Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 6 Chương 16




Vân quyển vân thư



Có người gõ cửa, Tiểu Man nhẹ nhàng chạy ra mở, bất ngờ, ngoài cửa lại là Đoan Tuệ. Sắc mặt hắn hơi tái, nhìn khá tiều tụy, tuy nhiên hai mắt lại rất sáng. Nhìn thấy Tiểu Man, hắn mỉm cười, thấp giọng nói: “Tiểu Man.”



Trong lòng nàng không biết là có cảm giác gì, chỉ cười lại với hắn, chậm rãi tránh sang một bên.



Đoan Tuệ đi đến bên cạnh Vô Nại Hà, nửa quỳ xuống, nói nhỏ: “Tiên sinh.”



Vô Nại Hà ừ một tiếng, “Đứng lên đi.”



Đoan Tuệ chậm rãi đứng lên, Vô Nại Hà đánh giá hắn một lượt, đột nhiên cười nói; “Không tồi, hiện tại đã càng ngày càng giống một nam tử hán.”



Hắn cười cười, cúi đầu, thân thể run nhè nhẹ, hẳn là kích động cực kỳ.



Đoàn Phiến Tử vỗ bàn: “Còn chuyện gì nữa? Mau nói một lần cho xong đi!”



Vô Nại Hà bình tĩnh nhìn hắn, một lát sau mới nói: “Về sau ta là ta, hắn là hắn, không can thiệp vào chuyện của nhau. Các ngươi cũng không được lầm.”



Trạch Tú viết xong, đặt trước mặt hắn: “Thế nào?”



Vô Nại Hà gật đầu. Hắn lập tức lấy ra tiểu đao, rạch một nét trên ngón tay, ấn lên giấy.



“Ngươi phải ký tên mới được.”



Tiểu Man mang giấy mực tới, Vô Nại Hà quả nhiên ký ba chữ Vô Nại Hà rồng bay phượng múa. Tuy nói rằng hắn và Tuyết tiên sinh là một người nhưng chữ viết của bọn họ lại hoàn toàn khác nhau. Tuyết tiên sinh nét chữ viên nhu tuyệt đẹp, chữ của hắn lại sắc bén như muốn phá trang giấy mà bay lên.



Làm xong tất cả mọi việc, Đoàn Phiến Tử cẩn thận chia làm hai bản, cất đi một. Hắn bẻ bẻ ngón tay, tức giận đi đến trước mặt Vô Nại Hà, dứ dứ nắm đấm, nói: “Nếu ngươi dám vi phạm ước định, lão tử sẽ không để yên cho ngươi.”



Vô Nại Hà cười trào phúng, khinh thường liếc nhìn nắm tay của hắn, nói: “Nắm tay thật nhỏ xinh!”



Lời cìn chưa dứt, một quyền kia liền nện lên mũi hắn, Tiểu Man theo bản năng đưa tay che mũi mình lại. Oa, bị thế kia thì mũi chắc là gãy mất.



Máu tươi từ mũi hắn chảy xuống, ướt vạt áo trước ngực, hắn trừng mắt nhìn, đột nhiên nhướng mày, ngẩng đầu lên bất đắc dĩ nhìn Đoàn Phiến Tử đang đắc ý dào dạt, nói nhỏ: “Nhị ca, ca có hận ta thế nào thì cung không nên đánh ta chứ?”



Tuyết tiên sinh đi ra, Vô Nại Hà giảo hoạt đã sớm lặn mất. Lại bắt đầu một hồi tranh cãi ầm ĩ!



*******





Người của Quan Tinh gia tộc rút khỏi Hương Bất Lãnh ngay đêm hôm đó. Những thiếu niên tuấn tú này lại được thả ra, hóa ra là bọn họ chỉ bị nhốt lại, không phải bị giết.



Tiểu Man cơm nước xong liền trộm đi ngắm bọn họ. Nhiều thiếu niên xinh đẹp như vậy, nàng nhìn mỏi mắt mới thấy Thê Phong, Thê Vũ, còn cả Vân Văn, nhưng lại không thấy bóng dáng Vân Võ. Thiếu niên rất giống Thiên Quyền kia có lẽ đã đi rồi, đi tìm con đường tự do thật sự cho bản thân mình.



Nàng còn đang cảm khái thì bím tóc đột nhiên bị giật, có dấu hiệu nguy hiểm. Nàng chậm rãi quay đầu lạ, quả nhiên nhìn thấy gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Trạch Tú, đôi mắt đào hoa rạng rỡ nhướng lên, hắn dịu dàng hỏi: “Có phải là thấy rất đẹp hay không?”



Tiểu Man vội vàng lắc đầu, a dua nịnh bợ: “Bọn họ làm sao đẹp bằng chàng!”



Hắn cười hừ, “Không phải nàng muốn làm bà chủ, nuôi một đống mỹ thiếu niên sao? Đoan Tuệ vừa nói với ta, khu phòng ở phủ Khai Phong lần trước hắn dẫn nàng đi xem sẽ tặng cho nàng, coi như bồi thường.”



Hai mắt nàng sáng lên, còn hơn cả sao giữa đêm. Trạch Tú không khỏi bật cười. Nữ tử này thật sự là hết thuốc chữa, chỉ có tiền tài mới có thể khiến nàng vui mừng như thế.




Hắn ôm lấy nàng, nhìn nàng: “Làm bà chủ thì được nhưng không được nuôi mỹ thiếu niên.”



Tiểu Man bằng mặt không bằng lòng mà gật đầu, tỏ vẻ vô cùng thành khẩn.



Hắn cảm thấy thực bất lực với nàng, túm bím tóc của nàng mà lắc: “Chúng ta đi thôi, về trấn Ngô Đồng gặp cha và nương nàng.”



Tiểu Man nhăn mặt: “Có gì đâu mà xem, mấy căn nhà rách nát ở thôn trấn cũ kỹ ấy.”



“Nhất định phải gặp.” Hắn buông nàng, nắm tay nàng chậm rãi đi về phía trước.



“Tại sao?” Nàng cực kỳ ai oán, đột nhiên một ý nghĩ lóe ra: “Chàng định kể những chuyện xấu ta làm ở bên ngoài cho bọn họ nghe?”



Trạch Tú cười ha hả, “Nàng cũng biết mình làm việc xấu sao?”



Tiểu Man mỉm cười, hừ một tiếng: “Ta chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, chuyện trên giang hồ không có quan hệ gì với ta hết. Không sợ chàng nói.”



Đi hết hành lang, hai thân ảnh vòng qua khúc ngoặt.



“Nhưng cũng phải cho cha và nhị nương biết phu quân nàng trông như thế nào chứ?”



Có người cười hắc hắc, “Trông như thế nào, không phải là như vậy, hình người dáng chó sao…”



“Hả? Nàng nói gì?” Hình như có người phát hỏa.




“À, ta nói, chính là đại hiệp phong lưu phóng khoáng, tiêu sái anh tuấn, phong thái cái thế này.” Có người lại a dua chân chó.



Có người hừ một tiếng, cửa phòng đóng lại, rốt cuộc không còn thanh âm gì nữa.



Giữa ngày hè tháng bảy, ngay cả gió cũng như mang theo lửa, ánh mặt trời hào phóng tỏa rạng rỡ, không cần biết là mọi người có cần nhiều như vậy hay không.



*******



Tiểu Man đang ở chuồng ngựa của khách điếm, tắm rửa cho Tiểu Ngoan. Nó thoải mái hưởng thụ, lại hận không thể giống như Tướng Quân mà lăn lộn phơi bụng dưới đất, mũi phì phì phun khí, ra sức cọ đầu vào tay nàng.



Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nàng cũng không quay đầu lại, nói nhỏ: “Sao? Nhị thúc chàng nói gì trong thư?”



Trạch Tú cầm hai tờ giấy viết thư mỏng trong tay, vừa xem vừa nói: “Tam thúc và Vô Nại Hà hiện tại cứ đổi tới đổi lui, hôm nay là Tuyết tiên sinh, ngày mai là Vô Nại Hà, khiến cho người khác choáng váng. Nhị thúc nói hai người bọn họ có vẻ rất thích kiểu này, cho nên mặc kệ hắn.”



Tiểu Man cười, Tuyết tiên sinh vốn rất nghịch ngợm, không ngờ Vô Nại Hà kia cũng như vậy, hai người bọn họ đúng là vẫn có điểm giống nhau.



“Nhị thẩm có bầu, nhị thúc bảo chúng ta trước tháng ba sang năm nhớ phải tới Đoàn Phiến trang viên.”



Tiểu Man cười nói: “Có tiểu oa nhi là có thể bế. Nhị thúc chàng… có già quá không?”



Trạch Tú lườm nàng: “Thân thể nhị thẩm không tốt, lần này có bầu phải rất cẩn thận, nàng nghĩ rằng nhị thúc không muốn có con sớm hay sao? Còn nữa, cái gì mà nhị thúc chàng nhị thúc ta… thật khó nghe.”



Tiểu Man đảo mắt, nhưng chỉ cười không nói.




********



Nàng và Trạch Tú đến trấn Ngô Đồng gặp cha và nhị nương. Hai người hiển nhiên không thể ngờ Tiểu Man vẫn còn sống, tự nhiên là vừa mừng vừa sợ. Nhưng trong niềm vui đó vẫn có chút xấu hổ. Tính ra thì hai người họ và Đại Mễ mới thật sự là người một nhà, Tiểu Man không ở đó bọn họ sống cũng rất tốt. Nàng giờ xuất hiện thực là có hơi sượng sùng.



Đại Mễ cũng không bám nàng như trước kia, tiểu hài tử vốn rất nhanh quên, hôm nay có món đồ chơi mới thì ngày mai sẽ quên mất ngay.



Thật ra, tất cả đang rất tốt, chỉ là rất nhiều chuyện đã là quá khứ, không thể nào quay lại được như trước kia.



Nàng vén tóc, mồ hôi làm tóc mái nàng dính vào trán, mặt nàng phơi nắng đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ.



“Mặt đỏ hết rồi kìa, cẩn thận bị tróc da, mau vào trong đi.”




********



Trạch Tú đổ nước lên người Tiểu Ngoan, nó thoải mái phun khí phì phì, rung đùi đắc ý. Hắn thành thạo tắm xong cho Tiểu Ngoan, lúc này mới nắm tay nàng vào khách điếm.



Chợt nghe cách đó không xa có mấy tiểu thương đang ngồi nghỉ chân lớn tiếng nói chuyện với nhau: “Mục Tông kia không phải là vị vua tốt, Gia Luật Đồi Hiển lấy lại giang sơn cho hắn, vậy mà hắn vừa lên làm hoàng đế được vài năm đã loại bỏ người ta. Tục ngữ nói, gần vua như gần cọp, đúng là không sai.”



Hai người sửng sôt, liền nhìn về phía đó.



Mục Tông là ai cả hai người đều rất rõ, chính là Gia Luật Cảnh. Cuối cùng hắn vẫn quay về làm hoàng đế. Hắn là một hoàng đế tồi, suốt ngày chỉ lo ăn chơi săn bắn, mặc kệ chính sự, cuối cùng còn bị gắn danh hiệu “Vua ngủ”.



Tiểu Man thở dài: “Không biết Liên Y và Căn Cổ đang ở đâu, chúng ta đã tìm nhiều nơi như vậy rồi mà cũng không thấy, không phải là đã theo Gia Luật Cảnh rồi chứ?”



“Không đâu, cô nương kia không phải là người như thế, Căn Cổ cũng không phải.”



Trạch Tú lau mồ hôi trên mặt Tiểu Man, nắm tay nàng tiếp tục đi, nói: “Chỉ sợ bọn họ không ở Liêu địa, chúng ta đi Tống địa tìm xem.”



Tiểu Man nói nhỏ: “Ta biết bọn họ sẽ không ở cùng nhau, chỉ là rất lo lắng cho Liên Y, nàng rất thẳng tính…”



Trạch Tú thấp giọng nói: “Không đâu, Căn Cổ nhất định đi theo nàng. Mà nàng cũng không yếu ớt như nàng nghĩ đâu.”



Tiểu Man trừng mắt với hắn: “Chàng thật là hiểu biết nha.”



Trạch Tú cười: “Ta đương nhiên biết. Có thể ở cùng nhau chính là duyên phận, không thể ở cùng là vô duyên, có cưỡng cầu cũng vô dụng. Nàng ấy còn hiểu điều đó hơn nàng.”



Tiểu Man không nói gì.



Một lát sau, nàng mới nói: “Chúng ta đi đi, đi tìm Liên Y và Căn Cổ.”



Trạch Tú vẫn cười, sờ sờ đầu nàng, rốt cục cũng đưa Tiểu Ngoan vừa được tắm sạch sẽ ra ngoài, hai người cưỡi trên lưng ngựa, luồn lách dưới những bóng cây mà đi. Tiểu Ngoan đi rất chậm, trời rất nóng, người Tiểu Man lại ướt mồ hôi.



Nàng đột nhiên tựa vào trước ngực hắn, ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Được rồi, nếu trước lễ mừng năm mới mà chúng ta còn không tìm ra bọn họ thì sẽ thành thân.”



Trạch Tú nhất thời xúc động sững người.



Cuối cùng nàng cũng đồng ý rồi, trên môi còn đọng một nụ cười vui sướng mang chút đùa cợt. Ký ức của Trạch Tú trong khoảng thời gian này luôn là không ngừng cầu hôn – không ngừng bị từ chối, không khỏi cảm khái, đưa tay gõ trán nàng, không đợi nàng kêu đau đã dang tay ôm chặt nàng vào lòng, dường như ngày hè nóng bức này cũng không có gì đáng ghét nữa.