Ngạo Khí Hoàng Phi

Ngạo Khí Hoàng Phi - Chương 40





Edit: diepthiendiem Beta: Viochan


“A! Nhàm chán quá! Nhàm chán……” Vũ Tình chán đến chết ngồi trên ghế đá ở hậu viện Cẩn vương phủ ngửa mặt lên trời thở dài. Trong lòng thật sự là buồn bực đến cực điểm: Nhàm chán a! Chẳng có ai đến chơi với ta cả. Tiểu Hiên Tử ở trong cung lo đối phó với Ngụy Trọng Hiền, Cẩn Hiên bị thương còn phải tĩnh dưỡng, không thể làm phiền hắn, Vô Dạ nói đề phòng Mị Ảnh lại đến, sợ đến lúc đó Xích Âm cũng xuất hiện, cho nên hắn phải nhanh chóng khôi phục công lực thì mới bảo vệ được nàng. Dật hiên, không cần phải nói, nhất định là đã đến thanh lâu làm một tiêu dao vương gia - Yên Vũ lâu rồi! Mọi người lại không cho nàng quay về, nói chỗ đó có người của Ngụy Trọng Hiền, không an toàn, có mà vì đó là kỹ viện nên mới không cho nàng trở về ấy, mấy trò tiểu xảo của Tiểu Hiên Tử nàng còn lạ gì.


A! Điên mất, nàng điên mất, cả ngày phải ngồi trong Cẩn vương phủ này mà không được đi ra ngoài, nàng sắp buồn chết đến nơi rồi, không được, không được, còn tiếp tục như vậy, đến lúc chưa kịp trừ bỏ lão Ngụy Trọng Hiền kia thì nàng đã trở thành người đầu tiên ở Long Hiên hoàng triều buồn mà chết rồi.


Thừa dịp bây giờ xung quanh không có người, phải chạy nhanh chuồn êm ra ngoài mới được, mặc kệ cái gì nguy hiểm với chả không nguy hiểm. May quá, trong Cẩn vương phủ không có nhiều người lắm, ta trốn ta trốn ta trốn, wa, nhanh nào, sắp đến cửa lớn rồi, wa, đường xá cổ đại thân yêu, ngươi chờ nhé, ta đến đây.


“Tiêu cô nương, ngươi muốn đi đâu?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên đúng lúc chân Vũ Tình sắp bước được ra khỏi cửa lớn.


Xong rồi, lại bị phát hiện, Y Thiên này cả ngày cứ như âm hồn không tan, mỗi lần đều bị hắn phát hiện, quả thực so với khoa học kỹ thuật tiên tiến ở thế kỷ hai mươi mốt còn lợi hại hơn. Trước kia lúc còn ở nhà, cho dù có camera giám sát chặt chẽ mà ta còn dễ dàng chạy ra được, bây giờ thì không thể khuất tầm mắt hắn lấy một lần, rốt cuộc là hắn lợi hại hay là ta lui bước đây? Trời ạ! Ta cùng lắm chỉ muốn đi ra một chút mà thôi, ngươi ngay cả chút nguyện vọng nho nhỏ ấy cũng không chịu đáp ứng ta sao!


“Hì hì, ta, ta có đi đâu đâu, chỉ là nhàm chán quá nên đi nơi này một chút, đi chỗ kia một chút thôi.” Hết cách, đành phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn thôi, Y Thiên này so với Tiểu Hiên Tử, Cẩn Hiên còn khó đối phó hơn.


“Tiêu cô nương, Vương gia có lệnh, bên trong vương phủ thì nơi nào ngươi cũng có thể đi, chỉ là bên ngoài rất nguy hiểm, hy vọng cô nương không ra khỏi vương phủ.” Y Thiên vẫn như cũ không chút tình cảm nói, cứ như người nói chuyện không phải hắn, có điều trong lòng vẫn rất nghi hoặc.


Chưa từng thấy một quý phi nào hiếu động như nàng, lần đầu tiên gặp nàng, nàng thế mà lại trèo lên hòn giả sơn, mấy ngày nay ở trong vương phủ lại không có lấy một khắc yên tĩnh, mỗi ngày đều trình diễn đến ba bốn tiết mục trốn ra cho hắn xem. Làm hại hắn từng bước cũng không dám để nàng rời khỏi tầm mắt, giống như vừa rồi, hắn chẳng qua vừa mới đi một chút mà nàng đã có bản lĩnh chuồn ra được đến cửa lớn, may mà hắn trở về đúng lúc nếu không có khi nàng đã trốn ra được rồi. Aizz, nàng thật sự là kinh thành đệ nhất tài nữ? Thật sự là thiên kim của Tiêu Thượng thư? Y Thiên không khỏi hoài nghi.


“Nhưng ta nhàm chán quá rồi! Trong vương phủ nơi có thể đi cũng đi hết rồi, có thể chơi đều chơi rồi, nếu không được ra ngoài ta sẽ phát điên mất. Ê, ngươi không phải võ công rất lợi hại sao? Thế này được không, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng ra ngoài, như thế sẽ không sợ nguy hiểm, đúng không? Được không?” Sao lúc trước không nghĩ tới chứ? Wa, người bên cạnh Cẩn Hiên công phu nhất định cũng không kém, như vậy là có thể đi ra ngoài chơi rồi, hì hì…… Ta đúng thật là thông minh a!


“Không được.” Hai chữ phá tan ảo tưởng của Vũ Tình.


“Vì sao?” Nàng thấy biện pháp này không tồi a!


“Bởi vì Vương gia có lệnh, hơn nữa công phu Mị Ảnh cao hơn Y Thiên, nếu nàng thật sự xuất hiện, Y Thiên không bảo vệ được cô nương.” Y Thiên trả lời.


“Mị Ảnh? Vô Dạ không phải đã nói nàng bị hắn đánh thành trọng thương sao? Ta nghĩ nàng tạm thời sẽ không xuất hiện đâu, cho nên ngươi không cần lo lắng.” Vũ Tình bày ra biểu tình ngươi đừng sợ, vui cười nói.


Một người trọng thương chắc sẽ không mai phục cả ngày bên ngoài Cẩn vương phủ chứ? Hơn nữa nàng đến bây giờ còn không hiểu nổi Mị Ảnh tại sao muốn giết nàng, nàng đắc tội với nàng ta sao? Không có a! Hai người chẳng qua mới gặp mặt một lần, hơn nữa nàng ta truyền tin tức muốn giết nàng từ khi còn còn chưa từng gặp mặt, không tiếc hi sinh chung thân đại sự của chính mình, chuyện này rất có vấn đề đúng không? Rốt cuộc là vấn đề gì?…… A! Bây giờ không phải lúc nghĩ vấn đề này, vẫn nên nghĩ cách thuyết phục Y Thiên cho nàng đi ra ngoài thì tốt hơn.


“Không được, huống hồ cho dù không có Mị Ảnh còn có Xích Âm, khó có thể đảm bảo hắn sẽ không xuất hiện, tại hạ không thể để cho cô nương mạo hiểm.” Y Thiên kiên quyết nói.


“Xích Âm? Chính là cái người yêu dị kia a? Liên quan gì đến hắn? Dù sao bây giờ Ngụy Trọng Hiền đã biết ta và Cẩn Hiên không chết, cũng nhất định nghĩ rằng ta và Cẩn Hiên đã đem chuyện đêm đó nghe được nói cho Tiểu Hiên Tử biết, hắn sẽ không giết ta diệt khẩu lần nữa đâu. Hắn nhất định sẽ không nhàn như vậy, để cho cái người yêu dị kia cả ngày mai phục bên ngoài vương phủ chờ giết ta. Cho nên ngươi không cần phải lo lắng về hắn, ngoài Mị Ảnh không biết vì sao điên ra thì ta nghĩ không còn ai vô duyên vô cớ muốn giết ta đâu, ta đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không bị nguy hiểm.” Vũ Tình phân tích rõ ràng có lí.




Vừa nhắc đến cái người yêu dị kia, nàng hết cả da gà, tốt nhất là không bao giờ phải gặp hắn nữa, nếu ra ngoài thật sự sẽ gặp hắn thì nàng tình nguyện ở trong vương phủ buồn chết chứ quyết không đi ra ngoài.


“Vương gia nói Xích Âm mới là người hắn lo lắng nhất, cũng là nguyên nhân chủ yếu Vương gia lo lắng khi Tiêu cô nương đi ra ngoài. Vương gia nói như vậy, nhất định là có lý do của hắn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cô nương vẫn nên ở lại vương phủ thì có vẻ an toàn hơn.”


Y Thiên mặc dù nói như vậy nhưng kỳ thật trong lòng cũng phân vân, lời nói vừa rồi của Tiêu cô nương không phải là không có đạo lý a! Tại sao Vương gia khẳng định Xích Âm nhất định phái người mai phục bên ngoài vương phủ, nhất định gây bất lợi cho Tiêu cô nương? Còn lệnh hắn cho dù ở nội viện vương phủ cũng phải cẩn thận trông chừng Tiêu cô nương, để đề phòng Xích Âm sẽ lẻn vào vương phủ.


“Lấy đâu ra nhiều vạn nhất như vậy? Sẽ không trùng hợp thế đâu, ngươi đáp ứng ta đi! Nếu vẫn còn không yên tâm thì ngươi hãy mang theo vài người, cũng có thể gọi Y Hàn nữa.”


“Vẫn là không được, mệnh lệnh của Vương gia Y Thiên không dám không theo. Cô nương đừng nên làm Vương gia lo lắng.”


“Chúng ta lén đi ra ngoài, Cẩn Hiên sẽ không biết đâu.” Nàng cũng không muốn làm hắn lo lắng a! Không nói là được mà!


“Y Thiên sẽ không cãi lại mệnh lệnh của Vương gia, mời Tiêu cô nương hãy trở về đi!”


“Còn lâu, ta sẽ đi ra ngoài, xem ngươi ngăn ta kiểu gì.” Nói xong liền xoay người một cái chạy về hướng cửa lớn, mềm không được thì cứng rắn vậy.


“Mời Tiêu cô nương trở về.” Vũ Tình chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, Y Thiên đã đứng ngay trước mặt nàng.


“Ngươi tránh ra, ta muốn đi ra ngoài.” Vũ Tình vừa kêu to vừa đẩy y thiên, nàng dùng hết khí lực toàn thân mà Y Thiên vẫn cứ bất động. Tại sao, tại sao cổ nhân không chỉ có một thân khinh công tuyệt đỉnh mà còn có một thân nội lực, làm hại nàng mỗi lần đều chịu thiệt.


“Mời Tiêu cô nương trở về.” Y Thiên nghiêm túc nói.


“Ngươi ngoại trừ một câu này thì còn câu nào khác không hả.”


“Mời Tiêu cô nương trở về.”


“Được, xem như ngươi lợi hại, trở về thì trở về, ngươi không phải nói là mệnh lệnh của Vương gia sao? Vậy thì ta đi tìm Cẩn Hiên, để xem ta có ra được hay không nhé.” Vũ Tình lỗ mãng nói những lời này xong liền quay đầu chạy về hướng phòng Cẩn Hiên. Không thể ngờ được, Tiêu Vũ Tình nàng mà mỗi lần lại đều thua trên tay Y Thiên.


Thấy Vũ Tình vừa đi, Y Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to, nếu vừa rồi nàng còn nói thêm gì nữa thì không chừng hắn đã bị nàng thuyết phục cho nàng đi ra ngoài rồi, ai bảo nàng nói mỗi một câu đều hợp tình hợp lý như vậy! May quá, may quá.


“Aizz……” Vũ Tình bị Y Thiên bắt trở về không có việc gì làm lại lần nữa ngồi xuống ghế đá ở hậu viện thở dài.



Vốn định đi tìm Cẩn Hiên, thuyết phục hắn cho mình đi ra ngoài nhưng sau lại nghĩ nghĩ, nếu nói, Cẩn Hiên không chừng sẽ kiên trì đưa nàng ra ngoài, Cẩn Hiên hiện tại đang bị thương, sao có thể lộn xộn được? Nàng không thể lại làm cho hắn lo lắng, không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể đứng tần ngần ở của phòng hắn rồi lại quay lại nơi này thở dài.


“Sao lại thở dài?” Một giọng nói cực kì có sức hút truyền đến từ phía sau Vũ Tình.


“Cẩn Hiên? Sao ngươi lại tới đây?” Vừa nghe thấy giọng đã biết là Cẩn Hiên.


“Vừa mới thấy ngươi ở cửa, lại không đi vào, ta đi xem ngươi làm sao vậy.” Cẩn Hiên sắc mặt vẫn hơi có điểm tái nhợt ngồi xuống bên cạnh Vũ Tình.


“Không có việc gì, nhưng thật ra ngươi đang bị thương, không ở trên giường nằm nghỉ cho tốt đi, chạy đến đây lỡ trúng gió thì sao?” Vũ Tình oán trách nói. Thấy sắc mặt Cẩn Hiên so với mấy ngày hôm trước đã tốt hơn nhiều, nàng không khỏi cảm thán, khôi phục sức khỏe thật đúng là nhanh, mới có vài ngày chứ mấy?


“Ha ha…… Vũ Tình đây là đang lo lắng cho ta?” Vũ Tình dáng vẻ nửa oán trách nửa lắng thật sự là cực kì đáng yêu, trong lòng nhất thời vui vẻ tràn đầy, nàng vẫn quan tâm đến hắn, thật hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này, nàng cứ như vậy, bảo hắn làm sao có thể buông tay đây?


“Nếu biết là ta lo lắng cho ngươi thì tốt nhất là lên giường nằm đi, đừng chạy loạn khắp nơi nữa.” Vũ Tình nói với Cẩn Hiên cứ như mẹ dạy dỗ con.


“Ngươi đừng quên, ta là nguyên soái trấn thủ biên cương, đây chỉ là vết thương nhỏ, ta còn chẳng thèm quan tâm.”


“Đây mà là vết thương nhỏ sao? Không được, đi đi, mau trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi.” Vũ Tình nói xong, không nói hai lời kéo Cẩn Hiên đi về hướng phòng hắn.


“Rồi rồi rồi, ta sẽ trở về nghỉ ngơi cho tốt, có điều trước đó, ngươi phải nói cho ta biết ngươi tại sao lại thở dài?” Nghe thây nàng thở dài, trái tim hắn cảm thấy hơi đau đau.


“Đâu có, ngươi nghe lầm rồi.” Nàng chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói. Nói dối chính là không tốt.


“Ồ, nghe lầm? Ta tự tin khả năng nghe của ta không tệ, Vũ Tình, ngươi cảm thấy nhàm chán phải không?” Sao hắn lại không hiểu nàng chứ? Nàng mấy ngày nay trình diễn một màn tiết mục chuồn êm hắn cũng biết được không ít.


“Ừ.” Nàng biết là không thể gạt được hắn.


“Nếu, ngươi thật sự muốn ra ngoài, để ta đi cùng ngươi!” Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, biết ngay ngươi nhất định sẽ nói như vậy.


“Không cần đâu, ngươi còn phải dưỡng thương! Thật ra Cẩn vương phủ vẫn rất tốt, bây giờ ta không muốn đi ra ngoài.” Kỳ thật Cẩn vương phủ này chẳng có gì hay để chơi, nhưng không thể thật sự để cho người bị thương theo ta đi chơi được.


“Ta hàng năm đều ở bên ngoài, rất ít trở lại kinh thành, cho nên người trong vương phủ cũng không nhiều, cũng không có đồ gì hay để chơi, chờ thêm vài ngày, ta nhất định sẽ cùng ngươi đi ra ngoài chơi.” Trong phủ của hắn hắn còn không biết sao, ví dụ như hậu viện này, vốn là một là một hoa viên lớn, còn rất nhiều loại hoa đẹp, nhưng vì hắn hàng năm đều không ở đây nên dần dần đều héo rũ, biến thành trống không như hiện tại.



“Ha ha…… Chờ ngươi dưỡng thương tốt rồi chúng ta phải đi chơi mới được.” Đây là vương phủ của hắn, có cái gì chơi đùa hay không, hắn sao lại không biết?


Sao lại có một cái hậu viện vương phủ trụi lủi như vậy? Xem ra hắn thật sự rất ít hồi kinh. Một cái sân trống, nếu dựng một sân bóng rổ nhất định sẽ vừa đẹp. Đúng vậy! Sao lại không nghĩ tới chứ? Cẩn vương phủ này không có gì hay để chơi thì tự mình có thể sáng tạo a! Niềm vui chính là do mình tạo ra mà.


“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Thấy Vũ Tình đột nhiên hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm hậu viện trống trơn, Cẩn Hiên không khỏi kỳ quái hỏi. Chẳng lẽ nàng lại có cái ý tưởng kỳ quái gì? Xem ra Cẩn vương phủ của hắn không xong rồi!


“Không, Cẩn Hiên, ngươi có thể giúp ta tìm một số thợ thủ công và thợ mộc được không.” Trước khi làm xong tốt nhất là không nên nói trước, miễn đến lúc lại phải giải thích cả nửa ngày hai chữ bóng rổ, vẫn là chờ xây xong rồi cho cổ nhân các ngươi mở mang kiến thức.


“Có thể, nhưng ngươi không thể nói cho ta biết ngươi muốn làm gì được sao?” Không phải lòng hiếu kỳ của hăn lớn, mà là biểu tình của nàng quá mức quỷ dị, suy nghĩ cho sự an nguy của vương phủ hắn thì hắn không thể không hỏi một câu.


“Chính là…… Bí mật.” Thấy Cẩn Hiên còn muốn hỏi, Vũ Tình vội vàng cướp lời,“Được rồi, đừng hỏi nữa, ta sẽ không làm gì vương phủ của ngươi đâu[ tác giả: cùng lắm là một cái kết quả của thế kỉ hai mươi mốt thôi ]. Mau quay về nghỉ ngơi đi.”


“Được được được, ta không hỏi nữa, ta đi nghỉ ngơi. Ngươi muốn làm gì, có thể nói với Y Thiên hoặc Y Hàn, bọn họ sẽ giúp ngươi làm tốt.” Nếu nàng không muốn nói thì nhất định là có lý do của nàng, cứ thử xem nàng có thể biến ra cái gì thành dạng gì, thực chờ mong, không biết nàng lần này lại làm hắn kinh hỉ thế nào đây.


Nhìn Cẩn Hiên rời khỏi, Vũ Tình bắt đầu ngây người trước hậu viện trụi lủi: trước tiên vẽ mô hình ra, lại còn phải ở một bên giám sát, bằng không những người thợ này sẽ không biết. Đúng rồi, còn bóng nữa, làm sao bây giờ, còn nữa, chỉ có một mình ta thì đánh mà làm gì a! Nếu Quân ở đây thì tốt rồi, mà không biết cổ nhân có thiên phú học hỏi hay không, còn phải dạy họ trước đã! Ừm, xem ra sau này sẽ hiểu được, ha ha, không biết bọn họ nhìn thấy trò chơi tân tiến của thế kỉ hai mươi mốt thì sẽ có phản ứng gì đây.


Không biết Tình Nhi đang làm gì? Vài ngày không gặp có nhớ ta hay không? Vội vội vàng vàng,Chính Hiên phi ngựa tới Cẩn vương phủ, hắn thật sự lo lắng Cẩn Hiên và Vũ Tình cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, nhưng bất đắc dĩ Tình Nhi có chết cũng không chịu theo hắn hồi cung, lại không thể để cho nàng quay về Yên Vũ lâu, chỉ có thể để nàng ở lại Cẩn vương phủ.


Đến phủ, không đợi quản gia nói chuyện, hắn liền nhắm thẳng phòng Vũ Tình mà phóng đi.


“Tình Nhi.” Đẩy cửa phòng Vũ Tình ra, còn chưa bước vào cửa hắn đã hô lớn.


Không có? Chẳng lẽ ở trong phòng Cẩn Hiên? Ý nghĩ này làm cho hắn ghen ghét dữ dội, quay đầu phóng về phía phòng Cẩn Hiên.(Vi: nghe cứ như kiểu anh phóng con môtô ế nhể =]]])


“Cẩn Hiên.” Vốn đang nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng Cẩn Hiên, không thấy Tình Nhi ở đó, hắn rốt cục yên tâm.


“Hoàng huynh, sao ngươi lại tới đây?” Sao mà một hồi lửa giận ngút trời rồi lại như không có việc gì thế này?


“Trẫm đến thăm ngươi, vết thương có khá hơn chút nào không?” (Vi: èo,anh nói dối ko chớp mắt >”