Hắn như vậy hảo (nhất)
Chỉ nhìn một mình hắn – cái này có phải là thổ lộ không?
Tiểu Man cảm thấy mình bay về phòng, từ đầu đến ngón chân đều thấy nhẹ nhõm thoải mái.
Hạnh phúc mười sáu năm qua của nàng thực quá ít, thậm chí còn có sợ hãi, nàng chỉ sợ đây là một giấc mộng. Nàng tin có những thứ tốt không thuộc về nàng, nhưng hôm nay, chúng chui vào lồng ngực nàng, nàng ôm chúng đầy cả cõi lòng, tựa hồ sẽ không bay đi mất, vì thế nàng không muốn buông tay.
Như vậy không phải là xấu chứ? Là hắn chủ động mà, nàng nhận một chút, say mê một chút, không có gì sai chứ?
Cứ như vậy, chẳng sợ ngắn ngủi, cũng đừng lo lắng.
Nàng chống gậy lên lầu, sắc mặt Đoan Tuệ không tốt lắm, thấy nàng đến liền vội vẫy tay: “Tiểu Man, đừng nói gì, lại đây đi!”
Nàng lặng lẽ đi qua, nói nhỏ: “Sao vậy?”
Đoan Tuệ chỉ vào phòng nàng: “Nhóm nữ quyến đã đến, rất hùng hổ, chắc là tứ nương bảo bọn họ tới. Bọn họ là người của đại lão gia, Tuyết tiên sinh không tiện ngăn cản. Hay là ngươi đừng vào nhà?”
Hắn lo lắng nhìn nàng, đứa nhỏ này gầy đến đáng thương, chỉ sợ tứ nương vừa thổi một hơi nàng đã ngã rồi. Hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Man khó chịu, miệng lưỡi của mấy người tứ nương lợi hại thế nào thì cứ nhìn Trạch Tú thiếu gia là biết.
Tiểu Man cười nói: “Sao lại không vào? Ta cũng không phải là chuột mà trốn tránh khắp nơi.” Đoan Tuệ còn muốn cản, nàng đã đẩy cửa đi vào, hắn đành phải bưng nước trà đứng canh ngoài cửa, chờ lúc bất lợi sẽ vào giải vây.
Trong phòng quả nhiên có một vòng nữ quyến đang ngồi, trang phục đẹp đẽ. Hoa phục lệ dung, trên quần áo còn có hương vị thập phần dễ ngửi. Tiểu Man tươi cười bước vào, nhìn quanh một vòng. Đến đây có chừng ba, bốn nữ nhân, tứ nương ngồi ở giữa. Bất ngờ là bọn họ cũng không hùng hổ như Đoan Tuệ nói mà thấy nàng tiến vào thì tất cả mọi người liền mỉm cười, ít nhất nhìn qua cũng hiền lành hào phóng.
“Vị này nhất định là Tiểu Man cô nương.” Tứ nương tươi cười chào đón, cầm tay nàng, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Tiểu Man ôn nhu nói: “Không biết các vị phu nhân tới, ta đến chậm, thật là thất lễ.”
Tứ nương cười nói: “Vừa rồi ở ngoài đình đã khiến cô nương chê cười rồi. Tên Trạch Tú kia tính khí cổ quái, ta cũng vì thế mà nhất thời nóng giận mắng hắn vài câu, nhìn thấy cô nương chưa kịp tiếp đón. Thật giận lão Tam còn không xuất hiện, chúng ta cũng không thể đi loạn. Mãi tới hôm nay mới hỏi được chỗ ở của cô nương, không thể không đến đây chào hỏi nói chuyện với cô nương. Ở xa tới chính là khách, cô nương ở đã quen chưa?”
Nàng ta thực là khách khí ôn hòa, so với người đàn bà chanh chua ở trong đình đúng là hai người. Cũng không sao! Công phu thay mặt, ai cũng có thể làm được.
Tiểu Man vộ vàng lui lại hai bước, khom người, chống gậy, gian nan hành lễ: “Tại ta đi đứng không tiện nên không thể đi bái kiến các vị phu nhân, làm phiền mọi người phải tới đây gặp ta, ta thực là quá phận!”
Mọi người cười đỡ nàng lên, giúp nàng ngồi xuống ghế, Đoan Tuệ bất an tiến vào tiếp trà, thấy cảnh hòa hợp yên ấm trong phòng, người người tươi cười thì thấy rất kỳ quái, sau khi rót trà xong liền đứng nép sau cánh cửa, dương lỗ tai lên nghe.
Tứ nương nắm tay Tiểu Man, cẩn thận hỏi xuất thân tên tuổi của nàng. Tiểu Man cười nói: “Ta năm nay mười sáu tuổi, nhà ở…” nàng vốn đang định nói ở trấn Ngô Đồng, đột nhiên phát giác không đúng, vội sửa lại: “… ở Thương Nhai thành. Phu nhân có lẽ chưa bao giờ nghe những chuyện trên giang hồ?”
Quả nhiên bọn họ đều lộ ra vẻ mờ mịt, tứ nương nói: “Hóa ra là nữ hiệp oai phong trên giang hồ, quả nhiên khí độ bất phàm. Chỉ là quá gầy, cô nương còn ít tuổi, cần phải chú ý thân thể nha!” Dứt lời nàng liền quay đầu lại, cười nói: “Bát muội còn nhớ lần trước tứ tiểu thư Vu gia tới quý phủ nhà chúng ta chơi không? Nàng ta cũng tầm tuổi cô nương này, hai người đứng cùng nhau thì đúng là rất đẹp!”
Đến rồi, đến rồi đây! Tiểu Man ngửi thấy mùi thuốc súng. Tứ tiểu thư Vu gia?
Gọi là bát muội thì chắc là tiểu thiếp thứ tám của phụ thân Trạch Tú rồi. Ông trời ơi, rốt cuộc hắn có bao nhiêu cơ thiếp đây? Bát muội này nhìn qua cũng không lớn hơn Tiểu Man bao nhiêu, đôi mi thanh tú, rất xinh đẹp, đang che miệng cười nói: “Đúng thế, tiểu thư kia thật là nhút nhát, nhìn thấy Trạch Tú là đỏ mặt. Trạch Tú bóc quýt cho nàng, nàng cũng không dám nhận. Đại phu nhân thấy bọn họ đối đáp còn nói nếu thành thân chắc chắn sẽ tương kính như tân, làm hai người bọn họ xấu hổ đỏ cả mặt.”
Tiểu Man thực muốn ngáp, thực là nhàm chán, những nữ nhân này muốn nói gì thì không nói thẳng ra, nàng còn nghĩ sẽ có chuyện hay xảy ra, không ngờ lại dấu đầu hở đuôi, làm nàng chờ mà chán đến chết.
Bọn họ bắt đầu bàn luận về tiểu thư Vu gia, tiểu thư Trương gia, từ lông mi đến quần áo, từ ngọn tóc đến gấu váy, một hồi là giai ngẫu thiên thành, một hồi là môn đăng hộ đối, Tiểu Man càng nghe càng thấy nhàm chán, đang định tìm một cái cớ để rời đi thì nghe thấy tứ nương nói: “Tiểu Man cô nương là một nữ hiệp, cũng coi như là hồng nhan tri kỷ của Trạch Tú, đứa nhỏ này còn ít tuổi, tính khí không tốt, còn rất trẻ con, nếu hắn ồn ào cười đùa với cô nương, có gì quá đáng mong cô nương đừng để trong lòng. Lời của tiểu hài tử không nên chấp.”
Tiểu Man ngoan ngoãn cười nói: “Được, tứ nương yên tâm.”
Nàng đứng dậy, chống gậy, sắc mặt tái nhợt, áy náy nói: “Thật xin lỗi, các vị, ta thấy hơi mệt.” Nói xong, làm bộ dáng như không chịu nổi, run rẩy đi vào phòng trong, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười đắc ý của các nàng. Tiểu Man vội vã đóng chặt cửa phòng trong, bổ nhào lên giường, lật chăn ra.
Dưới giường vốn có một khoang trống dùng để cất chứa các đồ linh tinh, nàng đã từng thử, nàng nằm cũng vừa, mà vẫn còn khá rộng rãi, vì thế liền chống gậy đi ra ban công, trên lan can có đặt một chậu hoa lan, nàng liền cầm lên thả xuống lầu, một tiếng “xoảng” vang lên, sau đó nàng vứt gậy lại, nhảy lò cò lại giường, nằm xuống khoảng trống dưới giường, kéo chăn phủ lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy bà cô này thực phiền hà, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, lại cứ vòng vèo, nàng vốn mong đợi gay cấn, cuối cùng càng nghe càng thấy nhàm chán, so với việc nghe mấy lời không dinh dưỡng đó, thà là nàng đi ngủ còn hơn.
Nàng nằm một hồi, quả nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào náo động, sau đó cửa bị đẩy ra, rất nhiều người gọi tên nàng, vọt tới ban công nhìn ngó, kinh hoảng thất thố, tưởng nàng nghĩ quẩn mà nhảy lầu.
Uhm, các ngươi cứ từ từ tìm thi thể đi!
Tiểu Man ngáp một cái. Nghe tiếng nói chuyện líu ríu bên ngoài, trong lòng nàng lại có cảm giác thống khoái. Chỗ này vừa rộng lại ấm áp, lại có mùi hương dễ chịu, nàng nằm một lát, mí mắt dần dần nặng trĩu, thực sự mệt nhọc, rốt cuộc không nghe thấy thanh âm bên ngoài nữa, ôm chăn cuộn thành một cuộn nằm ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy có người đang trở mình trên giường, sau đó miếng vách kép bị kéo ra, Tiểu Man bừng tỉnh, ngẩng đầu lên chỉ thấy một màu đen sì, một người đang đứng bên giường nhìn chằm chằm vào nàng, đúng là Trạch Tú. Nàng “A” một tiếng, ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy, nói nhỏ: “Sao chàng lại đến đây, sao lại tìm được ta?”
Trạch Tú hung hăng thắp nến đặt lên bàn, một tay kéo nàng ra, điềm nhiên nói: “Nàng rốt cuộc đang đùa cái gì? Tất cả mọi người đều nghĩ nàng nhảy lầu tự sát! Hóa ra nàng lại trốn ở đây mà ngủ!”
Tiểu Man bật cười: “Ta không chịu nổi đả kích, không còn mặt mũi sống trên đời nữa, cho nên nhảy lầu tự sát.”
Trạch Tú trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, lúc đầu lửa giận bừng bừng, cuối cùng vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay cốc lên trán nàng. Tiểu Man kêu đau, lấy tay che trán, trợn mắt nhìn: “Rất đau đó, chàng biết không? Để ta đánh chàng thử xem!”
Trạch Tú tựa tiếu phi tiếu ngồi trên giường, nói: “Bảo sao tam thúc nói ta không cần lo lắng, hắn đã sớm tìm hiểu tính nết của tiểu quỷ nàng rồi. Chỉ là không ai nghĩ tới nàng lại trốn ở dưới ván giường mà ngủ, bọn tứ nương cảm thấy là điềm xấu nên vừa mới rời khỏi nhà tam thúc rồi.”
Tiểu Man vỗ tay cười nói: “Đi rồi? Vậy thì tốt! Giấc ngủ này thật đáng giá, đuổi được mấy bà cô kia về!”
Trạch Tú chỉ cười, vỗ nhẹ lên đầu nàng, như có như không, giống như vỗ một con mèo hoang không nghe lời.
Tiểu Man nói nhỏ: “Trạch Tú, tam thúc chàng là người Thiên Sát Thập Phương, trước kia chàng vẫn biết, đúng không?”
Trạch Tú gật đầu, nói: “Thiên Sát Thập Phương cũng không giống như người ta vẫn nghĩ, không phải là một bang phái giang hồ nghiêm mật, ví như Bất Quy sơn. Thiên Sát Thập Phương tổng cộng có hơn hai mươi người, ở từng nơi riêng biệt, sở thích, thói quen không ai giống ai, họ cũng không có mục đích chung nào. Thậm chí có vài người, rõ ràng là Thiên Sát Thập Phương nhưng vài chục năm cũng chưa từng gặp mặt nhau, càng không biết tới đối phương. Nói thô tục một chút thì Thiên Sát Thập Phương chính là một tập hợp của các quái nhân.”
Tiểu Man giật mình nói: “Bảo sao lúc chàng ở Bất Quy sơn vẫn lên tiếng bênh vực Thiên Sát Thập Phương, nhưng sau đó sao chàng lại không nói cho ta biết?”
Trạch Tú cười nói: “Người giang hồ khi nghe đến Thiên Sát Thập Phương đều nghĩ ngay đến những kẻ bại hoại không chuyện ác nào không làm bởi vì trong đó quả thực có vài người chuyên mưu cầu quyền lực, hoa văn chữ thập đỏ là do những người đó sáng tạo ra, Hồng cô tử chúng ta gặp ở Bạch Dương trang và Gia Luật Văn Giác chính là thuộc nhóm những hỏa nhân đó. Vì quan niệm bang phải trong giang hồ đã thành khuôn mẫu, cho nên chỉ cần một người trong bang phái làm chuyện xấu, lập tức cả tổ chức đều trở thành tà ma ngoại đạo. Việc mang hết tội lỗi phóng hỏa giết người đổ lên đầu Thiên Sát Thập Phương cũng là chuyện dễ hiểu.”
Nếu như hắn sớm nói cho nàng biết Tuyết tiên sinh là người của Thiên Sát Thập Phương, tuy nàng ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng khẳng định sẽ nghi ngờ hắn. Tuy nhiên tiếp xúc với Tuyết tiên sinh xong là sẽ phát hiện quả thật hắn không có hứng thú với chuyện này, hứng thú của hắn đại khái là nuôi một đống nam nhân mặc nữ trang trong phủ.
“Nếu tất cả mọi người đều không biết, không hiểu, vậy sự tồn tại của cái tên Thiên Sát Thập Phương có ý nghĩa gì? Chỉ là gọi cho dễ nghe sao?”
Tiểu Man kỳ lạ hỏi.
Trạch Tú cười nói: “Nghe nói tộc Thổ Phiên trước kia có một ngôi chùa tên là Thập Phương, phong cảnh tuyệt hảo. Từng có khách nhân giang hồ tụ tập ở đó, uống rượu đàm đạo, cũng có văn nhân nhã sĩ tới đối ẩm ngâm thơ, rất đông, có người trong số đó đã đề danh là Thiên Sát thập phương. Cái tên ra đời như vậy, sau này những người đó chia tay, gặp được các hậu bối hoặc bằng hữu liền truyền bá danh hào Thiên Sát Thập Phương cho họ, hàng năm họ đều tới chùa Thập Phương để gặp nhau. Tuy nhiên sau nhiều năm, tập tục gặp nhau hàng năm này cũng không còn nữa, nhưng tên Thiên Sát Thập Phương lại càng ngày càng vang dội, nhưng là vang dội vì không chuyện ác nào không làm.”
Oa, nói như vậy, Thiên Sát Thập Phương thập phương chẳng những không phải bại hoại, ngược lại phần lớn là những cao nhân thâm tàng bất lộ. Tiểu Man nghĩ đến Tuyết tiên sinh một thân hồng sắc, đột nhiên cảm thấy những cao nhân ẩn tàng này kỳ thật không thể nào ẩn tàng được.
“Ta cũng không biết người diệt Thương Nhai thành có phải là những hỏa nhân của Thiên Sát Thập Phương hay không nhưng việc này đúng là có phong cách hành sự của bọn họ. Nàng thân là tiểu chủ lại tuyệt không nhớ chút gì sao? Đừng để bị Bất Quy sơn đánh lạc hướng.”
Tiểu Man cắn môi sửng sốt nửa ngày, đột nhiên thấp giọng nói: “Trạch Tú, uhm, có chuyện ta vẫn chưa nói với chàng…”
Có nên nói cho hắn không? Nàng không thể biết sau khi mình nói ra, liệu hắn có giận tím mặt, từ nay về sau không để ý tới nàng nữa không?
Nàng kinh ngạc nhìn hắn nửa ngày, bông nhiên Trạch Tú đưa tay vuốt hai gò má nàng, nói nhỏ: “Chuyện gì? Nói cho ta nghe xem!”
Hắn đột nhiên nói đùa: “Đừng nói với ta nàng không phải là tiểu chủ Thương Nhai thành, chuyện này không đùa được!”
Lòng nàng cả kinh, không tự chủ thốt ra: “Không… Sao có thể… Uhm, ta muốn nói, kỳ thật chính ta cũng không biết kẻ diệt tộc có phải là Thiên Sát Thập Phương hay không, bởi vì… bởi vì lúc ấy ta bị người bịt mắt đưa đến đây, tâm trí rất hỗn loạn… cho nên…”
Nàng ngang nhiên nói dối hắn, không còn có thể lấy cớ là bị người khác ép buộc, lần này chính miệng nàng nói dối hắn.
Nàng cảm thấy lòng nặng nề, giống như đang chìm xuống, chìm xuống mãi, cả người nàng cũng như đang chìm xuống.
Có lẽ nàng đã làm một chuyện cực kỳ sai lầm.
Trạch Tú cảm thấy nàng hơi hơi run trong bóng tối, cực kỳ đáng thương lại đáng yêu, không khỏi nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi.
Hắn thấp giọng nói: “Tiểu Man?”
Nàng thở dài một hơi, nhìn ngọn nến được thắp trên bàn. Đêm đen, mặt trắng nhợt, còn đôi mắt đen thâm thúy hơn bóng đêm, trông nàng như kẻ mất hồn. Đột nhiên nàng tươi cười, khóe miệng còn lộ ra xoáy lê duyên dáng, nói nhỏ: “Không có gì. Trạch Tú, lần trước ta thấy trên người chàng có hình xăm nhưng chưa nhìn rõ, chàng cho ta xem được không?”