yếu, chỉ sợ con ngươi đã chẳng còn mạng trở về kêu khóc đâu! Đệ đệ ta không làm cho Chiết gia đứt đoạn huyết mạch đã là rất lý trí rồi đó!



- Hừ!

Chiết Kiến Nghiệp lần đầu tiên lộ ra vẻ không kiên nhẫn trước mắt Lăng Tố, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.



Mặc kệ nói như thế nào, Chiết Tiểu Tinh cũng là đứa con trai độc nhất của lão. Tuy rằng Chiết gia có thế lực khổng lồ, nhưng dòng trưởng vẫn không vượng người mà dòng thứ lại sinh sôi đông đúc,


thế lực càng ngày càng phát triển. Chiết Kiến Nghiệp chỉ có một đứa con trai duy nhất này.



Chiết Kiến Nghiệp còn có mấy đứa con gái, đều đã lập gia đình, cho nên đứa con trai độc nhất đó được cưng chiều nhất nhà, nhất là gia chủ Chiết gia. Mấy thế hệ thế gia ẩn thế sau lưng Chiết gia suốt ngày ẩn cư tu luyện, không bàn thế Sự, cho nên hiện tại cơ bản các sự tình Chiết gia đều do Chiết Kiến Nghiệp quyết định, duy chì có chuyện đứa con độc nhất này là lão không có bao nhiều quyền lên tiếng, bởi vì lão gia tử thực sự rất nuông chiều cháu mình, căn bản là không cho lão nhúng tay vào!



Chiết Kiến Nghiệp không dám không nghe, không chỉ bởi vì lão gia tử là cha của lão, mà còn một nguyên nhân trọng yếu hơn, cũng chính là nguyện nhân mà Chiết Kiến Nghiệp không hề e sợ Kiếm

Hoàng vệ Sĩ của Lăng Tiêu, đó chính là lão gia tử của Chiết gia... cũng là một Kiếm Hoàng.



Một mình lão gia tử có thề nói là chống đỡ cả gia tộc Chiết gia! Bất kể chi thứ có lợi hại tới mức nào, phát triển tốt tới mức nào, cũng không ai có thể dao động nổi nhất mạch của Chiết Kiến Nghiệp nửa phần!



Chỉ có điều lão gia tử đã sống hơn hai trăm tuổi, thân thể bắt đầu xuống dốc, Chiết Kiến Nghiệp luôn luôn nghĩ biện pháp kéo dài tuổi thọ cho cha mình. Bởi vì Chiết Tiểu Tinh không ra gì, tuy rằng mới có từng này tuổi nhưng hắn đã có tu vi Cuồng Kiếm Sư bậc sáu, nhìn khắp tục giới, tuyệt đối là thiếu niên hàng đầu, nhưng Chiết Kiến Nghiệp biết rõ, thế tục giới và thế gia ẩn thế căn bản là hai thế giới hoàn toàn khác nhau!



Thậm chí, Chiết Kiến Nghiệp còn biết rất nhiều, biết cả những chuyện mà ngay cả đại bộ phận người trong thế gia ẩn thế cũng không biết.



Ví dụ như rất nhiều thế gia ẩn thế có bao nhiêu cao thủ, sau khi tiến vào Thánh cấp liền mai danh ẩn tích đi đâu? Chiết Kiến Nghiệp tuy rằng không dám nói biết hoàn toàn, nhưng vẫn biết được chút ít gì đó.



Cho nên, đứa con vẫn chính là tâm bệnh của lão! Nếu không, với cái tuổi 70, tu vi Ma Kiếm Sư bậc sáu của lão, không lo tập trung tu luyện, còn tính chủ ý tới con gái nhà người ta làm gì? Mấy năm nay, Chiết Kiến Nghiệp vẫn nghĩ tới việc cưới thêm mấy thê tử,không ngừng sinh đẻ, để lão có thêm... một đứa con trai mới hài lòng!



Mà Lăng Tố là nữ tử duy nhất mà Chiết Kiến Nghiệp cảm thấy động tâm trong vòng mấy năm nay. Chỉ có điều miệng lưỡi nàng rất độc. Trước khi có được một đứa con trai nữa, Chiết Kiến Nghiệp,

cũng không hy vọng đứa con trai độc nhất của mình xảy ra điều gì bất trắc!



Cho nên lão chuẩn bị đi báo cho tiểu súc sinh kia, bắt nó phải ngoan ngoãn vài ngày, nói cho nó:



Mày căn bản không phải là đối thủ của Lăng Tiêu. Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng không thể chết, về sau hắn có thể sẽ là cậu của mày...



Lăng Tố nhìn bóng dáng Chiết Kiến Nghiệp rời đi, đầu tiên là cười lạnh, rốt cục cũng làm cho lão già đáng ghét này tức giận rời đi. Nhưng ngay sau đó, trên mặt Lăng Tố lại hiện lên vẻ ưu tư, nàng



nghĩ thầm: Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, tại sao đệ lai tới đây? Tỷ ở đây dù không được tự dọ nhưng lão già đó cũng không thể nào làm gì được tỷ. Giờ đệ đến rồi, nếu chẳng may bi lão già kia bắt thì tỷ tỷ

phải làm sao đây?



- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -



Tống Minh Nguyệt vẻ mặt áy náy nhìn Lăng Tiêu nói:



- Lăng huynh, Minh Nguyệt kích động quá mức, khiến huynh phiền toái rồi!



Lăng Tiêu bỗng nhiên nắm lấy tay Tống Minh Nguyệt. Tống Minh Nguyệt đang định rụt về theo bản năng chợt nghe Lăng Tiêu nhẹ nhàng nói:



- Suỵt, đừng đừng lên tiếng, chúng ta rời đi từ phía sau!



Tống Minh Nguyệt hơi giật mình, khẽ hỏi:



- Muốn đi Chiết phủ à? Tần Cách đâu?



Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:



- Đi trước điều tra một chút rồi!