Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 204: Hành trình mới




- Những người đó...bọn họ ở đâu?



Môi Lý Võ Thông bỗng nhiên trở nên hơi run run, hắn bỗng nhiên cảm giác toàn thân đều có chút vô lực, trong lòng dâng lên một ý niệm quái dị:



- Ta dường như, không nên đi trêu chọc tiểu tử Lăng Tiêu kia. Thoạt nhìn tiểu tử kia cũng không nhiều dã tâm lắm, cho dù đem thành Penzias cho hắn cũng không cần? Hắn cùng Thiên Lạc lại là bạn tốt, ta, ta đây là bị ma quỷ ám rồi?



Trên thực tế, Lý Võ Thông làm sao là bị ma quỷ ám ảnh, hắn còn khôn khéo hơn bất cứ ai khác, chỉ có điều lúc này lãnh thổ của hắn bị Lăng Tiêu lấy hết khiến cho hắn không thể dễ dàng tha thứ. Hơn nữa Lăng Tiêu bày ra một bộ mặt liêm chính yêu dân, cứ thế mãi, chỉ sợ tất cả thương nhân thị trấn Tạp Mai Long này đều bị hấp dẫn đến thành Penzias để làm ăn. Điều này mới là vấn đề mà Lý Võ Thông chân chính lo lắng.



Phái ra Bành lão cùng theo bọn họ đánh vào Phủ của Lăng Tiêu cũng không phải Lý Võ Thông nhất thời xúc động, mà là kết quả của sự suy nghĩ rất kỹ. Chỉ cần Dư Thiên đại sư đáp ứng hỗ trợ, Lý Võ Thông không có gi phải sợ hãi, thái tử là cái gì, quốc vương ư, đối với một Kiếm Hoàng bậc trung, quả thực chính là con kiến hôi mà thói, căn bản không đáng giá một đồng xu.



Giết Lăng Tiêu như thế nào? Đêm hôm qua, trừ Bành lão, tất cả đều là người của Dư gia, một đội hình mạnh như thế cũng đủ để giết được Lăng Tiêu, nhưng những người này có năng lực như thế nào, có quan hệ gì với Nam Phương Vương hắn? Căn bản là không ai dám hoài nghi đến hắn. Hơn nữa, Lý Võ Thông không tin nhiều cường giả như vậy không giết được một tên Lăng Tiêu kia.



Chỉ cần Lăng Tiêu chết, hắn là có thể thuận lý thành chương khống chế thành Penzias, lại lần nữa khống chế buôn lậu và buôn bán nô lệ. chỉ có được kinh tế hùng mạnh, mới có thể mưu cầu nghiệp lớn. Nếu không, dã tâm chỉ có thể nói suông mà thôi.



"Sao có thể? Sao có thể tất cả đều đã chết?" Lý Võ Thông hít sâu, sau đó đứng lên, cố găng bày ra một bộ dáng uy nghiêm, sắc mặt vẫn hơi hơi run run. Cũng may bọn thuộc hạ không ai dám lớn mật đánh giá Nam Phương Vương. Lý Võ Thông đi ra khỏi cửa, lo lắng nhìn lên không trung, tâm tình cảm thấy tốt hơn.



- Thưa Vương gia, những người đó đang ở ngoài thành, không hiểu sao họ đưa tới một đống thi thể, cho dù là muốn tranh công... cũng có chút ghê tởm?



Tên thuộc hạ nói xong, lại không chú ý tới chủ tử sắc mặt càng ngày càng khó coi.



Lý Võ Thông nói: - Ngươi đi xuống đi



Nói xong có người mang chiến mã đến, Lý Võ Thông nhảy lên chiến mã, không để ý tới tên thuộc hạ, hai chân kẹp lại, chiến mã hý lên một tiếng, tung bốn vó chạy đi, tên thuộc hạ truyền tin cảm thấy mười phần buồn bực, nói:



- Vương gia hôm nay làm sao thế? Bình thường cũng không có thái độ như vậy.



Nói xong lúc lắc đầu, đi ra ngoài.



Lý Võ Thông lòng nóng như lửa đốt, rất nhanh đi ra ngoài thành. Thấy vài tên binh lính thân hình cao lớn trong tay còn cầm một cái túi nước, ngửa cổ uống ừng ực, dường như không có thèm quan tâm phía sau chiếc xe là mấy cái thi thể dùng vải dầu quấn lấy. Thấy Lý Võ Thông phóng ngựa tới rồi, vài tên binh lính nhìn lẫn nhau, trong đó một người lên tiếng hỏi:



- Người tới có phải là Vương gia không?



Lý Võ Thông với ánh mắt chim ưng linh hoạt, sắc bén nhìn thoáng qua tên binh lính kia, khẽ hừ một tiếng, thầm nhủ "Thuộc hạ của Lãng Tiêu này không biết lễ tiết, không ngờ vô lễ như vậy."



Tên binh lính kia với bộ dang hồn nhiên không sợ hãi gì, lười biếng thi lễ với Lý Võ Thông, sau đó nói:



- Vương gia, ta phụng mệnh Lĩnh chủ thành Penzias đến đây báo cáo. Những người này đều là những phần tử gây nguy hại đến phương Nam. Bọn chúng đều có thực lực mạnh mẽ, là tội phạm quan trọng của Đế quốc trong nhiều năm qua, thuộc hạ của Vương gia cũng có thể nhận ra bọn chúng. Khi đến đây Lĩnh chủ có nói, công lao này Lĩnh chủ không có lấy, coi như là vì nước trừ hại. Nếu thuộc hạ của Vương gia không ai có thể nhận ra bọn chúng, vậy chúng ta ném thi thể bọn đạo tặc này ra nơi hoang dã.



Lý Võ Thông nghe xong, trong lòng thầm tức giận mắng: "Vớ vẩn. cho dù Lăng Tiêu thật sự bắt được bọn tội phạm nguy hiểm của đế quốc, cũng không nên đưa tới nơi này. Tặng cho ta, các ngươi có ý tứ gi? Nói xấu bổn vương, các ngươi muốn làm phản phải không?"



Lý Võ Thông xuống ngựa, mở tấm bạt che xem xét thi thể, trên mặt cũng không có biểu tình gì. nhưng trong lòng hắn lại mừng như điên. Đã ra chiến trường, chết vài người đối với Lý Võ Thông không hề có gì to tát, mấu chốt vấn đề chính là trong mấy người chết đó, cũng không có thấy bóng dáng của ba người kia.



Có lẽ bọn họ đều chạy thoát.



Còn về phần bọn người này, chết sống đối với minh có quan hệ gì đâu? Lý Võ Thông vẻ mặt thản nhiên nói:



- Các ngươi trở về gửi lời cảm tạ Lĩnh chủ đại nhân hộ ta, đã vì đế quốc trừ hại, bổn vương ... sẽ ghi công. Cảm tạ các ngươi, đã đi đường vất vả.



Nói xong. Hắn nói với đám tùy tùng đang đứng ở phía sau:



- Lấy một trăm kim tệ đưa đưa cho họ, coi như bổn vương thưởng cho các ngươi.



Vài tên binh lính cười hi hi đi theo tùy tùng của Lý Võ Thông tiếp nhận kim tệ. Ở bên kia, Lý Võ Thông phân phó đám thủ hạ kéo thi thể đi. Vài tên lính của Binh đoàn Tia Chớp cũng nhảy lên lưng ngựa, đang chuẩn bị đi thì tên binh lính đội trưởng bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về phía Lý Võ Thông nói:



- Báo cáo Vương gia, tiểu nhân còn có một việc quên nói, kỳ thật tối hôm qua, bọn này đánh vào phủ Lĩnh chủ còn có ba người nữa. Lý Võ Thông đột nhiên suy nghĩ, lập tức ý thức được đây là quỷ kế của tên Lãng Tiêu kia. chắc hẳn hắn muốn làm cho bổn vương thất thố, nhằm tìm ra dấu vết? đừng có năm mơ.



Hắn thản nhiên nói:



- Vậy à? Có bất được không?



Tên binh linh khẽ lắc đầu, nói:

- Không ngờ mấy kẻ đó không được may mắn, đêm hôm qua, có đạo sấm sét lớn, đã giết chết ba người kia rồi, một chút tro cốt cũng không còn. Phỏng chừng mấy người kia đều có tội ác chồng chất. Bằng không như thế nào lại bị thiên lôi đánh chết? Vương gia, chúng ta xin phép cáo từ.



Tên bỉnh lính kia nói xong, kéo tay cầm cương, ngay lập tức chiến mã phát ra một tiếng hý dài, giơ bổn vó, chồm lên rồi chạy rất nhanh.



Lý Võ Thõng ngồi trên chiến mã, hai mắt có chút dại ra không nhúc nhích, đến khi mấy tên lính của Binh đoàn Tia chớp đã chạy biến mất khỏi tầm mắt, thủ hạ của Lý Võ Thông mới cẩn thận hỏi:



- Vương gia, bọn họ đều đã đi xa rồi.



Tên thuộc hạ của Lý Võ Thông này còn tướng rằng Vương gia là nhìn theo đám binh lính kia. Trong lòng còn rất kích động, Vương gia quả nhiên chiêu hiền đãi sĩ, chi có vài tên tiểu binh, mà còn có đưa kim tệ, lại còn nhìn theo đến khi đi khuất khỏi tầm mất, Vương gia như vậy, chúng ta tìm được ở đâu ra? Xem ra, chúng ta đã đi theo đúng người rồi.



Lý Võ Thông thân mình nhoáng lên một cái, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, mặt vàng như giấy, lập tức ngã xuống.



- Vương gia



- Vương gia ngài hãy tỉnh lại



Đám tùy tùng đang đứng ở phía sau lập tức cấp cứu Vương gia.



Tại thành Penzias, Hầu tước phủ, Lãng Tiêu tươi cười khi nghe tên thuộc hạ kia báo cáo về chuyển đi đến căn cứ của Nam Phương Vương. Thấy tên đầu lĩnh muốn đem nộp một trăm kim tệ, hắn liền cười nói:



- Các ngươi cầm lấy đi, nhân tiện thời gian nhàn hạ, mời mọi người uống rượu cũng tốt.



Tên binh lính kia mặt mày hớn hở mang theo kim tệ đi ra. Phúc bá ở một bên cười:



- Phía Nam Phương Vương hẳn là có thể yên tĩnh được một đoạn thời gian.



hôm qua trong lúc chiến đấu, Phúc bá bi thương ở trên cánh tay, may mắn Tần Cách chạy tới kịp thời, bằng không những người đó đối phó Phúc bá đầu tiên.



Diệp tử ở một bên cười lạnh nói:



- Hắn không thành thật cũng không được, hắn có bản lĩnh thì cứ phái đại quân đến tấn công chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta dùng ma tinh đại pháo, oanh kích bọn chúng.



Xuân Lan và Thu Nguyệt ở một bẽn cười khẽ. Phong Linh ở một bên nói:




- Ma tinh đại pháo bắn nhiều lãng phí lắm!



- Phong Linh muội muội, tên của muội vần còn chưa đọc ngược lại. sao đà sớm lo lắng cho hắn thế?



Diệp Vi Ny chu cái miệng nhỏ nhắn. Đối phó với Phong Linh quả thực rất dễ dàng. Phong Linh tỉnh bơ, làm bộ như không chấp nhặt cùng với Diệp tử. Hai nàng có cảm tình kỳ thật là không tồi, tuy nhiên không có việc gì luôn đấu võ mồm, cung là một loại phương thức trao đổi. Truyện Sắc Hiệp



Isa lúc này từ bên ngoài đi vào, thấy trên mặt mọi người đều đang có ý cười, tâm tình cũng tốt. Lãng Tiêu ở trong lòng nàng vô cùng quan trọng, Lăng Tiêu vui vẻ là nàng cùng vui vẻ rồi. Nàng nhẹ nhàng nói:



- Lăng Tiêu ca ca, nghe nói ca ca sắp đi theo bọn họ ra hải vực. không đi không được sao? Isa hai mắt chăm chú nhìn Lãng Tiêu.



Phía sau nàng là Hoàng Phủ Nguyệt nhìn lướt qua bên cạnh,hơi hơi lắc lắc đầu, có chút không cho là đúng. cho dù hắn rất ưu tú, ta cũng không muốn chia xẻ cùng nữ nhân khác.



Ta muốn nam nhân chỉ để ý đến mình ta. Trừ ta ra, đừng nói là cưới, dù chỉ liếc nhìn nữ nhân khác, ta cùng không chấp nhận.



Bất kể ý tưởng này bị Isa cười nhạo, nhưng Hoàng Phủ Nguyệt vẫn kiên trì quan điểm của mình: "Chà, ngươi cứ thích nam nhân đó đi, đời này, hắn không chỉ có một nữ nhân đâu."



Trước trận chiến đêm hôm qua, vài tinh hạch ma thú bậc sáu do Lăng Tiêu kiếm được từ đầm lầy Penzias không ngờ một khối cũng không còn... Trước mất mặc dù có Dưỡng Nhan Đan,



Nhưng Lăng Tiêu vẫn xuất ra một trăm khối Tinh hạch bậc năm giao cho Isa, đi nàng cùng Hoàng Phủ Nguyệt bán đấu giá, sau đó bất đầu chuẩn bị xây dựng thành



Hiện tại, Lăng Tiêu càng ngày càng quen với cuộc sống của một Lĩnh chủ, hắn muốn kiến thiết lãnh địa của mình thật tốt. Lãng Tiêu thậm chi còn có dã tâm, muốn làm cho nơi đây phát triển còn phồn hoa hơn so vài đế đô.



Dường Nhan Đan lưu lại đủ cho ba tháng bán đấu giá, Lăng Tiêu giao phủ đệ cho đám người Diệp tử và Phúc bá quản lý. Tiếp đó, Lăng Tiểu cùng với mọi người trong thành hàn huyên tán gẫu, xử lý một chút sự tình, đồng thời lưu lại Thông Lạo Đan do tinh hạch luyện chế thành cho Lãng Võ. Binh đoạn Tia chớp là tư binh có độ trung thành rất cao, từ khi trở thành hầu tước, Lăng Tiêu có thế có được năm nghìn tư binh.



Lăng Tiêu an bài xong xuôi mọi việc, tạm biệt mọi người, cùng với Tống Minh Nguyệt bước xuống một chiếc thuyền lớn, chuẩn bị đi đến Hải vực Tong gia.



Quay lại nhìn lên bờ biển, nhìn thấy mọi người nhỏ bé giống như con kiến. Thị lực của Lăng Tiêu rất tốt, có thế thấy rõ những người đó vần còn đứng ở nơi đó vẫy tay. Trong lòng hắn, bỗng nhiên nghĩ ra rất nhiêu điều :



"Thế tục chân tình quả thật là làm động lòng người. Mọi người yên tâm, ta sẽ mau chóng hùng mạnh, thủ hộ cho các ngươi ... có được một cuộc sống an bình."