Muốn làm đại anh hùng (nhị)
Tình huống thực tế còn tồi tệ hơn Gia Luật Hồi Điển nói nhiều, hành lang kia không thể gọi là xây xong một nửa được, chỉ là non nửa mà thôi, bởi vì xây bám vào vách núi mà vách núi thì bám đầy rêu xanh, đôi chỗ lại hõm vào, không có chỗ nào để đặt chân, phía dưới lại là vực sâu nhìn không thấy đáy, vừa liếc mắt một cái đã thấy nổi gai ốc.
Gia Luật Đồi Hiển tha thiết nhìn Trạch Tú, hỏi: “Vị anh hùng này, ngài có thể có cách nào…”
Trạch Tú nhìn nửa ngày, cũng thấy kinh hồn táng đảm, lắc đầu: “Ta không giỏi khinh công, chỉ sợ không giúp được gì. Tình hình này phải tìm được mười mấy cao thủ khinh công để họ đặt dây thừng lên đỉnh núi, từ đó mới có thể xây dựng tiếp được. Nhìn đá núi nhiều rêu như vậy, ngay cả khỉ cũng không dám tới gần.”
Gia Luật Đồi Hiển gấp gáp đến trắng bệch mặt mày, nhưng cũng không làm gì khác được, đành phải dẫn bọn họ xuống quân doanh dưới chân núi ở tạm một đêm.
Tiểu Man vẫn không nói gì, hiển nhiên là tâm tình không tốt, mặt vẫn bình tĩnh, tay đưa lên vô thức đùa nghịch cái bông tai bên tai trái.
Là hắn! Không phải hắn! Trong lòng nàng đang rất rối loạn. Nàng nhắm mắt, thân ảnh bạch y thanh nhã kia lập tức hiện lên, từ người hắn còn thoảng ra mùi xạ hương nhàn nhạt, cầm tay nàng viết tên hắn. Một người như vậy làm sao thể xuống tay tàn nhẫn như thế.
Kỳ thật nếu là trước kia, khi sinh tử của những người đó không có chút quan hệ nào tới nàng, có thể nàng còn vỗ tay khen ngợi mưu kế này thật tuyệt diệu. Nhưng hiện giờ, Liên Y đang ở trong đó. Hắn biết nàng yêu thích nữ tử này thế nào, làm sao có thể thoải mái rời đi như hắn chưa bao giờ làm chuyện này?
Thanh âm tà ác vốn biến mất từ lâu bỗng dưng lại vang lên trong đầu nàng: vậy nếu hắn cũng đưa cả Liên Y và Gia Luật Cảnh ra thì ngươi sẽ cảm thấy thỏa mãn sao? Không màng đến sinh tử của những người khác sao? Thật ra, đưa hay không đưa ra cũng thế, những người đó đâu can hệ gì đến ngươi? Ngươi thật lòng đối đãi Liên Y, nàng lại lừa ngươi, người như thế ngươi cứ để nàng chết là được rồi, quan tâm nàng làm gì? Gia Luật Cảnh làm hoàng đế hay không, có ra ngoài được hay không lại càng không đến lượt ngươi lo lắng. Quần hùng ở Bất Quy sơn là ai? Tên gọi là gì? Có quan hệ gì với ngươi? Hắn không mang theo ai, chỉ có ngươi là được coi như trân bảo, chẳng lẽ không tốt sao? Hư vinh lớn nhất mà một nữ nhân có thể có được chính là loại tình yêu cực đoan chuyên nhất này, hắn cho ngươi tình yêu như vậy, chẳng phải tốt hơn nhiều so với Trạch Tú kia sao? Ngươi cần gì quan tâm hắn có phải là người xấu không, làm những chuyện xấu gì? Hắn chỉ tốt với một mình ngươi, vậy là đủ rồi.
Tiểu Man cảm thấy đầu óc rối tinh rối mù, hai bên thái dương dật lên đau đớn. Rốt cục nàng không ngủ được, liền ngồi dậy. Trạch Tú nắm tay nàng: “Đi đâu?”
“Ta… đau đầu, không ngủ được. Đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Trạch Tú kéo nàng xuống, đưa tay nhẹ nhàng mát xa đầu nàng, nói nhỏ: “Đau ở đây à? Hay là ở đây?”
Tay hắn dùng lực vừa phải, nàng quả nhiên thoải mái hơn. Tiểu Man lùi vào ngực hắn, nắm lấy vạt áo hắn, thấp giọng nói: “Trạch Tú, thật không có cách cứu bọn họ sao? Liên Y… cũng ở bên trong, liệu có phải đã chết rồi không?”
Trạch Tú trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không có cách, sáng mai ta sẽ một mình đi xem xét tình hình, nếu chỉ có mình ta thì vẫn có năm phần nắm chắc có thể đi qua.”
“Vậy… nếu như bọn họ chết hết rồi thì sao?” Nàng quả thực không dám tưởng tượng, hai tháng, hai tháng không ăn không uống, những người trong kia sẽ biến thành dạng gì.
“Không chết đâu, bên trong có lương thảo.”
Kỳ thật đây cũng là điểm hắn không hiểu, nếu Thiên Quyền đã muốn nhốt chết những người này, vì sao không mang cả lương thảo đi? Một tên ngốc cũng có thể suy nghĩ được, nếu hai tháng mà các nhân sĩ còn không quay về, các phái sẽ không thể thờ ơ, sớm hay muộn cũng sẽ nghi ngờ hắn. Hắn đắc ý được nhất thời, cuối cùng cũng không có kết cục tốt đẹp.
Tiểu Man rốt cục ngủ được dưới sự mát xa của hắn, hơi thở vững vàng. Trạch Tú nhẹ nhàng buông nàng, kéo áo khoác lên định chợp mắt một chút, chợt nghe bên ngoài có tiếng động, giống như có rất đông nhân mã đang tiến đến gần. Hắn lập tức mở to mắt, rút kiếm xuống giường, Tiểu Man bị hắn làm tỉnh, nói nhỏ: “Sao vậy?”
“Có người đến.” Hắn đi đến cửa lều, vén màn lên, quả nhiên nhìn thấy từ dưới chân núi có một hàng đuốc đang chậm rãi di động.
Liêu binh lập tức bị kinh động, sắp thành hàng chặn đường, thét to bắt bọn họ mau rời khỏi. Một lát sau, có một người chậm rãi bước lên đầu, bạch y hắc mã, mặt mày như họa, là Thiên Quyền. Mọi người nhìn thấy dung mạo như băng như tuyết của hắn đều há miệng kinh ngạc.
Trạch Tú bình tĩnh nhìn hắn, một nháy mắt kia hắn lập tức hiểu ra quý công tử này định làm gì. Giỏi thật, quả nhiên thông minh, một mũi tên trúng hai đích, không chỉ tiêu diệt được Bất Quy sơn mà còn mang đến thanh danh tốt cho mình.
Tiểu Man cũng há miệng kinh ngạc, vén màn định chạy ra, Trạch Tú liền túm lấy nàng: “Đừng nhúc nhích!”
Thiên Quyền xuống ngựa, chậm rãi bước tới trước, vung tay áo nói; “Biết việc sửa chữa hành lang gặp khó khăn, chúng ta đặc biệt tới để giúp đỡ, tranh thủ thời gian giải cứu Vương gia và những quần hùng bị nhốt.”
Tiểu Man hoàn toàn bị hắn làm hồ đồ.
Lần này Thiên Quyền đưa tới toàn những nhân vật hàng đầu của các đại bang phái giang hồ. Bao nhiêu người của họ bị nhốt trên Bất Quy sơn, làm sao họ có thể không vội, tới đây cho dù không phải là chưởng môn thì cũng là những nhân vật trọng yếu. Ra là trong thời gian này hắn đã triệu tập quần hùng, lên núi cứu những người bị nhốt kia.
Mọi người lập tức được mời vào trong trướng của Gia Luật Đồi Hiển để trao đổi việc tu kiến hành lang, Tiểu Man ở trong lều, ra sức cắn móng tay, đứng ngồi không yên.
Không biết bao lâu sau, nàng đột nhiên đứng lên thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi.”
Trạch Tú ngước mắt nhìn nàng.
Nàng nói: “Hắn tự biên tự diễn, lúc thì làm hung thủ, lúc lại làm anh hùng.” Trạch Tú cười cười: “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Danh hiệu anh hùng của nàng phải giao cho hắn sao?”
“Ta không cho!” Nàng vén màn trại, “Ta mới là người muốn làm đại anh hùng!”
Nàng đi ra cửa lều, thấy đám người kia đang được Gia Luật Đồi Hiển tươi cười như hoa mời vào trong lều nghỉ ngơi. Thiên Quyền ở lại cuối cùng, chắp tay nói: “Ta còn có chuyện muốn bẩm báo vương gia: hung thủ thiêu hủy hành lang, vây bắt quần hùng trên núi đã bị tìm ra. Bọn họ đang mở một mật đạo định trốn thoát thì bị tại hạ bắt. Phải xử trí thế nào còn phải thỉnh Vương gia định đoạt.”
Gia Luật Đồi Hiển cả kinh nói: “Hả? Thật sao? Mau dẫn chúng tới để ta thẩm vấn!”
Những nhân sĩ giang hồ này lập tức hùng hổ dẫn đến bốn người chật vật bẩn thỉu, từ đầu đến chân không có chỗ nào sạch sẽ, Tiểu Man cố gắng nhìn, giật mình nhận ra bốn người Kim, Mộc, Thủy, Hỏa. Thiên Quyền làm sao mà có thể đào bọn họ từ trong vách núi kia ra chứ?”
Thiên Quyền nói: “Tại hạ từng là một thành viên của Bất Quy sơn, nhưng vì không chịu được hành vi tàn nhẫn của bọn họ nên mới rời đi. Mật đạo kia ở chân núi, nếu ta theo mật đạo đi vào chẳng phải là đơn giản hơn nhiều so với việc tu kiến hành lang sao?”
Gia Luật Đồi Hiển mừng rỡ, tra khảo bốn người Kim, Mộc, Thủy, Hỏa một lượt, cũng không biết bọn họ bị tra tấn như thế nào mà đều không nói ra lời, chỉ lần lượt gật đầu, cuối cùng bị mọi người đẩy đi, xử trảm ngay tại chỗ, máu me lênh láng.
Tiểu Man quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn.
Nàng từng nghĩ công phu nói dối không biến sắc của mình là đệ nhất thiên hạ, tuyệt không ai có thể thắng được, sau gặp được Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ của Bất Quy sơn mới hiểu được núi cao còn có núi cao hơn, nhưng mà Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đứng trước mặt Thiên Quyền lại không có mặt mũi để nói gì.
Khuôn mặt người này sạch sẽ mỹ lệ hơn cả băng tuyết, khí chất tao nhã như lan, nhưng tâm của hắn đích thực là hắc ám.
Nàng bỗng thấy lạnh cả người, lui lại từng bước, lui vào trong lều, không muốn nhìn nữa.
Trạch Tú đỡ vai nàng, thấp giọng nói: “Bọn họ muốn đi vào theo mật đạo nhưng sơn cốc địa thế phức tạp, trời lại tối thế này, không thể có cách nào, chỉ có chờ đến sáng mai mà thôi. Nàng sốt ruột cũng vô dụng, không bằng nghỉ ngơi cho khỏe, nghĩ ra đối sách thật tốt.
Tiểu Man cúi đầu nhìn ba thanh bảo kiếm trên lưng hắn, chợt nghĩ ra một chủ ý: “Kiếm của chàng có thể cắm vào trong đá kia không?”
Hắn sửng sốt, nhất thời hiểu ra nàng đang định nói gì, không khỏi đưa tay sờ mũi nàng một cái: “Chỉ có tiểu quỷ như nàng mới có thể nghĩ ra cách! Nhất định phải tranh làm đại anh hùng sao? Ngã xuống thì phải làm sao?”
“Vậy thì cùng chết đi!” Nàng nói không do dự.
Trạch Tú có chút rung động, hắn biết bên trong nữ tử này có sự quật cường, nhưng không thể ngờ được nàng lại có thể nói ra lời như vậy.
Tiểu Man bình tĩnh nhìn hắn: “Không muốn cùng chết sao?”
Hắn cười cười: “Được, cùng chết.”
Tiểu Man cắn môi, dang hai tay ôm hắn, chợt nghe ngoài trướng có tiếng bước chân, sau đó thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng kia vang lên: “Tiểu Man!”
Toàn thân nàng cứng đờ, vội vàng quay đầu, thấy Thiên Quyền vén màn cửa, chậm rãi đi vào, nhìn thấy Trạch Tú, hắn cũng không giật mình, chỉ mỉm cười.
“Nàng sống cũng không tệ lắm, ta an tâm hơn.” Hắn dịu dàng nói xong, “Nếu thấy mệt mỏi, lúc nào cũng có thể trở về, ta vĩnh viễn chờ nàng.”
Tiểu Man không nói nên lời.
Trạch Tú lạnh nhạt nói: “Đa tạ, tuy nhiên, không nhọc công ngươi lo lắng.”
Thiên Quyền cười với Tiểu Man, đôi con ngươi lưu chuyển, dịu dàng khôn tả: “Nàng gầy quá, phải ăn thật nhiều cơm, biết không?”
Tiểu Man gục đầu xuống, thật lâu sau mới “Uh” một tiếng.
Hắn cười sáng lạn, sờ sờ đầu nàng: “Ngoan, đi nghỉ sớm đi.”
Hắn đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Trạch Tú một lúc, nói: “Lúc người rời đi là đã phạm phải một lỗi không thể bù đắp, còn nhớ khi ở chỗ của bộ lạc Nữ Chân, ngươi đã nói gì không? Bây giờ ta vẫn nhớ rõ, ngươi tốt nhất cũng phải nhớ lấy. Kẻ thất tín không thể lấy lại được cái đã mất đâu.”
Hắn cất bước ra ngoài, sắc mặt Trạch Tú xanh mét, không nói được một lời.
Tiểu Man do dự một lúc, đột nhiên vén màn chạy ra ngoài, bóng dáng hắn dưới ánh trăng giống như thần tiên hạ phàm. Nàng kêu lên: “Thiên Quyền!”
Hắn chậm rãi xoay người, nhìn nàng thật lâu, nói: “Tiểu Man, đừng làm địch nhân của ta, đừng ép ta coi nàng là địch nhân.”
Tâm nàng trùng xuống, mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn đi xa.