Ngạo Khí Hoàng Phi

Ngạo Khí Hoàng Phi - Chương 65




Edit: Diệp Thiên Điểm♥ ♥Beta: Viochan♥

“Mẫu hậu, đám đại thần lỗi thời lại đến làm phiền ngươi sao?” Dật Hiên đi đến phía sau thái hậu nhẹ nhàng đấm lưng cho bà.

“Vì việc hoàng huynh ngươi phế hậu cung đấy, hoàng thượng không đồng ý bọn họ liền đến tận đây làm loạn. Hoàng nhi muốn lấy ai làm vợ liên quan gì đến bọn họ? Ai gia cũng đã mở lời thì bọn họ kích động cái gì không biết?” Thái hậu cười nói.

“Oa, mẫu hậu thật không giống bình thường. Chẳng phải ngươi thường xuyên nói cái gì mà ‘bất hiếu có tam, vô hậu vi đại’còn gì.”(có 3 điều bất hiếu trong đó không có con nối dõi là tội nặng nhất)

“Cái mà ngươi nói đấy là trước kia thôi. Bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi, nói cho cùng ai gia cũng không thể bắt hoàng huynh ngươi cưới vợ được. Huống hồ thánh chỉ của hoàng thượng đã ban xuống sao có thể làm trái. Không ngờ ai gia xuất cung có mỗi mấy tháng mà hoàng nhi với Tình nha đầu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hoàng nhi cũng thật quá đáng, dám đối xử như thế với Tình nha đầu, nếu khi đó có ai gia thì hắn không xong…”

Khóe miệng Dật Hiên run rẩy, thực hoài nghi người nào mới là do bà sinh ra.“Mẫu hậu, hoàng huynh đúng là con ruột của ngươi chứ?”

“Đúng vậy.” Tứ hoàng nhi sao tự dưng lại hỏi câu ngốc nghếch như vậy. Hoàng thượng đương nhiên là do bà sinh rồi!

“Thế sao nhi thần lại cảm thấy hoàng tẩu mới là con gái do ngươi sinh ạ?”

“Tình nha đầu có một câu nói đúng, đó là nếu yêu con người thì càng phải yêu người mà con ngươi yêu.” Xem ra thái hậu bị Vũ Tình tiêm nhiễm nặng quá rồi.“Hoàng thượng đâu?”

“Hình như là có tin tức của hoàng tẩu nên hoàng huynh đích thân đi tìm rồi.”

“A, có tin tức, thật tốt quá. Aizz, bao giờ mới tìm được Tình nha đầu đây. Nếu nàng không quay về thì Âu Dương gia thật sự sẽ tuyệt hậu mất.” Những lời này được nói ra từ miệng thái hậu – một quốc gia chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ thật sự rất khó tin.

“Mẫu hậu, ngươi quên rằng còn có ta và tam ca sao?” Dật Hiên làm nũng nói.

“Dựa vào các ngươi coi như hết. Tam ca ngươi không thích nữ sắc lại chung tình với Tình nha đầu, đến bây giờ ngay cả vương phi còn không có. Ngươi thì trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, chẳng nữ tử nào có thể khiến ngươi dừng lại. Dựa vào các ngươi ai gia chỉ sợ phải đợi đến bạc cả đầu!” Thái hậu cố ý khích tướng, bà thật sự muốn ôm cháu lắm rồi.

“Mẫu hậu, ngươi đừng xem thường ta, ngày mai ta sẽ tìm cho ngươi một người con dâu luôn đây.”

“Vậy nhanh đưa đến cho ai gia gặp mặt, trăm ngàn đừng có là cái gì mà Oanh Oanh Yến Yến đấy.” Cách khích tướng của thái hậu thật đúng là tuyệt chiêu.

“Được, ngày mai ta sẽ  đưa nàng đến.” Ừm, thật ra hắn đã tìm được người thích hợp rồi. Hì hì, người nào đó bắt đầu cười gian…

Căn phòng nhỏ nơi thôn dã

“Tuyết, ta phải mang củi lên phố bán. Ngươi ngoan ngoãn ở nhà, nếu đi ra ngoài thì nhớ phải bịt khăn che mặt.” Bây giờ toàn thế giới đều đang tìm nàng, chỉ cần lộ diện một cái lập tức sẽ bị phát hiện. Cho nên bình thường nàng đều ở lại thôn,  tính cách Vũ Tình không hoạt bát hiếu động như trước kia mà im lặng đi rất nhiều, nếu là trước kia thì nàng đã sớm bay đi đâu không biết rồi.

“Biết rồi, mọi người mà biết một Vô Dạ lạnh lùng không nói một câu bây giờ lại trở nên dài dòng như cái bà quản gia thì nhất định sẽ cười đến rụng răng mất.” Khóe môi Vũ Tình nhếch lên cười, nhưng Vô Dạ lại nhìn thấy trong đáy mắt nàng một tia buồn bã. Một năm nay nàng căn bản chưa từng vui vẻ thực sự. Bất luận hắn có làm gì đi nữa thì rốt cuộc vẫn không thể khiến nàng quay trở về là một Tiêu Vũ Tình tự nhiên muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc như trước kia.

“Không sao, chỉ cần ngươi cười vui vẻ là được rồi.”

Vũ Tình không ngờ Vô Dạ liếc mắt một cái đã nhìn thấu lòng nàng, nụ cười lập tức biến mất. Miễn cưỡng giả bộ cười vui cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Trong lòng ngươi còn có người kia sao?” Hắn còn tồn tại không? Vấn đề này hắn không dám hỏi ra miệng. Người kia làm tổn thương nàng quá sâu sắc nhưng chính vì thế lại càng làm nàng khó quên hắn, quên đi nỗi đau này.

“Ta với hắn ngoài hận thì không còn tình cảm khác.” Vũ Tình quay mặt qua chỗ khác, nhắc tới hắn, lòng nàng vẫn đau. Người ta nói, thời gian là liều thuốc tốt chữa khỏi vết thương, nhất là tình yêu. Nhưng liều thuốc thời gian này lại không có tác dụng với nàng, nỗi đau của nàng vẫn rõ ràng không phai.

Vô Dạ lơ đãng cười khổ mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra. Tuyết, ngươi cũng biết, hận thực chất là vì yêu!

“Nếu ngươi gặp lại hắn ngươi có tha thứ cho hắn không?” Vô Dạ cũng không biết mình nghĩ thế nào, hắn hy vọng Vũ Tình có thể được hạnh phúc nhưng không hề muốn để nàng ra đi. Vậy mà hạnh phúc của nàng lại không phải là hắn! Giữa biển người mênh mông tìm được một người mình thích và người đó cũng thích mình rất khó. Nhưng hắn đã quyết định, dù người nọ có không yêu thương hắn thì hắn vẫn sẽ yên lặng bảo vệ nàng, vĩnh viễn!

“Không bao giờ!” Vẻ mặt Vũ Tình kiên quyết.

“Ta đi bán củi.” Vô Dạ miễn cưỡng cười với Tuyết.

Vũ Tình đứng thật lâu trước nhà tranh, tại sao hôm nay bọn họ lại nhắc tới chủ đề mẫn cảm này? Vô Dạ sợ nhắc đến nỗi đau của nàng nên vẫn cố ý tránh mọi chuyện liên quan tới người kia. Nhưng hôm nay hắn lại trực tiếp mở lời, liệu có phải giữa bọn họ vốn vẫn bị ngăn cách bởi một Âu Dương Chính Hiên không? Vũ Tình bị ý nghĩ trong đầu làm hoảng sợ, kiên quyết phủ nhận khả năng này! Đột nhiên nhớ ra hôm nay  có thể có gió lớn, Vô Dạ vừa rồi vội vã đi ra ngoài không mang áo khoác.

“Chủ nhân, có người ở vùng này từng nhìn thấy nương nương.” Một thị vệ báo cáo.

“Nhanh đi điều tra, trẫm muốn tốc độ nhanh nhất.” Tuấn mỹ nam tử vội kêu lên.

“Dạ.” Thị vệ lập tức đi làm.

Không sai, nhóm người đang chậm rãi đi nhìn người không phú cũng quý này chính là hoàng thượng cải trang vi hành.

“Bên kia có chuyện gì thế?” Chính Hiên nhíu mày nhìn đám ồn ào cách đó không xa, hình như có người coi thường luật pháp ức hiếp dân lành. Ở nơi hắn cai quản, dưới chân thiên tử, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

“Để nô tài đi thăm dò xem.” Một thị vệ khác đáp. Trần Hàn là thị vệ bên người hoàng đế, không thể dễ dàng rời khỏi.

“Lão già thối tha, đừng có mà không biết xấu hổ. Này, huynh đệ chúng ta liều chết liều sống bảo vệ các ngươi an cư lạc nghiệp, các ngươi cho chúng ta chút lệ phí cũng là hợp lẽ thường thôi. Nhanh lấy ra đây, để đến lúc ta phải ta tay thì không ổn đâu.” Một người trẻ tuổi có dáng lưu manh rút ra một cây gậy từ trong tay áo, đập vào sạp bán bánh bao của một người lớn tuổi.

“Khâu đại gia, ta chỉ là buôn bán nhỏ, các ngươi cứ lấy phí bảo hộ suốt thế này chẳng khác gì không chừa cho chúng ta đường sống…” Ông lão nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Không có tiền, phá sạp.” Người nọ ra lệnh một tiếng, thủ hạ của hắn bắt đầu phá. Ông lão thực sự sợ hãi, chạy hết bên này đến bên kia, cầu xin bọn họ đừng phá. Đây là kế sinh nhai của cả một nhà bọn họ, nếu phá thì chẳng phải khiến một nhà ba người bọn họ ăn không khí sao? Đáng tiếc những người đó không chút động lòng, đẩy ông lão ra tiếp tục phá, có kẻ còn thuận tiện đá mấy cái khiến ông lão ngã xuống đất. Không đứng dậy nổi, chỉ có khóc hết nước mắt.

Thị vệ rất tức giận nhưng đúng lúc muốn ra tay thì một nữ tử áo trắng tốt bụng nâng ông lão dậy, nhẹ nhàng  nói:“Chỉ biết ức hiếp người già phụ nữ và trẻ em, sao tính là anh hùng hảo hán.” Điều khiến thị vệ thấy lạ là nữ tử này bịt một cái khăn che mặt, giọng nói dễ nghe, nhất định một tuyệt thế mỹ nhân, chắc chắn là không muốn kẻ xấu nảy sinh ý đồ nên mới phải bịt khăn che mặt.

“Ngươi là ai, dám quản chuyện của lão tử(bố mày).” Trên người nữ tử này tạo cho người ta một cảm giác thần bí.

“Ta vốn không muốn quản, cái sai của ngươi là chọn sai thời gian, sai đối tượng rồi.” Trước kia từng quản một lần bị người ta đưa vào kĩ viện, lần này vốn nàng không muốn xen vào nữa nhưng cũng hết cách, lòng thương người của nàng lại nổi lên.

“Ngươi cho là ngươi là ai? Kiêu ngạo như vậy… Che mặt, là quá đẹp hay là quá xấu không dám đi ra gặp người khác. Để cho đại gia xem một chút nào.” Người gọi là Khâu đại gia kia đi về phía trước từng bước, chuẩn bị lấy khăn che mặt của Vũ Tình! Dáng người đẹp như vậy, nhất định là một tiểu mỹ nhân!

Vũ Tình nghiêng người khiến Khâu đại gia tóm phải không khí.

Chỉ chốc lát sau, cảnh tượng hoàn toàn thay đổi. Đoàn người Khâu đại gia quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu, bị Vũ Tình ăn tươi nuốt sống. Một năm nay nàng đâu phải ngồi không, tuy rằng không có tâm tư đi học võ nhưng bên cạnh có một thiên hạ đệ nhất sát thủ, không cần tốn công sức võ công của nàng tốt xấu cũng tiến bộ không ít, chí ít thì mấy kẻ trộm cướp bình thường không thành vấn đề.

“Nữ hiệp, nữ đại hiệp, đại nữ hiệp, ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, coi ta như cái rắm mà xả đi.” Khâu đại gia vốn tên thật là Khâu Tiểu Nhân.

“Đi xin lỗi ông lão đi.” Vũ Tình một cước đá hắn đến dưới chân ông lão.

Muốn hắn xin lỗi ông lão, hắn ngàn lần vạn lần không muốn. Nhưng lúc này người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu:“Tử lão đầu, thật xin lỗi.”

Ông lão có điểm thụ sủng nhược kinh, Khâu đại gia suốt ngày ức hiếp, gần như vài ngày đến đánh một lần lại đang xin lỗi ông. Trước kia ông cực kì sợ hắn:“Không… Không cần…”

“Thái độ gì vậy? Xem ra ngươi không muốn quay về, hay là ta vẫn chưa đánh đủ hả?” Vũ Tình uy hiếp nói.

Vũ Tình dọa hắn biến thành cháu chắt của lão rùa:“Ông lão, ta sai rồi. Ta không dám nữa, thực xin lỗi…” Khâu Tiểu Nhân hết sức chân thành nói.

Vũ Tình một cước đạp vào lưng hắn, nheo mắt, mang theo một loại hơi thở nguy hiểm:“Về sau còn muốn thu phí bảo hộ nữa không? Hả?” Dùng sức đá một phát.

“Không dám, không dám, về sau không bao giờ thu phí bảo hộ nữa…” Khâu Tiểu Nhân liên tục cầu xin tha thứ.

Rốt cục Tiêu Vũ Tình mở lòng từ bi đá hắn một cái văng ra xa, Khâu Tiểu Nhân cùng thủ hạ chạy trối chết! Mọi người xung quanh lên tiếng ủng hộ!

Thị vệ bái phục cười cười, nhìn nữ tử yếu đuối nhưng lại có loại khí phái như vậy khiến hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, chạy nhanh về bẩm báo chủ nhân:“Vạn tuế gia, bên kia có người thu phí bảo hộ của một ông lão. May có cô nương kia cứu giúp, đám lưu manh kia đã bị đánh lui.”

“Ồ? Trị an ở kinh thành nên quản lí cho tốt…” Hoàng đế lơ đãng nói. Nhìn về phía đám người đông đúc, giữa biển người đột nhiên tìm được một bóng dáng quen thuộc, nàng lẫn giữa đám người vẫn thật nổi bật thật chói mắt. Tim đập mạnh, hắn không thể kìm chế phấn khích, chỉ vào bóng dáng người kia:“Nàng…”

Thị vệ nhìn theo ánh mắt hoàng đế:“Bẩm hoàng thượng, người đó là nữ hiệp mới vừa rồi cứu ông lão.” Đột nhiên thị vệ chỉ cảm thấy một trận gió, hoàng đế đã phóng sang bên kia.

Chính Hiên đẩy đám người ra, nữ tử vừa đây đã không thấy nữa. Là nàng sao? Bóng dáng quen thuộc,  nhưng hắn không thấy mặt của nàng, có lẽ bản thân quá nhớ nàng nên mới sinh ra ảo giác chăng? Chính Hiên thất vọng xoay người, ở cách đó không xa lại thấy được một thân ảnh màu trắng tự như quỷ hồn. Hắn lập tức lao đến, chỉ cần có một chút cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua… Có lẽ nếu may mắn thì nàng thật sự là người hắn muốn tìm. Nhưng người này cứ như chơi trốn tìm với hắn vậy, mỗi lần đã sắp tìm được thì nàng lại đột nhiên biến mất, mỗi lần đều là đuổi theo cái bóng của nàng.

Nơi này nhất định có đường tắt nào đó, hắn không thông thuộc địa hình nên mới không đuổi kịp nàng.

Thật vất vả rốt cục cũng tìm được nàng! Chính Hiên mừng rỡ như điên! Cách vài người, nàng đang đi  phía trước hắn, thân ảnh càng nhìn càng giống, hắn không thể kìm chế sự kích động muốn lao lên ôm lấy nàng, vĩnh viễn không để nàng rời khỏi mình lần nữa.

Giây tiếp theo, nụ cười mang theo chút kích động của Chính Hiên cứng lại. Nữ tử thần bí dừng bước lấy ra một cái áo khoác,  đứng bên cạnh nam tử bán củi cẩn thận khoác áo cho hắn giống một người vợ dịu dàng chăm sóc chồng…

Nàng…Nàng không thể nào là Tình Nhi, Tình Nhi sẽ không đối xử tốt, săn sóc nam tử khác như vậy. Nàng…bóng dáng nàng có chút giống mà thôi. Trẫm quá nhớ nàng nên mới lầm tưởng nàng kia thành Tình Nhi. Tình Nhi, ngươi rốt cuộc ở đâu, ngươi có biết trẫm đang tìm ngươi không? Ngươi có thể tha thứ cho trẫm không?

Lại thất vọng một lần nữa, Chính Hiên xoay người. Cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy có chút chói mắt, vừa ghen tị lại vừa hâm mộ bọn họ. Một đôi vợ chồng bình thường ân ái, bình thản như nước, cũng là hạnh phúc hắn hi vọng nhưng thật xa vời. Nếu Tình Nhi có thể đối xử với hắn như vậy thì hắn cam nguyện làm một người bình thường!

Nếu hắn quay lại nhìn, có lẽ sẽ không thất vọng như vậy! Trong nháy mắt khi hắn xoay người, Vô Dạ bỏ chiếc mũ trên đầu xuống.

“Tuyết, sao ngươi lại tới đây?” Vô Dạ có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn biết Vũ Tình coi hắn như người thân, tuy rằng chỉ là người thân, còn cách điều hắn hy vọng là trở thành tình nhân rất xa nhưng hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc.

“Trời trở gió, ta mang thêm cho ngươi cái áo.”

“Ngươi cố ý mang đến cho ta?” Mũi Vô Dạ tự nhiên thấy cay cay, nhất định là ảo giác. Hắn là Vô Dạ, nào có bị cảm động dễ dàng như vậy.

“Đúng vậy, nếu ngươi bị cảm thì người thảm chẳng phải là ta sao.”

“Ta không dễ sinh bệnh thế đâu.” Năm đó hắn đuổi giết một cao thủ võ lâm, mai phục trong tuyết ba ngày cũng không hề gì. Vũ Tình quá coi thường hắn, nhưng đây chẳng phải chứng minh rằng nàng cũng quan tâm đến hắn sao! Trong mắt Vô Dạ tràn ngập nhu tình. Nhìn Vũ Tình đỏ mặt cúi đầu, nếu người nàng gặp trước không phải người kia thì Vô Dạ cũng là một lựa chọn rất tốt.

“Ta phải đi đây, ta còn…” Vũ Tình ngây ngốc chỉ tay về phía sau:“Trong nhà còn đang nấu cơm, ta phải đi tắt lửa.” Đại tiểu thư, ngươi cho là ngươi đang dùng bếp ga sao? Còn tắt lửa chứ!

“Ừ.” Vô Dạ biết nàng muốn chạy trốn, hắn từ trước tới giờ không hề muốn miễn cưỡng nàng. Hắn nên cho nàng một chút thời gian mới phải!

Vũ Tình nghĩ đến tình yêu sâu đậm của Vô Dạ, đầu liền rối hết cả lên. Nàng cúi đầu, tự hỏi nên làm cái gì bây giờ? Lẽ ra Vô Dạ đối xử với nàng tốt như thế nàng không nên do dự, hẳn là nên đáp lại hắn, làm một đôi vợ chồng bình thường thực sự, có lẽ mỗi ngày đều sẽ rất hạnh phúc. Không, không được, nàng không thể lợi dụng hắn, bây giờ nàng thật sự sợ tình yêu.

Chính Hiên nhìn nữ tử đang cúi đầu trước mặt, đầu lắc như trống bỏi(*) tiến đến, nhất thời cảm thấy buồn cười. Thật muốn nhìn xem nàng có dừng lại không hay là vẫn cứ thế đi tiếp.

(*): trống lắc lắc của trẻ con.

“Ai da…” Nàng kia đúng là đâm vào hắn thật. Đụng vòm ngực rắn chắc của hắn lại bị mất trọng tâm, bị đẩy ngược, chuẩn bị ngã xuống đấy.

“Cô nương, cẩn thận…” Chính Hiên đưa tay đỡ nàng. Hắn nhận ra vị cô nương thần bí vừa nãy. Nhưng đôi mắt linh động này đã từng xuất hiện trong mộng của hắn hàng trăm ngàn lần, ánh mắt làm hắn nhớ thương… Quá giống, thật sự rất giống, nhìn vào ánh mắt ấy hắn thấy được bóng dáng của Tình Nhi! Là nàng sao? Thật là nàng sao? Ngoài Tình Nhi ra ai còn có thể có ánh mắt linh động trong suốt, làm rung động trái tim hắn đến vậy.

Giọng nói này… Vũ Tình nhìn mặt hắn. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy thời gian như ngừng lại, người đi đường vội vàng vượt qua nhưng cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ. Đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao, môi bạc khêu gợi, cái cằm nhọn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Nàng nhớ rõ đây là những điều nàng đã từng đánh giá khi gặp hắn lần đầu tiên. Nay gặp lại hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, chỉ có thêm cảm giác thành thục và tang thương. Khuôn mặt này nàng từng là cái nàng hi vọng được nhìn thấy và cũng từng là ác mộng của nàng!

“Tình Nhi……” Chính Hiên thử gọi thăm dò, trong lòng vừa kích động vừa sợ hãi. Hắn sợ chỉ là người giống người, đây không phải lần đầu tiên hắn nhận sai người.

Một tiếng Tình Nhi kéo lí trí của nàng trở về. Tại sao, tại sao không thể để nàng từ từ quên hắn, tại sao hắn lại còn xuất hiện trước mặt nàng? Chẳng lẽ hắn tra tấn nàng còn chưa đủ sao? Tại sao hắn trước sau không chịu buông tha cho nàng?

Vũ Tình hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, giãy ra khỏi vòng tay của hắn, nàng thầm nghĩ chạy thật nhanh, chạy khỏi tầm mắt hắn. Gặp lại hắn, tim nàng vẫn đập mạnh như thế, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng muốn quên đi tình cảm này nhưng tất cả lại càng in sâu hơn khiến nàng trở tay không kịp, chuyện cũ như thước phim quay chậm bắt đầu được phát. Thật không ngờ, nàng phát hiện không ngờ một năm nay nàng vẫn cố quên nhưng lại chưa từng quên được hắn. Chẳng lẽ còn phải lún sâu thêm nữa sao? Ha ha, nàng sẽ không ngốc ngếch một lần nữa. Nàng không muốn gặp lại hắn…

Chính Hiên lập tức đuổi theo, chạy đến trước mặt nàng, tóm lấy hai vai nàng:“Tình Nhi, là ngươi sao? Tình Nhi, thật là ngươi sao?”

“Công tử, ngươi nhận sai người à?” Vũ Tình tỉnh táo lại, nghĩ ra mình đang bịt khăn che mặt, Âu Dương Chính Hiên căn bản không nhìn thấy mặt nàng. Cho nên chỉ cần nàng không thừa nhận, cẩu hoàng đế sẽ không làm được gì.

Giọng nói… không giống của Vũ Tình. Chẳng lẽ mình thật sự nhận nhầm người? Nhưng nàng thật sự quá giống… Chính Hiên thất vọng buông tay.

“Ngươi thật sự không phải Tình Nhi?” Chính Hiên ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Vũ Tình, hy vọng nghe được đáp án hắn mong muốn.

“Không phải. Công tử nhận sai người rồi.” Âu Dương Chính Hiên, ngươi không biết trước đây ta từng học qua mĩ thanh đúng không? Ta có thể giả giọng người khác!

“Ta không tin.” Trực giác nói cho hắn biết nàng chính là Vũ Tình. Chỉ cần có một tia hy vọng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Ta đây cũng đành chịu.” Giọng nói nàng bình thản dường như hai người thật sự là người xa lạ. Vũ Tình không muốn tiếp tục dây dưa, lơ đãng liếc nhìn hắn một cái sau đó chạy thật nhanh.

“Bỏ khăn che mặt ra cho ta nhìn thì ta sẽ tin.” Chính Hiên lại đuổi theo.

“Công tử, ngươi có biết như vậy rất vô lễ không?” Ta khờ chắc? Bịt khăn che mặt chính là không muốn để người của ngươi nhìn thấy, nhất là gặp phải ngươi. Còn bắt bẻ ta đây bịt làm gì, tưởng ta thích lắm đấy à? Mỗi ngày phải bịt cái khăn này rất khó chịu!

“Tại sao ngươi không dám bỏ khăn che mặt ra, vì ngươi chính là Tiêu Vũ Tình đúng không?” Chính Hiên thầm hy vọng trong lòng, hắn cũng không dám nắm chắc. Bởi vì giọng nói rất không giống, giọng nói của một người sẽ không thay đổi!

“Tiểu nữ tử trời sinh xấu xí sẽ khiến người khác sợ hãi nên mới che mặt lại.”  Đáp án này ngươi vừa lòng chưa?

“Ta không ngại.” Xấu thì sao? Chỉ cần là Tình Nhi của hắn, bất luận nàng có trở nên thế nào hắn cũng sẽ không ghét bỏ.

“Nhưng ta ngại! Ngươi nhanh đi đi, nếu không đến khi chồng ta nhìn thấy thì lại rắc rối.” Ngươi không phải đường đường là hoàng đế sao, sao có thể mặt dày mày dạn thế chứ?

“Ngươi có chồng rồi?” Là người bãn củi kia sao? Nàng thật sự không phải Vũ Tình?

“Vậy thì sao? Mời ngươi tránh ra đi, được chứ?”

“Chỉ cần ngươi bỏ khăn che mặt xuống thì ta sẽ để ngươi đi.” Giọng nói không giống nhưng ngữ điệu lại giống nhau như đúc. Hết cách, vì muốn biết nàng có phải là người mình muốn tìm hay không, hắn bất chấp cái gì mà quân tử. Vươn tay muốn giật khăn che mặt của nàng ra!

Vũ Tình đoán biết ý đồ của hắn, hắng giọng hô lớn:“Phi lễ này…”(vô lễ, khiếm nhã, bất lịch sự,…)

Lập tức rất nhiều người xông tới…

~*~  hết chương 65  ~*~