Khóa xuân (nhị)
Tóc nàng rối loạn, lẫn lộn với tóc hắn, đầy đầu cỏ khô.
Liên Y chậm rãi đứng lên, vuốt vuốt tóc, mặc lại quần áo. Tuy đêm qua cởi ra rất nhanh, thậm chí nàng còn không nhớ được là đã cởi như thế nào, nhưng cuối cùng nàng vẫn mặc vào từng kiện từng kiện.
Gia Luật Cảnh ghé vào bên cạnh nàng, một bàn tay ôm lấy thắt lưng nàng, ngủ cực kỳ ngọt ngào. Liên Y cúi người, vươn một ngón tay nhẹ vuốt theo những đường nét tuấn mỹ của hắn: cái trán, mũi, mắt, lông mi, gò má, môi.
Hiện giờ nàng đã không còn do dự.
Gia Luật Cảnh giật mình, trở mình, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Liên Y…” nhưng cũng không tỉnh, nói xong lại nặng nề ngủ tiếp. Từ trước tới giờ hắn luôn dễ ngủ như vậy, còn chưa đến giữa trưa là còn chưa dậy.
Liên Y nhẹ nhàng đứng lên, lấy tay chậm rãi vuốt chỉnh tóc. Nàng không biết búi tóc, chỉ có thể dùng một mảnh vải buộc tóc lên.
Ngoài động, ánh mặt trời sáng lạn, hôm nay thời tiết thật đẹp. Liên Y chậm rãi đi ra ngoài, hít sâu một hơi, vươn tay, duỗi lưng, đột nhiên bên cạnh vọt ra một người, dọa nàng nhảy dựng, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Căn Cổ, quần áo toàn vết máu khô, sắc mặt tái nhợt, yên lặng đứng trước mặt nàng.
Liên Y nhất thời mừng rỡ, kêu lên: “Căn Cổ! Ngươi không sao chứ?” Nàng chạy đến trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn, đánh giá từ trên xuống dưới, vui không nén được.
Căn Cổ yên lặng nhìn nàng, thấp giọng nói; “Tỷ tỷ… không, ta muốn gọi nàng là Liên Y, có được không?”
“Được!” Nàng cười hớn hở, thấy hắn không sao, dù hắn gọi nàng là gì cũng được, kể cả chỉ kêu “này” cũng không sao.
Sắc mặt Căn Cổ trầm xuống, sát khí trong mắt vụt lên, trầm giọng nói: “Tốt, Liên Y, ta muốn lắm một chuyện, không cho nàng ngăn ta.” Hắn nhấc đại đao lên, đi qua nàng, hướng động đi tới. Liên Y có dự cảm không tốt, vội vàng ngăn lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Căn Cổ điềm nhiên nói: “Tên súc sinh kia làm bẩn nàng, ta giết hắn!”
Liên Y ôm lấy cánh tay hắn: “Đừng! Không liên quan đến hắn, là ta nguyện ý mà!”
Căn Cổ khó tin nhìn nàng, trong mắt có đau thương cực hạn: “Nàng còn muốn che chở hắn sao? Ta nói cho nàng biết, ta một đao giết hắn, cướp nàng bỏ chạy. Lúc hai người thân thiết, ta thiếu chút nữa đã chết trong tay Tống binh! Lúc nàng ở cùng với hắn, có nghĩ tới ta chút nào không? Ta chỉ là một tên tiểu tử ngốc đi tìm chết vì nàng đúng không?”
Sắc mặt Liên Y trắng bệch, môi run nhè nhẹ, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Căn Cổ… Xin lỗi. Chỉ là ta… ta…”
“Nàng làm sao? Trên đời làm gì có nữ nhân nào ngốc hơn nàng nữa! Hắn căn bản chỉ đùa bỡn nàng, nàng lại cam tâm tình nguyện bị đùa bỡn! Hắn căn bản không hề đứng đắn mà nhìn nàng. Nàng chính là đồ chơi của hắn! Chơi đùa là có thể tùy tiện bỏ đi! Đến lúc đó nàng muốn khóc cũng không kịp!”
Hắn rống giận, đẩy Liên Y ra: “Tránh ra! Ta đi giết hắn!”
Liên Y giơ tay ấn đầu vai hắn một cái, Căn Cổ liền đưa tay ra gạt, không đề phòng nàng đột nhiên sử dụng kỳ chiêu, cổ tay xoay lại nắm lấy tay hắn, bẻ quặt ra sau. Căn Cổ chấn động, trăm ngàn lần không thể tưởng tượng được nàng lại sử dụng công phu thật vào lúc này, thân thể chuyển động, mượn đà, lấy mũi chân đá vào đầu gối nàng. Liên Y buông tay hắn ra, thả người nhảy lên, hàn quang chợt lóe, đao Xích Hà đã vững vàng dừng ở cổ hắn.
Căn Cổ nhìn nàng như nhìn quái vật, cảm thấy nàng trở nên hoàn toàn xa lạ.
Liên Y đè đao trên cổ hắn, thấp giọng nói: “Ngươi không cần lo cho chuyện riêng của ta! Muốn làm gì, làm thế nào, ta tự biết! Ta không cần người khác bảo ta phải làm cái gì!”
Căn Cổ đột nhiên cảm thấy mình đã nhìn nhầm nàng, cứ nghĩ nàng là một nữ nhân đơn thuần nhu nhược, cần được bảo vệ, cái gì cũng không hiểu, mình phải lo lắng tính toán cho nàng, nhưng trên thực tế lại không phải vậy. Mắt nàng mở to, có một loại quyết đoán ghê gớm, thực hiển nhiên là nếu hắn bước thêm một bước lại gần cửa động, nàng sẽ thật sự xuống tay.
Căn Cổ hít một hơi, thấp giọng nói: “Liên Y, nàng sẽ giết ta sao? Vì một tên súc sinh?”
Liên Y nhẹ giọng nói: “Ngươi đâu biết, hiện tại ta đã có mục tiêu đáng giá để ta toàn tâm toàn ý trả giá. Hắn là súc sinh cũng được, là hoàng đế cũng được, đều không có vấn đề gì cả. Là ta muốn, ta nguyện ý, ta cam tâm tình nguyện. Hắn lừa chết ta, ta cũng không cần. Bao năm nay ta vẫn không tìm được đối tượng để ta có thể phó thác hết thảy, hiện tại ta có, đó là chuyện của ta, còn hắn đối với ta thế nào cũng không quan hệ, bởi vì ta hiện tại không sao, tất cả đều rất tốt.”
Con người sống ở trên đời mà không có cái gì để theo đuổi chính là chuyện đáng buồn nhất, ít nhất đối với nàng là như vậy. Người khác theo đuổi thứ mình có thể có được, còn nàng theo đuổi một thứ không thể được, đó cũng đều là mục tiêu, không có gì khác nhau, đều giống như là tìm được chân lý sống, bất kể tốt xấu, đều khiến người ta thỏa mãn.
Căn Cổ kinh ngạc nhìn nàng, không biết qua bao lâu, tay hắn rốt cục chậm rãi buông xuống, đại đao rơi rầm xuống đất, nước mắt hắn cũng chảy ra, nhưng hắn cắn chặt răng, không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Liên Y chậm rãi buông đao Xích Hà, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Căn Cổ. Ta hy vọng ngươi đừng xem vào chuyện của ta nữa, xin ngươi.”
Hắn chậm rãi gật đầu, xoay người sang chỗ khác, bình tĩnh nhìn rừng rậm khô vàng phương xa, một đám chim vỗ cánh bay lên, hướng về phía mặt trời, dần dần bay xa.
“Vậy ta cũng nói cho nàng biết.” hắn xoay người nhặt đao lên, dắt vào bên eo lưng, bình tĩnh nhìn nàng: “Ta cũng có mục tiêu, cũng có thứ để theo đuổi. Mặc kệ nàng biến thành dạng gì, ta cũng không quan tâm, không buông tha. Nàng có thể cả đời không nhìn ta, ta cũng cả đời không rời đi. Đây là cái cố chấp của ta, cũng là cố chấp của nàng. Tóm lại, đời này ta chỉ có một mình nàng.”
Hắn xoay người rời đi, không hề quay lại. Liên Y yên lặng nhìn bóng dáng hắn, không biết vì sao mà không dám tiên lên ngăn cản.
Lời nói của hắn, nàng dường như hiểu, lại giống như không hiểu. Kỳ thật, đời người là cả một khoảng thời gian dài, bọn họ lại luôn dùng những khoảnh khắc ngắn ngủi này để định nghĩa, hơn nữa còn thật sự quán triệt nó, đến chết cũng không thay đổi. Như vậy là tốt hay là xấu, không một ai biết.
Liên y đứng ở cửa động thật lâu, mãi cho đến khi Gia Luật Cảnh cởi trần ngáp dài bước ra, ôm cổ nàng, cắn lên tai nàng, thấp giọng nói: “Nàng nhìn gì vậy? Là muốn ta sao?”
Liên Y mỉm cười, đột nhiên xúc động muốn khóc, nàng nói nhỏ: “Ta đang nhìn một người rất tốt. Hắn vừa đi rồi.”
Gia Luật Cảnh mỉm cười, ôm vai nàng, nhẹ nhàng vào trong động: “Đồ ngốc là không đáng nhìn, còn không bằng ngắm cảnh. Hay là… nhìn ta đi. Tiểu Liên Y, nàng thích chuyện tối qua chứ?”
Cổ họng Liên Y phát ra một tiếng rên rỉ run rẩy, vội vàng đè lại tay hắn, la lên: “Đừng… Trời đã sáng…”
Gia Luật Cảnh nhẹ nhàng buông nàng ra, mặc thêm áo, búi tóc, nói; “Chúng ta trở về Đại Liêu, cái nơi hoang sơn dã tĩnh này ngay cả phân cũng không có, cực kỳ đáng chán.”
Liên Y chợt nghĩ tới cái gọi là “cả đời” mà nàng và Căn Cổ nói, nhẹ giọng hỏi: “Gia Luật Cảnh, đời này chàng muốn nhất cái gì?”. Hắn véo nhẹ má nàng, “Gọi ta là Thuật Luật. Đó là tự của ta, ta không thích người khác gọi tên đầy đủ của ta. Ta không biết đời này ta muốn cái gì, nhưng hiện tại cái ta rất muốn chính là nàng.”
Hắn dùng một tay ôm lấy nàng, đặt xuống đất, nhẹ nhàng.
Không biết qua bao lâu, ngoài động tựa hồ truyền đến tiếng bước chân, Liên Y hơi kinh hãi, vội vàng đẩy Gia Luật Cảnh ra, hắn lại đang ghé vào người nàng mà ngủ. Liên Y vội vàng mặc quần áo, cầm lấy Xích Hà, lặng lẽ đi ra cửa động, nhìn ra ngoài – không có ai. Nàng nghi hoặc nhìn xung quanh, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, xoay người đang định vào trong động thì yếu huyệt sau lưng không biết bị ai điểm trụ, nàng nhất thời không thể động đậy.
Một bóng đen chậm rãi đi vào, dáng người cao lớn dị thường, quả nhiên là Gia Luật Văn Giác. Hắn lạnh lùng nhìn Liên Y, đưa tay tát nàng một cái: “Đồ đê tiện! Lại dám trốn ở đây thân thiết với nam nhân! Chuyện ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?”
Một dòng máu tươi chậm rãi tràn ra từ miệng nàng, sắc mặt Liên Y trắng bệch, kinh ngạc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Ta sẽ không làm! Ta sẽ không hại chủ tử của mình!”
Gia Luật Văn Giác cười lạnh, nói: “Ngươi mới quen biết nàng ta vài ngày mà đã chủ tử này chủ tử nọ không ngừng, cũng mới biết nam nhân này không bao lâu đã lên giường với hắn. Nói ngươi tiện nhân đúng là tiện nhân, giống hệt như nương ngươi.”
Liên Y run giọng nói; “Việc này không liên quan đến thời gian dài ngắn, ta biết ai đối tốt với ta, cũng biết mình muốn gì! Cho dù ngươi là cha ta… Nương ta cũng không sai, chỉ là nàng đã yêu nhầm người, cũng may nàng đến lúc chết cũng chưa từng hối hận, nàng còn tốt hơn ngươi, kẻ đi mắng nàng đê tiện sau lưng nàng!”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị đánh một tát, lần này rất nặng tay, nàng phun ra một ngụm máu loãng và một mảnh răng.
Gia Luật Văn Giác lạnh lùng nhìn nàng, nói nhỏ: “Không được gọi ta là cha, ta không có loại nữ nhi ti tiện ngu xuẩn như ngươi. Ngươi không chịu đi tìm chủ tử ngươi, ta cũng không còn cách nào khác, nghe nói cảm tình của ngươi và nam nhân này không tồi, vẫn đi cùng hắn bấy lâu, các ngươi đi theo ta cũng được.”
Hắn vỗ tay, phía sau lập tức hiện ra mấy hắc y nhân, thuần thục điểm huyện Gia Luật Cảnh đang ngủ say, mặc đại quần áo cho hắn, khiêng lên vai, rời khỏi động. Liên Y còn định nói chuyện, gáy đã bị người cho một đòn, trước mắt lập tức tối sầm, nàng hôn mê!
***********
Lần này Thiên Quyền trở về rồi cũng không đi nữa, Tiểu Man thì ngày ngày quét tuyết cùng cha con Triệu thúc, lúc nào quay đầu cũng có thể nhìn thấy thân ảnh hắn đang đứng trước cửa sổ, có đôi khi nàng cảm giác như hắn đang nhìn mình, đôi lúc lại cảm thấy hắn không phải nhìn nàng mà là đang nhìn vào một nơi hư vô mờ mịt nào đó.
Quý công tử này, tâm tư thật cẩn mật, hoàn toàn không thể đoán ra, vĩnh viễn cũng không thể biết hắn suy nghĩ cái gì.
Từ trước tới giờ Tiểu Man vẫn có chút kính sợ với kiểu người bí hiểm như vậy, không dám tới quá gần, nhưng Thất Phúc và Tam Hỉ lại luôn luôn bảo nàng đi tìm Thiên Quyền hỏi cái này muốn cái nọ, giống như là bọn họ thực sự thích nhìn bộ dáng kinh ngạc của nàng, lần nào cũng cười hề hề, không có chút ý tốt nào.
Sáng sớm ngày nọ, tuyết rơi nhiều, Tiểu Man đang co ro giúp Triệu thúc thu thịt đang phơi gió bên ngoài vào, chợt nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nàng nhìn lại, thấy Thất Phúc bưng một chậu nước ấm chạy tới, nàng còn chưa kịp hỏi, Thất Phúc đã dúi chậu nước vào tay nàng: “Mau! Đưa tới cho công tử! Nhanh kẻo lạnh mất!”
Tiểu Man sửng sốt một chút, rõ ràng bất mãn: “Ta đang thu thịt khô mà.”
Thất Phúc cúi xuống nhanh nhẹn nhặt thịt: “Ta thu cho, ngươi mau đưa nước cho công tử. Nước mà lạnh, công tử sẽ tức giận đó.”
Hắn tức giận hay không thì liên quan gì nàng chứ! Tiểu Man không biết làm gì khác, đành bưng nước tiến vào viện của Thiên Quyền.
Cửa phòng hắn đóng chặt, Tiểu Man gọi vài tiếng cũng không thấy ai mở cửa, chỉ đành thô lỗ một cước đá văng cửa, cởi giầy đi vào, miệng kêu: “Thiên Quyền! Thiên Quyền! Nước ấm của ngươi đây!”
Vẫn không ai đáp nàng, Tiểu Man đành tiếp tục bưng chậu nước lên lầu, cửa phòng ngủ hắn khép hờ, từ trong tỏa ra một luồng hương hoa mai ấm áp. Tiểu Man đi vào, đặt chậu nước trên cái giá đặt chậu rửa mặt, xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng, nhìn lại – ôi, hắn vẫn còn ngủ mà! Dung nhan tuấn tú trắng nõn lộ ra ngoài, tóc đen dài phủ qua trán, không biết đang mơ giấc mơ đẹp gì mà ngay cả nàng tiến vào cũng không tỉnh.
“Thiên Quyền, nước ấm tới rồi.” Nàng lại nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thiên Quyền rốt cục giật mình, chậm rãi mở to mắt, một đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy, lại chứa vạn phần mê võng quyến rũ. Hắn nhìn nàng một cái, đột nhiên đưa tay ôm lấy chân nàng, dụi đầu lên đó, lẩm bẩm nói; “… sao tới sớm như vậy…”
Tiểu Man sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, vươn một ngón tay kéo tóc hắn: “Là ta nha! Có phải ngươi nhận nhầm người không? Này!”
Lời còn chưa dứt đã cảm thấy trời đất quay cuồng, người nàng mềm nhũn ngã vào giường hắn, sợ tới mức kêu lên, tay chân luống cuống giãy dụa, gáy bỗng nhiên bị người giữ lấy, thân thể hắn cứ như vậy đè ép xuống, nặng muốn chết.
Tiểu Man không thở nổi, bị ép tới mức trước mắt toàn sao, cảm thấy hô hấp của hắn nóng cháy phả trên cổ nàng, môi cũng nhẹ nhàng chạm trên tai nàng, lẩm bẩm nói: “Nói gì đi… Bội Nương… Lại đến nữa sao?”
Bội Nương? Cuối cùng Tiểu Man cũng nghe rõ từ này, mắt thấy trinh tiết khó giữ được trước tên thú tính này, nhất thời không kịp nghĩ xem vì sao hắn lại biến thành như vậy, gấp gáp cắn một cái lên vai hắn, ngón tay mạnh mẽ úp xuống, cũng không biết cào vào chỗ nào, chỉ nghe thấy hắn kêu một tiếng, sau đó đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nhìn nàng.
“Cầm thú!” Tiểu Man tức giận đến run rẩy cả người, nâng tay định đánh. Thiên Quyền nắm lấy cổ tay nàng, có chút hoảng hốt, mà áy náy nhiều hơn. Hắn nhanh chóng đứng dậy, lùi ra ngoài giường, thấp giọng nói; “Xin lỗi, ta không cố ý!”
Tiểu Man vội vã bật dậy khỏi giường, sửa sang lại áo, xoay người định chạy. Thiên Quyền nói nhỏ; “Xin lỗi, vì khuôn mặt ngươi giống…, thật sự là xin lỗi.”
“Ai thèm giống mặt ai!” Tiểu Man nắm lấy bút lông trên bàn ném qua, Thiên Quyền giơ tay thoải mái bắt được. Nàng ném không trúng thì buồn bực tột đỉnh, tìm không thấy cái gì khác để ném, đành phải quay mặt tiếp tục bỏ đi.
Thiên Quyền đi ra cửa phòng, lại nói: “Ngươi đi đâu?”
“Liên quan gì ngươi! Dù sao ta cũng có thể tự mình đi đến Trấn Châu!” Nàng đã hạ quyết tâm, không thể ngốc ở đây một khắc nào nữa, phải lập tức chạy lấy người.
Mắt đột nhiên hoa lên, người này giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt nàng, giơ tay làm như muốn bắt nàng, Tiểu Man sợ tới mức hét lên một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kết quả đứng không vững, ngã oạch xuống đất, nửa ngày sau vẫn không đứng lên được.