Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 5 Chương 15




Nói ta chờ ngươi (tam)



“Tiểu Không thiên phú dị bẩm, chưa bao giờ nhìn nhầm. Huống chi, ta cũng đã sớm có dự cảm.” Trạch Tú cười cười, “Ông đắc tội nhiều người lắm.”



Tiểu Man chưa từng nghe hắn nói về chuyện của mình, thấy hôm nay hắn có vẻ có hứng thú nói chuyện, liền chống cằm nằm úp sấp ở bên cạnh chờ nghe.



“Ông là một người bảo thủ, nhưng lại nhát gan cực kỳ, bởi vì vị trí gia chủ đến với ông quá dễ dàng. Huynh đệ không ai tranh giành, ông lại là huynh trưởng cho nên gia nghiệp cứ thế do ông kế thừa. Một người không quá tài cán mà có địa vị cao thì thường luôn luôn lo lắng sợ hãi, vì thế ông đa nghi hơn người bình thường, cũng rất cố chấp. Vừa hoài nghi năng lực của mình, lại vừa tự phụ ở vị trí của mình, đó chính là bi kịch của ông.”



“Mấy năm nay ông ỷ vào gia nghiệp đồ sộ đã làm không ít việc ác, đắc tội rất nhiều người. Lần này không biết là ai tới tính sổ nhưng ở đó chắc chắn đang rất loạn.” Đại khái là tranh giành gia sản, chẳng ai cần ngụy trang nữa, đều lộ ra bộ mặt thật. Tuy nhiên, những cái này cũng không liên quan gì đến hắn.



Hắn sờ sờ mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng: “Cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi.”



“Đi đâu?” Tiểu Man hỏi.



Hắn nhớ tới lời Tiểu Không tối qua, do dự một chút, rốt cục nói: “Tới Thái Hoa sơn, cho nàng gặp sư phụ ta.”



Tiểu Man lập tức cười tươi: “Sư phụ chàng là người như thế nào? Trước kia chưa từng nghe chàng đề cập tới.”



Trạch Tú vuốt cằm nghĩ nghĩ: “Uhm… Có thể nói là người tốt, ngoại trừ một vài thói quen khiến người khác khó chịu ra thì những cái khác cũng không tệ lắm.”



Thói quen? Giống như Đoàn Phiến Tử thích sưu tập quạt tròn, Tuyết tiên sinh thích người bất nam bất nữ sao?



Hắn nhéo nhéo mặt nàng: “Tốt nhất là hãy bảo quản kỹ những thứ đáng giá, nếu không bị trộm đi thì đừng có tới tìm ta mà khóc.”



Tiểu Man sợ hãi: “Ông thích đi trộm đồ?”



Trạch Tú cố ý dọa nàng: “Đúng thế. Còn đặc biệt thích trộm đồ của những tiểu nha đầu như nàng.”



Nàng ba chân bốn cẳng lấy ra hà bao, cúi đầu nhìn trái nhìn phải, cũng không biết nên giấu ở đâu. Trạch Tú cười ha ha, lại nhéo nhéo mặt nàng một chút, đang định đứng dậy thì Tiểu Man đột nhiên giữ chặt hắn: “Từ tư, để ta nhìn mặt chàng.”



Nàng ôm lấy mặt hắn, nhìn kỹ một hồi, dịu dàng nói: “Trạch Tú, gần đây chàng ngủ không ngon đúng không? Hai mắt thâm quầng vào rồi.”



Hắn xoa xoa mắt: “Không. Tại ta lạ giường thôi.”



Lạ giường? Một kẻ săn tiền thưởng quan phủ, lưu lạc khắp nơi như hắn mà lại lạ giường sao?



Tiểu Man không cho hắn đi, nghiêm mặt nói: “Đừng nói bậy, ta không muốn chàng đi với bộ dáng này. Chàng vào phòng đi, trong đó có giường, hôm nay chúng ta không đi đâu hết, chàng mau ngủ ngoan cho ta.”



Hắn lắc đầu: “Đang ban ngày ban mặt, ngủ cái gì…”



Tiểu Man kéo tay áo hắn, kéo vào trong phòng, một tay đẩy hắn lên giường. Trạch Tú cũng không phản kháng, tùy nàng xô đẩy, đột nhiên cười nói: “Nàng làm gì vậy? Ban ngày ban mặt muốn phi lễ thiếu nam lương gia sao?”



Tiểu Man lấy áo khoác đắp lên người hắn, sờ soạng mặt hắn một phen: “Sao? Không để cho ta phi lễ sao? Nào. Đại gia. Cười với ta một cái nào.”




Trạch Tú trừng mắt với nàng, nhưng hắn quả thật là mệt muốn chết, không riêng gì thân thể mà trong lòng cũng rất mệt mỏi. Hắn nằm trên giường trúc, Tiểu Man ngồi ngay bên cạnh, mùi hương thoang thoảng từ tóc nàng bao phủ hắn. Hắn nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Tay, đưa ta.”



Nàng đặt tay vào tay hắn. Hắn nắm chặt lấy, đặt lên má mình.



“Tiểu Man, nàng…” Hắn thấp giọng nói một câu rồi lại không nói tiếp nữa.



Nàng “uh” một tiếng, đợi một hồi cũng không thấy hắn nói gì, một lát sau thì hắn đã phát ra hơi thở nặng nề, nắm tay nàng mà ngủ.



Giấc ngủ này kéo dài liền hai ngày, lúc hắn tỉnh lại cảm thấy đói đến choáng váng, nằm trên giường, che hai mắt, lẩm bẩm nói: “Muốn uống rượu, muốn ăn thịt…”



Thanh âm Tiểu Man vang lên: “Có thể, tuy nhiên trước tiên chàng phải uống nước đã. Chàng ngủ cũng say thật!”



Hắn bỏ tay ra, quả nhiên thấy Tiểu Man bưng một bát nước ngồi bên giường. Hắn liền uống một hơi hết hơn phân nửa bát, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm, nhất thời bụng cào lên, thèm nhỏ dãi mà nói: “Nàng đang nấu món ngon gì thế?”



Nàng cười hắc hắc: “Ở đây có bán thịt thỏ nên ta làm món thỏ ngũ vị hương. Trong này chỉ có một cái nồi nhỏ nên bánh khoai lang và đậu phộng là ta mua về, còn có cả đường phèn thục lê nữa, mau đến ăn đi.”



Thiếu chút nữa thì Trạch Tú bị nước bọt của chính mình nhấn chìm, liền bước tới bên nồi, quả nhiên nhìn thấy một nồi thỏ hầm. Hắn không kịp cầm đũa, trực tiếp thò tay bốc một miếng thịt thỏ bỏ vào miệng, nóng giãy lên. Tiểu Man lấy ra một cái bình vẫn để ngâm trong chậu nước ấm từ trước ra: “Cho chàng rượu này.”



Lúc này, Tiểu Man chính là Quan Thế Âm Bồ Tát trong mắt hắn. Hắn mở bình uống một hơi hết hơn phân nửa mới thở phào nhẹ nhõm, giống như bây giờ mới chính thức tỉnh lại.




Tiểu Man ngồi bên cạnh bóc khoai lang, cười ha ha: “Chàng ngủ liền hai ngày không hề động đậy. Ta còn tưởng rằng chàng bị bệnh cơ.” Nàng quan sát mặt hắn, quầng đen dưới mắt đã nhạt, nàng sờ sờ: “Từ sau cần phải ngủ ngon như vậy, nếu không dù người làm bằng sắt cũng không chịu được.”



Hắn cười cười, tiếp tục ăn thịt uống rượu, bỗng nhiên ngửi thấy mùi rượu trong miệng nàng, hắn trừng mắt: “Nàng cũng uống rượu?”



“Sao ta lại không được uống?” Tiểu Man cũng trừng lại hắn: “Mà cũng không uống nhiều, chỉ một chút thôi.”



Hắn quay đầu nhìn, trong góc nhà có mấy vò rượu trống không nằm lăn lóc, thế mà nói là uống một chút? Hai mắt nàng sáng long lanh, hắn nên sớm nhìn thấy mới phải, đứa nhóc này khác với người thường, khi sốt hoặc là uống nhiều thì hai mắt càng ngày càng sáng, tinh thần càng ngày càng tốt.



“Đó là ta uống trong hai ngày liền đó. Chàng ngủ, ta lại không dám tùy tiện ra ngoài, đành phải uống rượu giải sầu.” Tiểu Man đàng hoàng giải thích.



Trạch Tú trợn mắt, hung thần ác sát nhìn nàng. Tiểu Man rụt cổ, chớp chớp mắt, chuẩn bị sẵn sàng để đứng lên chạy bất cứ lúc nào. Ai ngờ hắn đột nhiên sờ tay vào ngực, lấy ra bốn viên xúc xắc vứt xuống đất.



“Từ sau uống rượu phải gọi ta, không cho nàng một mình thưởng thức.”



Hóa ra hắn tức cái này! Tiểu Man phì cười, cầm xúc xắc lên nghịch, nói: “Chàng lấy xúc xắc ra làm gì? Định cược tiền với ta sao?”



Trạch Tú vươn một ngón tay: “Không bài bạc. Cược rượu!” Hắn lấy hai cái bát không, đổ đầy rượu, lại nói: “Nàng một chén, ta một chén. Ai thua sẽ không được uống, phải đưa bát rượu của mình cho người kia uống. Chơi không?”



“Chơi!” Tiểu Man nắm lấy xúc xắc: “Ta trước!”



Nàng thổi một hơi vào tay, cười nói: “Nhất định ta sẽ thắng.”




Cạch một tiếng, xúc xắc rơi xuống đất, không hề lăn, quả nhiên lại là chí tôn bảo thông sát. Tiểu Man hoan hô, đang định cầm chén lên, Trạch Tú đã nắm lấy cổ tay nàng, lắc đầu nói; “Thủ đoạn lừa đảo này vô dụng với ta. Đầu tiên, nàng sắp sẵn số điểm trong tay, sau đó trực tiếp ném ra đất, muốn ra bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Chỉ có đại thúc tốt bụng kia mới có thể tính cho nàng thắng, ta là đại thúc xấu, sẽ không tính như vậy, nàng phải làm xúc xắc lăn thì mới tính.”



Tiểu Man bị hắn nói toạc ra thủ đoạn của mình thì mặt không đỏ tim không nhảy, nhưng trong bụng thì tức giận đùng đùng, đành phải cầm xúc xắc lên chơi lại. Lần này quả nhiên là bài không ra gì.



Trạch Tú cười, nhướng mi nói: “Đến lượt ta chứ? Nàng đừng có khóc đấy nhé.”



Hắn lắc lắc xúc xắc trong tay, cổ tay vừa chuyển, bốn viên xúc xắc đã quay tròn trên mặt đất: “Cho nàng biết thế nào là gian lận, nàng còn non tay lắm.”



Tiếng nói vừa dứt, xúc xắc đã ngừng lại, là thiên bài, tứ lục điểm. Tiểu Man suýt rớt cằm, trơ mắt nhìn bát rượu của mình bị bưng đi, một ngụm cạn sạch.



Hóa ra người này là con ma bài bạc! Nàng rung động, nắm lấy tay hắn, sờ từ cổ tay tới ngón tay, sờ tới sờ lui, vừa ghen tỵ vừa hâm mộ.



“Dạy ta được không?” Hai mắt nàng sáng long lanh, nếu như nàng học được chiêu này, về sau cần gì phải lo không có tiền nữa.



Trạch Tú nắm tay nàng, đang định nói cho nàng biết dùng lực từ cổ tay như thế nào thì chợt nghe bên ngoài có tiếng chân rất nhỏ. Hắn nhíu mày, một tay kéo nàng: “Vào trong phòng, không được đi ra.”



Tiểu Man ngơ ngác, nhưng thấy thần sắc ngưng trọng của hắn thì đành ngoan ngoãn vào nhà, nhòm ra ngoài qua khe cửa.



Không biết trên tường rào đã xuất hiện bốn người mặc đồ đen từ lúc nào, trước ngực áo thêu hoa văn chữ thập. Thiên Sát Thập Phương! Tiểu Man lắp bắp kinh hãi, nhớ tới trước đây Thiên Quyền đã từng nói trong Thiên Sát Thập Phương có người rất bất mãn với việc họ làm ở Bất Quy sơn cho nên mới truy giết bọn hắn, chẳng lẽ là thật?



Trạch Tú rút Long Ngâm ra, không nói một lời, chỉ đứng đợi bọn hắn tấn công.



Ai ngờ những người đó cũng không động đậy, người đứng giữa đột nhiên lấy ra một quyển trục, mở ra đọc: “Lê Uyển Dự, nam, năm bốn mươi sáu tuổi…” Hắn còn chưa đọc xong, sắc mặt Trạch Tú đã thay đổi, đột nhiên ngắt lời người kia; “Không cần đọc, hóa ra là các ngươi giết hắn. Là diệt tộc sao?”



Hắc y nhân kia lạnh nhạt nói: “Không sai, người này tội ác chồng chất, lẽ ra nên sớm chịu trừng phạt này. Nam nữ già trẻ trong tộc tổng cộng sáu trăm tám mươi ba người, đang lẩn trốn ba trăm hai mươi lăm người, trong đó có người thân thủ tuyệt hảo, nhưng phàm là người đã bị Thiên Sát Thập Phương ngắm đến thì không ai có thể đào thoát.”



Trạch Tú bật cười: “Cho nên các ngươi tới tìm ta? Chắc là cũng có người đi tìm Đoàn Phiến Tử và Tuyết tiên sinh chứ?”



Người kia nói: “Không sai, diệt môn chính là như thế, không thể để lại một mầm tai họa.”



Trạch Tú quả thực muốn cười to, lắc đầu thở dài: “Ngu ngốc.”



Lời còn chưa dứt, người đã nhảy lên tường. Hắc y nhân kia còn chưa kịp hô lên đã bị chặt đứt đầu. Hắn cầm theo đầu người kia, quay lại cười lạnh, nói: “Tuy rằng không biết là ai đứng sau các ngươi, bày ra trò này, nhưng thực sự quá ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn.” Hắn vứt cái đầu cho một tên hắc y nhân còn đang ngây người, lại nói; “Tiện thể quay về nhắn cho hắn hãy sớm dừng tay đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”



Ba người còn lại nhìn thấy thân thủ của hắn, một chiêu đã chém đứt đầu người thì đều có chút hoảng sợ.



Trạch Tú thấp giọng nói: “Muốn diệt tộc lại không tìm hiểu chi tiết, các ngươi quá ngu xuẩn sao? Có bản lĩnh thì hãy đi diệt, kẻo không cuối cùng lại thành tự diệt mình đó.”



Ba người kia đột nhiên vung tay, vài tiếng động vang lên, dường như có vật gì rất nhỏ phóng tới, Trạch Tú vung Long Ngâm lần lượt đón đỡ, đang định đuổi thì mấy người kia đã sớm vác thi thể đồng bọn bỏ chạy xa rồi.