Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 4 Chương 13




Nha sát (nhất)



“Sao lại thế này?” Liên Y mờ mịt nhìn từng đám người ngã xuống, còn có vài người tỉnh táo định lao ra khỏi đại sảnh, nhưng chạy được tới cửa cũng theo nhau ngã xuống.



“Là mê dược! Trong lư hương… là mê dược!” Có người kêu một tiếng, sau đó vang lên càng nhiều tiếng người ngã.



Tiểu Man thấy mọi người chung quanh ngã xuống, chỉ có mình mình đứng, cũng vội vàng “ôi” một tiếng, kêu lên: “Đầu ta choáng quá!” rồi rầm một cái ngã xuống đất. Liên Y hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy nàng: “Chủ tử! Ngươi không sao chứ? Làm sao vậy?”



Lời còn chưa dứt, sắc mặt nàng cũng biến đổi, ngã ra đất không động đậy. Tiểu Man hoảng sợ, vội vàng đẩy đưa nàng, nàng vẫn không nhúc nhích, đã sớm hôn mê bất tỉnh. Không thể nào! Chẳng lẽ nàng không ăn giải dược? Chẳng lẽ Thiên Quyền không đưa giải dược cho nàng?



Nguyên tổng quản của Liễm Phương thành xanh cả mặt, ngã ra đất, lạnh lùng nói: “Bất Quy sơn các ngươi! Lá gan quá lớn! Dám phóng mê dược vào lư hương!”



Đám người Bất Quy sơn có khổ mà không nói được, chỉ phải mắng chửi lung tung. Quần hùng làm sao chịu yếu thế? Nhất thời chính sảnh ầm ầm tiếng mắng nhiếc không dứt.



Không biết nằm bao lâu, rốt cuộc đại sảnh không còn tiếng kêu, toàn bộ hôn mê, trong sảnh chỉ còn hương khí lượn lờ, mùi thơm tràn ngập, thấm vào ruột gan. Tiểu Man nhắm mắt giả chết, chợt nghe tiếng bước chân hướng về phía mình, nàng nheo mắt, qủa nhiên nhìn thấy một đôi giày trắng, người kia cúi người, đang định đưa tay ôm nàng, Tiểu Man đột nhiên mở mắt ra, đối diện với đôi con người đen thẳm của hắn, là Thiên Quyền.



Hắn bị nàng dọa hoảng, biến sắc: “Ngươi không hôn mê?”



Tiểu Man nhỏm người lên nhìn xung quanh. Thực đồ sộ, cả trăm người toàn bộ hôn mê ngã trên đất, giống như một đám tử thi.



“Không phải ngươi cho ta giải dược sao? Sao ta hôn mê được. Ngươi không cho Liên Y giải dược sao? Nàng cũng hôn mê rồi.” Nàng càng khó hiểu hỏi.



Thiên Quyền mím môi, không nói chuyện.



Hương dược trong lò là Thập Nhật Túy, là một loại mê dược cực kỳ lợi hại, cũng là độc dược cực kỳ lợi hại, không chỉ có thể làm người ta mê man bất tỉnh vài ngày, mà cho dù có tỉnh lại cũng tay chân mềm nhũn vô lực, ít nhất phải cần nửa năm mới khôi phục công lực. Thuốc hắn đưa Tiểu Man là để nàng không trúng độc, tay chân bủn rủn, nhưng mê dược thì không tránh được, lẽ ra nàng phải ngất xỉu như mọi người chứ không phải trừng mắt nhìn mình thế này.



“Đi thôi!” Hắn khẽ nói, kéo nàng lên, đưa tay vào thắt lưng nàng, định ôm nàng.



Tiểu Man vội la lên: “Liên Y và Gia Luật Cảnh đâu? Cùng nhau đi!”



Hắn vẫn không nói lời nào, chỉ đưa tay ôm lấy nàng, không để ý nàng giãy dụa, bước về phía trước.



Tiểu Man gấp đến độ ra sức giãy dụa, chợt thấy tay hắn đè sau gáy nàng, giống như lần trước định hôn nàng. Nàng vội la lên: “Ngươi muốn làm gì? Ta không phải là cẩu, tùy ngươi thích thì hôn!”



Bàn tay kia do dự một chút, Tiểu Man ra sức tránh đi, thoát khỏi vòng tay hắn, quay mặt đi tìm Liên y và Gia Luật Cảnh.



Thiên Quyền đứng một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì, đi đến bên Tây Nhã Tư, rút bản đồ trong tay nàng, bỏ vào trong giày, đang định đứng dậy thì cảm thấy phía sau có chưởng phong đánh úp lại, trong lòng hắn cả kinh, hai tay chống xuống đất, xoay người tránh sang một bên, một thanh kiếm đen sì đâm tới ngay cạnh chân hắn.



Hắn thấp giọng nói: “Trạch Tú! Quả nhiên là ngươi!”



Ở đó xuất hiện một hắc y nhân, ngay khuôn mặt cũng được che bằng một miếng vải đen chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa rạng rỡ, quả nhiên là Trạch Tú. Hắn một kích không trúng, lập tức phản thủ bổ một kiếm, Thiên Quyền chỉ phải tránh né, nhân chớp mắt sơ hở này, hắn lén đến bên người Tiểu Man, ôm ngang lưng nàng, thả người chạy ra ngoài sảnh.



Thiên Quyền lập tức đuổi theo, xa xa chỉ thấy một cái bóng người màu đen chạy trốn cực nhanh, qua hành lang gấp khúc, hắn nhướng mày, tự biết là đuổi không kịp, liền dừng bước, quay đầu lại nhìn, trong đại sảnh đều là những người chết ngất nằm ngổn ngang.



Cứ như vậy, võ lâm tất nhiên nổi đại loạn, mũi nhọn đều chĩa vào Bất Quy sơn, cho dù bọn họ không chết thì cũng sẽ đại thương nguyên khí.



Thiên Quyền xoay người, chậm rãi đi qua hành lang gấp khúc, đột nhiên huýt sáo, lập tức có bốn hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện, chắp tay hành lễ với hắn, nói: “Cô nương đã bị đưa đi, chạy tới ốc đảo phía đông.”



Hắn gật đầu, thấp giọng nói: “Chuẩn bị ổn thỏa chưa?”



Hắc y nhân nói: “Nguồn nước đã bị hạ Thập Nhật Túy, các đệ tử đều hôn mê, chúng ta đã đưa họ dến trong cao lầu, không sót một ai. Tất cả các thông đạo và mật đạo trong Bất Quy sơn cũng đều bị phong tỏa, không thiếu một cái.”



Thiên Quyền đi lên hai bước, nói nhạt: “Còn không mau động thủ!”



Hắc y nhân lập tức lấy ra một cây đuốc, dùng đá lửa đốt lên, cắm xuống hành lang rộng lớn, bùng bùng, bốn năm điểm lửa nhanh chóng bùng lên, hành lang đẹp đẽ lập tức bị lửa nuốt gọn. Hóa ra bọn họ đã sớm bày một sợi dây thừng tẩm dầu dọc hành lang, chỉ cần lửa bén một cái liền lập tức bùng cháy. Hành lang làm từ gỗ, gặp lửa không được bao lâu đã cháy đen, ầm ầm sụp xuống.



Mật đạo, thông đạo bị phá hủy, hành lang này chính là đường ra ngoài duy nhất của Bất Quy sơn, một khi đốt tháp, người bên trong cho dù có mọc cánh cũng không thoát ra được, chiêu này gọi là bắt ba ba trong rọ, tuy nhiên hắn cũng không tính toán đốt chết họ, hắn định để bọn họ chết đói.



Thiên Quyền lên một con ngựa, hai chân khẽ thúc, chậm rãi xuống núi.



********



Tiểu Man bị người khiêng trên vai chạy một mạch xuống núi, xóc đến độ sắp nôn ra. Nàng cật lực nhéo khăn trùm đầu người kia, gào lên: “Mau buông ta xuống!” một bên ra sức dùng chân đạp vào ngực hắn, há mồm cắn vai hắn.



Người kia không để ý đến nàng, vẫn chạy cho tới tận bờ sông trong ốc đảo, ném nàng bịch xuống đất, Tiểu Man đau đớn kêu thảm một tiếng.



Mông! Mông! Mông nàng! Chắc chắn là nát rồi!



Nàng đau đến nhe răng trợn mắt, nửa ngày không đứng dậy nổi. Người kia sau khi buông nàng ra thì xoay người, yên tĩnh nhìn sa mạc mênh mông phương xa.



Tiểu Man nhảy dựng lên nhìn bóng dáng bình tĩnh của hắn.




Không… Từ từ… Bóng dáng này…



Tim nàng nhảy lên một cái, đột nhiên tĩnh lặng, tựa hồ như là ngừng đập, sau đó lại bắt đầu kinh hoảng. Nàng cảm thấy ngực như không thể chứa đựng nổi trái tim nữa, nó có thể phá ra bất kỳ lúc nào.



“Ngươi… từ từ… ngươi quay người lại… để ta… nhìn xem.” Nàng cúi đầu, run rẩy nói.



Người kia cũng không xoay người, chỉ chậm rãi tháo khăn trùm đầu xuống, mái tóc đen dày xõa tung.



Tiểu Man thở dốc vì kinh ngạc. Đột nhiên vung tay tự cho mình một cái tát. Nàng không nằm mơ! Không phải nằm mơ! Trạch Tú! Ông trời ơi! Là Trạch Tú! Hắn còn sống!



Cảnh vật trước mắt nàng mờ nhòe, run giọng nói: “Chàng… chàng là Trạch Tú, đúng không? Chàng là Trạch Tú! Chàng không chết!”



Hắn vẫn bất động, Tiểu Man rốt cục không nhịn được, lảo đảo bước qua, dùng sức ôm chặt lấy hắn từ phía sau, nức nở nói: “Chàng không chết! Thực sự không chết!”



Trạch Tú gỡ tay nàng ra, bước vài bước, xoay người cúi đầu nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Ta không chết, làm cho ngươi thất vọng rồi. Có lẽ ngươi hy vọng ta chết thì tốt hơn, như vậy thì có một tên ngốc đến chết vẫn không biết ngươi nói dối.”



Tiểu Man hít một hơi, gian nan nói: “Chàng… chàng hãy nghe ta nói, ta không cố ý lừa gạt chàng… ta cũng không phải…”



Trạch Tú lắc đầu, bình tĩnh nhìn về phía chân trời, ngắt lời nàng: “Hôm nay ngươi nói rất nhiều lời nhiệt huyết, không ai có tư cách lợi dụng người khác. Ngươi nói người khác như vậy, cũng chính là nói cho chính mình, không ai đáng bị ngươi lợi dụng.”



“Ta không lợi dụng chàng!” Tiểu Man nóng nảy.



Trạch Tú cười cười, quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt hoa đào của hắn vẫn đẹp như vậy, nhưng bên trong không còn ánh sáng ôn nhu mà là lãnh liệt, tràn ngập trào phúng.




“Không lợi dụng ta sao?” Hắn hỏi lại một câu, cũng không nói gì nhiều.



Tiểu Man không biết nói gì.



Trạch Tú thấp giọng nói: “Ta đã sớm nói với ngươi, ta hận nhất là người khác lừa gạt ta, lợi dụng ta, vô luận hắn là ai. Nếu ngươi là nam nhân, ta đã một kiếm đâm ngươi chết. Nhưng ta không giết nữ nhân, cho nên, đây sẽ là lần cuối cùng ta gặp ngươi.”



Bốn phía đột nhiên an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, giống như trên thế giới vốn không tồn tại một thứ gọi là âm thanh.



Tiểu Man giống như nghe thấy thanh âm tan vỡ, cái hàng rào chắc chắn mà nàng dựng lên sau cơn tuyệt vọng, đủ để giúp nàng có dũng khí sống sót, tươi cười, giờ đã vỡ nát.



Quả nhiên hiện thực khác xa hư ảo. Tự nàng đã tự nặn ra một Trạch Tú ôn nhu thiện giải, bọn họ ở cùng một thế giới, hiểu nhau rõ ràng, hắn mãi mãi chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, làm nàng sống trong hạnh phúc mỹ mãn, làm mùa xuân nở trong nàng. Trạch Tú thật sự thì toàn thân đều là gai nhọn, không để cho bất cứ thứ gì có thể làm thương tổn.



Tiểu Man cúi đầu, dùng thanh âm gần như hèn mọn mà cầu xin hắn: “Là ta sai rồi… xin chàng, tha thứ ta…”



Trạch Tú thấp giọng nói: “Lúc ta mười sáu tuổi, ta có một huynh đệ giao tình sâu nặng, ta tin tưởng hắn, giống như lúc trước ta tin tưởng ngươi. Nhưng hắn cũng lừa gạt ta, lợi dụng ta, ngươi có biết kết cục của hắn là cái gì không?”



Tiểu Man che miệng lại, không nói gì.



Hắn hiển nhiên cũng không chờ đáp án nơi nàng, nói nhạt: “Ta giết hắn, một kiếm xuyên tim, cắt đầu tế trời. Tuy nhiên, ta sẽ không giết ngươi, vì ta thực thưởng thức biểu hiện hôm nay của ngươi.”



Hắn lấy ra một tấm vải trắng trong ngực áo, nhẹ nhàng để lại dưới chân nàng, xoay người rời đi.



Tiểu Man kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hắn, cảm thấy tất cả sức lực của mình cũng theo hắn mà đi mất rồi. Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, mờ mịt nhặt tấm vải kia lên, mở ra, bên trên đúng là mặt quạt mà nàng đã thêu, thiếu nữ kia cười vừa hạnh phúc vừa bi ai, có một loại cảm giác vui sướng tạm bợ hèn mọn.



Bên cạnh có người dùng mực nước viết một hàng chữ như rồng bay phượng múa: Tượng giường ngọc thủ bước phát triển tân kỳ. Thiên hoa vạn thảo quang ngưng bích. May vá y trứ, mùa xuân ca múa, phi điệp ngữ chim hoàng oanh.



Nàng cảm thấy như bị ai đó xé toang lồng ngực, thậm chí trong sự yên tĩnh đáng sợ này còn có thể nghe được tiếng rách chậm rãi vang lên.



Nàng bị lôi từ trong mộng ảo ra, ném vào bụi gai hiện thực, còn chưa kịp thích ứng, kinh ngạc không thể hoàn hồn.



Không biết run rẩy bao lâu, nàng đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng gọi hắn: “Trạch Tú!”



Hắn hơi khựng lại, nhưng không quay đầu. Tiểu Man lấy ra một cái khăn khác, đó từng là chí bảo của nàng, là một hắn khác mà nàng tưởng tượng ra trong lúc bi thống.



Nàng chậm rãi đi tới, đưa cái khăn cho hắn, thấp giọng nói: “Cái này, cho chàng. Chàng có thể trả lại cho tam thúc chàng, coi như là lễ vật ta đáp tạ hắn.”



Nàng sẽ không cầu xin, cũng không muốn lừa mình dối người nữa. Hắn không chết, đó là việc tốt nhất trên đời, hắn rời xa nàng cũng là chuyện bất đắc dĩ. Bất luận chuyện gì xảy ra, hắn vẫn là Trạch Tú, là người mà nàng vô pháp có được.



Đúng vậy, trên đời không có ai có tư cách lợi dụng người khác. Nàng bị lợi dụng, sau đó lại đi lợi dụng người khác.



Đây là tội của nàng, nàng phải tự mình thừa nhận, không liên quan đến người ngoài.



Trạch Tú mở khăn ra nhìn thoáng qua, liền trả lại cho nàng: “Không cần, ngươi đốt đi. Cáo từ!”



Tiểu Man không cầm, khăn nhẹ nhàng rơi xuống đất, hắn nhẹ nhàng thoải mái rời đi, không hề quay đầu lại.