Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 4 Chương 10




Nàng nàng nàng (nhất)



Gia Luật Cảnh phải khuyên can mãi mới khiến Gia Luật Đồi Hiển đồng ý đóng quân ở bên ngoài Bất Quy sơn mười dặm, nhưng hắn đã phái năm tên lính đi theo Gia Luật Cảnh lên núi, nói là bảo hộ, thực ra là giám thị, lần này tuyệt đối không thể để hắn lại chạy trốn.



Lúc tới chân núi, mọi người tiến hành hóa trang. Trên đầu Tiểu Man trùm một cái khăn to, dưới cằm gắn một chùm râu dê. Không biết Hồng Cô Tử bôi cái gì lên mặt nàng mà làm mặt nàng vừa đen vừa bẩn, biến nàng thành một lão nhân gầy nhỏ khoảng hơn năm mươi tuổi.



Tiểu Man nhìn vào trong gương, hoảng sợ, nàng thề rằng cho dù nương nàng có đứng trước mặt cũng sẽ không nhận ra nàng.



Liên Y được hóa trang thành một thiếu niên đệ tử, Gia Luật Văn Giác là một hiệp khách giang hồ bình thường, Hồng Cô Tử bỏ nữ trang, rửa sạch mặt, không biết kiếm đâu ra một cái quạt, liền biến thành một công tử thanh tú nhanh nhẹn.



Trang phục như bọn họ trên đường không gặp năm thì cũng đụng ba người mỗi ngày, căn bản không bị ai nghi ngờ.



Chỉ có Gia Luật Cảnh là khôi phục được trang phục đẹp đẽ quý giá, cưỡi một con ngựa cao to, phía sau còn có năm Liêu binh đại đao giắt hông, thần khí mười phần.



Bất Quy sơn sớm đã an bài các đệ tử ở dưới chân núi tiếp đón, người đến chỉ cần đưa ra thiệp mời, sau đó đăng ký tính danh, là được an bài xe ngựa đưa lên núi, quy củ đâu ra đấy. Nhìn thấy Gia Luật Cảnh, thấy thân phận sáng ngời của hắn, không ai dám ngăn đón, vội vàng phái người cung kính đưa hắn lên núi.



Doàn người Tiểu Man xuống xe ngựa, Hồng Cô Tử lấy ra bốn cái thiếp vàng lóng lánh, Tiểu Man khí định thần nhàn vuốt râu, lập tức có người ôm quyền với nàng: “X lão anh hùng cũng đến đây! A, còn có cả quý công tử!”



Nàng cười ha ha, hắng giọng, chắp tay: “Không dám, từ lâu đã kính đại danh Bất Quy sơn và Thương Nhai thành, hôm nay đưa khuyển tử tới để đại khai nhãn giới.” Khuyển tử của nàng hcính là Hồng Cô Tử, Gia Luật Văn Giác là hộ vệ, Liên Y là đệ tử bưng trà rót nước.



Bọn họ lập tức được an bài cho một chiếc xe ngựa, vững vàng tiến lên núi.



Hồng Cô Tử tựa tiếu phi tiếu: “Cho nha đầu ngươi chiếm tiện nghi, còn muốn ta gọi ngươi là cha?”



Tiểu Man lại vuốt râu, nàng rốt cục hiểu được vì sao con hát trên sân khấu kịch mỗi khi gặp chuyện gì đều thích sờ râu tự hỏi, cảm xúc quả thật không tồi.



“Những lời lúc trước nói với ngươi, lúc đó tiến lên thế nào, nói năng ra sao, ngươi nhớ rõ chưa?”



Hồng Cô Tử tận tình hỏi, sự tình trọng đại, hắn không thể để nàng phạm sai lầm.



Tiểu Man gật đầu, cười nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta biết mà.”



“Vậy đến lúc đó phải làm thế nào? Ngươi làm lại một lần xem.”



Tiểu Man lập tức nói lại một lần quá trình làm sao để tiết lộ thân phận, nói những gì, hành động ra sao. Hồng Cô Tử có chút tán thưởng, cười nói: “Trí nhớ không tồi, không sai một chữ. Nhưng ngàn vạn lần phải nhớ đừng tiết lộ thân phận quá sớm, chờ ta ra ám hiệu hãy nói.”



Tiểu Man cười gật đầu. Tất cả mọi người đều khoa tay múa chân trước mặt nàng, muốn nàng làm thế này thế khác, an bài nàng như an bài một con chó. Bất Quy sơn như thế, Thiên Sát Thập Phương cũng không khác gì. Vì lợi ích của mình mà đùa giỡn nàng. Sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết, không phải tất cả mọi người đều nghe theo bọn họ.



Rất nhanh, xe ngựa đã đi tới đỉnh núi. Bất Quy sơn được xây trên một đỉnh núi đá, lầu các hoa lệ, hùng vĩ khiến người choáng ngợp. Đỉnh núi có một hành lang rộng lớn gấp khúc, quanh co trên núi đen, thông tới cửa chính. Trước cửa có một đoàn đệ tử mặc áo bào trắng, đội mũ đen đang chắp tay chào khách.



Núi cao sừng sững, gió thổi lồng lộng dọc hành lang, đưa mắt nhìn ra là vách núi đen, là rừng lá xanh biếc, dưới chân mây mù lượn lờ, như mộng như ảo. Tiểu Man chậm rãi đi theo một bạch y đệ tử, gió mạnh thổi y phục bay phấp phới, ta áo bào cũng phồng lên, thật có chút hương vị của tiên tử phiêu nhiên thoát tục.



Đi được hai bước, chợt nghe phía sau có người kinh hỉ kêu lên: “Thiên Quyền công tử!” Trong lòng nàng cả kinh, vuốt râu chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh trắng tuyết kia đang không đổi sắc gật đầu lại với các đệ tử Bất Quy sơn đang nghênh đón, hướng phía này đi tới.



Không thể nào, hắn phải không nhận ra nàng mới đúng…



Thiên Quyền đi đến trước mặt bọn họ, còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghe Gia Luật Cảnh kinh hỉ kêu lên: “Hảo huynh đệ…” Ba chữ còn chưa nói xong, tay áo Thiên Quyền đã vung lên, một đạo ánh sáng bạc bắn về phía cổ họng hắn, điểm vào á huyệt, Gia Luật Cảnh gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nhưng không thể nói ra lời, đã bị năm thị vệ vây quanh mang ra xa.



Xong đời, hắn nhìn thấy Gia Luật Cảnh, tự nhiên có thể nhận ra bọn họ. Tiểu Man ngẩng đầu nhìn đôi mắt lạnh như băng của hắn, nhưng hắn lại không nhìn mình, chỉ bình tĩnh nhìn Hồng Cô Tử và Gia Luật Văn Giác, sắc mặt hai người này cũng không tốt lắm nhưng vẫn miễn cưỡng chắp tay cười nói: “Là Bất Quy sơn Thiên Quyền công tử! Thất lễ, thất lễ!”



Khuôn mặt lạnh như băng của Thiên Quyền lộ ra nụ cười, nói: “Hổ thẹn, chỉ sợ Bất Quy sơn chiêu đãi các vị không chu toàn.”



Nói xong liền quay người bước đi, Hồng Cô Tử đột nhiên cười nói: “Đúng rồi, lần trước cho người dâng trà cho công tử, công tử có thích không? Hôm nay ta lại đem một ít đến để công tử thưởng thức.”



Đây là ý gì? Tiếng lóng sao? Tiểu Man u mê nghi hoặc.



Thiên Quyền quả nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Vị cũng không tồi, làm phiền!”



Hồng Cô Tử mỉm cười, gật đầu. Thiên Quyền lúc này mới xoay người sải bước đi, nháy mắt đã bước vào trong lầu.




Mọi người không nói gì nữa, tiếp tục nối đuôi nhau đi theo hành lang vào trong cao lầu. Lần trước Tiểu Man tới đây trong tâm trạng bất an, không dám xem gì nhiều, lúc rời đi cũng là bàng môn tả đạo, mãi cho tới hôm nay mới là lần đầu tiên chân chính đi từ cửa lớn vào. Đi ra khỏi cao lầu là một cái sân rất rộng, giống như là đào ra từ trong lòng núi, chung quanh một vòng cao lầu, hoa mỹ khôn kể.



Các đệ tử Bất Quy sơn đưa bọn họ tới phòng ở, khách phòng lần này đơn sơ hơn, chỉ có những vật dụng đơn giản, đừng nói tới dạ minh châu, ngay cả bột phấn của hạt châu cũng không có. Hồng Cô Tử đứng sau cười nói: “Mọi thứ đã được công tử bố trí xong, chỉ chờ chúng ta hành động. Đến lúc đó chính là bắt ba ba trong rọ, lần này bọn người kia sẽ chết trong tay chúng ta.”



Gia Luật Văn Giác thấp giọng nói gì đó, Tiểu Man căng tai ra cũng không nghe rõ, tuy nhiên mơ hồ có thể nghe đoán rằng bọn họ có âm mưu gì đó rất lớn. Nàng đi vào khách phòng, đóng cửa lại, thở dài nhẹ nhõm. Ngả lưng lên giường, nàng lo lắng nghĩ xem đến lúc đó sẽ nói như thế nào.



Đang thất thần thì có người gõ cửa phòng, nàng nhảy xuống giường đi mở cửa, là Thiên Quyền, hù nàng nhảy dựng. Nói thật, từ sau khi biết hắn là người của Thiên Sát Thập Phương, nàng không biết mình phải đối mặt với hắn như thế nào. Hơn nữa, những lời nói của Hồng Cô Tử khiến nàng vừa nhìn thấy người này là cảm thấy hoảng hốt, tay chân luống cuống.



Thiên Quyền chắp tay với nàng, nói: “X lão anh hùng, ở có quen không?”



Tiểu Man vội vàng chắp tay đáp lễ: “Tốt lắm, đa tạ công tử quan tâm…”



Thiên Quyền bước vào trong, Tiểu Man vội vàng ngăn trở, không để cho hắn tiến vào, một mặt cười nói: “À uhm… tàu xe mệt nhọc. Ta thấy…” Lời còn chưa dứt, nàng đã bị hắn nhẹ nhàng va chạm, nhất thời phải lùi lại mấy bước, Thiên Quyền thuận thế tiến lên, đưa tay đóng cửa.



Tiểu Man vuốt râu, hết nhìn trái lại nhìn phải, nhìn lên trần lại nhìn xuống đất, chỉ không nhìn hắn.



Thiên Quyền đi đến bên bàn, chậm rãi ngồi xuống, thật lâu sau mới nói; “Là ta không chăm sóc ngươi tốt, để cho ngươi lâm vào hiểm cảnh này.”



Tiểu Man không ngờ hắn lại nói những lời này, trong lòng thoáng động, chậm rãi gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Thật ra… cũng không có gì, ta cũng…”




Thiên Quyền ngắt lời nàng: “Tuy nhiên, nếu đã đến đây rồi cũng chỉ biết tùy cơ ứng biến. Đến lúc đó ngươi nhìn ánh mắt ta, đừng tự tiện hành động. Đặc biệt… không được tùy tiện tới gần tiểu chủ thật.”



Lại nữa! Những người này sao lại thích nói người khác phải làm thế này làm thế kia như thế chứ? Nàng quả thật chỉ là món đồ chơi thôi sao?



Nàng gật bừa, chợt thấy tay ấm áp, đã bị hắn nắm, Tiểu Man sợ tới mức vội giật lại, chắp tay sau lưng, lui lại mấy bước, lắp bắp nói: “À uhm… ta mệt rồi, mời Thiên Quyền công tử về đi…”



Hắn cũng không thèm để ý, chỉ lấy từ trong ngực áo ra một cái bình nhỏ, đặt lên bàn: “Lúc ăn cơm hay uống trà, nhớ nhỏ vài giọt vào, không được phép quên!”



“Là độc dược?” Nàng buột miệng hỏi.



Thiên Quyền liếc nàng một cái: “Không phải độc, là dược.”



Hắn đứng dậy đi ra cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Ta có gặp…”



Hắn vốn định nói chuyện gặp Trạch Tú cho nàng, đột nhiên dừng lại, dừng một chút, lại không nói gì, đẩy cửa đi ra ngoài.



Hắn gặp ai? Tiểu Man thắc mắc, sao không nói xong rồi hẵng đi chứ.



Nàng cầm cái bình kia lên, mở nút, khẽ ngửi, có hương hoa mai nhàn nhạt, nàng chợt nhớ tới hương hoa mai trong phòng ngủ của hắn, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Tim đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu, rốt cục vẫn mở nắp ấm trà, đổ hai giọt vào, lắc lắc, lúc này mới rót một ly ra uống.



Đêm khuya, Tiểu Man lăn lộn trên cái giường cứng ngắc, không sao ngủ được.



Giường ở đây quá cứng, đêm nơi này quá yên tĩnh, không khí nơi này nàng bài xích theo bản năng, hơn nữa lớp hóa trang trên mặt lại không thể rửa, căng cứng, khó chịu vô cùng.



Ngoài cửa tiếng gió u u, cực kỳ giống như có người đang nhẹ nhàng đi lại. Tiểu Man đột nhiên xoay người rời giướng, đi đến bàn rót một ly trà, uống một ngụm.



Chợt thấy trên bàn có gì đó không đúng, nàng nhìn nửa ngày mới phát hiện trên bàn có thêm một cái chai, chính là bình thuốc mà Thiên Quyền đưa cho nàng. Nàng nhớ rõ lúc ngủ đã đặt nó ở ngăn tủ đầu giường, chẳng lẽ nó mọc chân chạy ra đây?



Tiểu Man cảm thấy lông tóc cả người dựng đứng, vội vàng thắp nến, chợt nghe phía sau có tiếng gió, tựa như có người lướt sát người, nàng vội vàng xoay người, phía sau trống trơn.



Quỷ! Là quỷ! Tiểu Man sợ tới mức hai chân như nhũn ra, cổ tay run rẩy không ngừng, làm thế nào cũng không thắp nến lên được.



Trước cửa lại nổi lên tiếng gió, sau đó cửa phòng bị thổi tung, gió lạnh ập vào mặt, đá lửa trong tay nàng rơi bộp xuống đất, cả người nàng co rúm dưới chân bàn, miệng liên tục niệm a di đà phật.



Không biết qua bao lâu, cửa phòng kẹt một tiếng khép lại, trong lòng Tiểu Man sợ run, thò đầu ra định nhìn xem rốt cục có chuyện gì, chợt thấy trên cửa sổ in một bóng người, tóc tai bù xù, bay tới bay lui, đúng là nữ quỷ mà nàng sợ nhất.



Tiểu Man chỉ thấy trước mắt tối sầm, nhất thời bị dọa hôn mê bất tỉnh.