Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 2 Chương 15




Phân tán (tam )



Tiểu Man vừa nhìn qua đã muốn bỏ đi, có đánh chết nàng cũng không thể xem hiểu loại bản đồ nhằng nhịt này. Trạch Tú trải bản đồ xuống đất, tinh tế đánh giá một lượt, mới nói: “Thì ra là thế, tuy rằng loạn nhưng trong loạn có trật tự. Các nét vẽ tuy nhiều nhưng lại chỉ có bốn màu đen đỏ xanh vàng, đúng là kiểu ngũ hành.”



Tiểu Man dốt đặc cán mai, để tránh bị nói lộ ra, nàng toàn tâm toàn ý giả câm điếc, làm bộ như chuyên tâm nghiên cứu tấm bản đồ, thấy trên mỗi nét vẽ lại có viết hai chữ, đơn giản là thiên can địa chi, giáp ất sửu linh tinh gì đó.



Trạch Tú ngồi bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Thương Nhai thàh luôn dĩ bắc vi tôn, vậy đương nhiên sẽ bắt đầu từ phương bắc. Phương bắc hướng thủy, đó chính là màu đen. Chúng ta bắt đầu tính từ nét vẽ màu đen, cửu cửu quy nguyên, vào đông cái sổ, nhìn xem ở nơi nào.”



Tiểu Man vươn tay chỉ đường vẽ màu đen, di chuyển dọc theo lộ tuyến, cuối cùng dừng ở vị trí Nhâm Thân, vừa vặn là nơi giao nhau với đường vẽ màu đỏ. Trạch Tú lấy trong ngực áo ra một cái bút lông, chấm vào bát nước, nhẹ nhàng điểm lên đánh dấu, ai ngờ mực nước lập tức thẩm thấu vào và loang ra, làm nhòe hết cả những đường nét xung quanh.



Tiểu Man kêu lên một tiếng, vội vội vàng vàng nhấc bản đồ lên thổi, chỉ mong nó mau mau khô. Bản đồ hướng ra ánh sáng phía cửa động, mơ hồ có thể nhìn thấy một tầng vẽ khác, đường cong loang lổ.



Hai người sửng sốt. Hóa ra phía dưới bản đồ này còn ẩn dấu một tầng bản đồ khác! Cần phải dùng mực nước quét lên trên mới có thể hiện ra. Bất Quy sơn vô tình có được tấm bản đồ này, tất nhiên đã nghiêm mật nghiên cứu, nhưng không ai nghĩ đến việc dùng mực nước đổ lên, cho nên bí mật này cứ như vậy không bị ai phát hiện.



Tiểu Man vội la lên: “Ngươi có mực nước không? Mau đổ lên!”



Trạch Tú lắc đầu nói: “Đừng nóng vội, chỉ sợ có kỳ hoặc, chúng ta trước tiên vẫn nên phân ra ngũ phương sừng được giấu ở nơi nào, sau đó hãy dùng mực nước thử xem.”



Hai người liền chia nhau lần theo bốn đường vẽ, đều tìm ra nơi cất giấu ngũ phương sừng, dùng bút lông đánh dấu lại. Tiểu Man nghe liên mồm nói cái gì “Dương Thủy”, “Dương Mộc”, thuận miệng hỏi: “Ta nghe nói vạn vật đều phân biệt âm dương, sao tất cả những cái này ngươi đều nói là dương tính? Không có âm tính sao?”



Trạch Tú lại ngẩn ngơ, đúng là hắn hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề đơn giản này, nhưng nếu nói như vậy, tứ phương đều có âm dương tương đối, ở địa phương tính dương bày đặt ngũ phương sừng, còn địa phương tính âm thì để cái gì?



“Ta thấy, có lẽ Thương Nhai thành… uhm, tộc nhân của ta căn bản không giấu kho báu cùng một chỗ, người bình thường khi nghĩ đến kho báu đều sẽ nghĩ là một kho lớn, tộc nhân có thể tách chúng ra đặt ở những chỗ khác nhau thì sao? Cũng là tránh để bị người khác trộm một lần là hết. Ngươi nói có đúng không?”



Tiểu Man là thuận miệng nói bậy, ai ngờ Trạch Tú lại gật đầu: “Có lý, không hổ là tiểu chủ Thương Nhai thành, bảo bối của nhà ngươi, ngươi biết rõ nhất.”



Dù da mặt dày như nàng cũng thấy chột dạ, khụ một tiếng, giục hắn mau chóng tính toán cái gì thủy hỏa âm tính, lại mở bản đồ, lúc này mới tinh tế đổ một lớp mực nước lên trên bản đồ. Chờ mực nước thẩm thấu hết, hai người cùng giơ bản đồ lên ánh sáng nhìn, phát hiện thứ giấu bên dưới cũng không có huyền cơ gì, chỉ đơn giản điểm vài nét, giống như tấm bản đồ bình thường mà vài gia đình hay làm bộ làm tịch mua về treo trên tường, tỏ vẻ mình quan tâm chính sự.



“Cái này là gì chứ, lại còn bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, căn bản là tùy ý có thể thấy được rồi.” Tiểu Man có chút nhụt chí.



Trạch Tú lắc lắc đầu: “Không thể nói như vậy, vừa rồi chúng ta đã tìm ra chỗ cất giấu ngũ phương sừng, đối chiếu với lớp bản đồ này mới có thể biết cụ thể là ở phương vị nào.”





Hắn bỏ bản đồ xuống, lấy dao ra, đâm bốn lỗ nhỏ vào bốn nơi cất giấu ngũ phương sừng, lại đưa lên ánh sáng nhìn, quả nhiên vừa xem là hiểu, sừng phương bắc chính ở ngay gần núi Thái Bạch, sừng phương nam ở gần núi Vũ Di ở Phúc Kiến, sừng phương đông nằm ở vùng Tô Hàng, sừng phương Tây lại ở khu vực Hồi Hột Tây Vực.



Tiểu Man vừa nghe thấy sừng phương tây ở gần Hồi Hột thì mặt trắng bệch, do dự nói: “Ta… ta không muốn đi phía tây.”



Đùa gì chứ, Bất Quy sơn thì ngay ở kia, nàng chạy đi tìm ngũ phương sừng, không phải tự chui đầu vào rọ sao? Huống chi nàng và Gia Luật Cảnh còn có khế ước, người Bất Quy sơn mà tìm thấy nàng, khẳng định sẽ tức giận mà đem nàng bầm thây vạn đoạn, đời này nàng sẽ không thể yên ổn.



Trạch Tú nói: “Đồ của nhà ngươi, ngươi tự định đoạt. Về sau đừng có khóc nháo nói đồ bị rơi vào tay người khác là được.”



Tiểu Man không nói gì, chợt nghe hắn thấp giọng: “Chỉ là có chút kỳ lạ…”




Cái gì kỳ lạ? Nàng tò mò nhìn hắn, Trạch Tú chỉ vào bản đồ, nói: “Ngũ phương sừng có năm, sao trên bản đồ chỉ có bốn? Ngay cả các đường vẽ cũng chỉ có bốn màu, rõ ràng thiếu một cái.”



Tiểu Man cười nói: “Đông Tây Nam Bắc đều có, cái còn lại tự nhiên ở trung tâm, cái này cũng kỳ lạ sao?”



Trạch Tú mỉa mai: “Đúng vậy, ngươi thật thông minh. Ngươi tự đi mà nhìn, ở giữa bốn phương kia rộng lớn bao nhiêu, nếu ngươi tìm từng tấc từng tấc một, cả đời cũng không tìm ra.”



Tiểu Man nửa tin nửa ngờ đoạt lấy bản đồ, trợn mắt nhìn nửa ngày, rốt cục suy sụp thở dài: “Quên đi, sau này sẽ cố gắng nghiên cứu lại bản đồ này. Trước tiên, chúng ta tìm ba chỗ an toàn kia đã. Ai nha ai nha, nói âu như vậy, canh lạnh cả rồi, ngươi định khi nào thì cho ta ăn cơm?”



Trạch Tú đành phải cầm thìa bón canh cho nàng. Tiểu Man vừa ăn canh vừa nhanh chóng quan sát đánh giá hắn. Hắn đã cởi áo khoác, lộ dài bên trong ngực hơi rộng mở, lộ ra một chiếc vòng trang sức hoàng kim, bằng vào ánh mắt của Tiểu Man đánh giá, nó tuyệt đối là vàng thật, đáng sợ nhất chính là bên dưới chiếc vòng thô to bản bằng ngón tay cái ấy lại treo một miếng bạch ngọc bằng bàn tay, trải qua vô số lần bị ánh mắt Tiểu Man bắn phá, thập phần xác định đó là ngọc thật, là thứ cực kỳ quý báu.



Oa, không thể tưởng được, không thể tưởng được, người này lại là kẻ giàu có! Hạng tôm tép bình thường trên giang hồ nào có thứ đồ xa xỉ như vậy?



Dựa vào gần hơn một chút, định nhìn cho rõ bạch ngọc và dây vàng hàng thật giá thật kia, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm thoang thoảng thanh lương. Tiểu Man khẳng định mình không có thói quen xa xỉ là đeo túi hương, ngẩng đầu nhìn kỹ mới phát hiện trên cổ hắn không chỉ có vòng vàng cùng bạch ngọc mà còn có một ngân phiến nho nhỏ, trên ngân phiến có chạm một viên đá trong suốt, không to hơn giọt nước mắt bao nhiêu, cổ hắn chỉ cần động, tảng đá kia liền phát ra quang mang ngũ sắc, ánh sáng trong trẻo. Trừ những thứ đó ra, còn có một cái dây đỏ, treo một túi gấm nhỏ, mùi hương thanh lương dễ ngửi chính là từ đó mà ra, chính xác là túi hương trong truyền thuyết.



Tiểu Man vươn dài cổ, muốn nhìn lại cho cẩn thận, không đề phòng liền bị người vỗ nhẹ lên đầu: “Ánh mắt ngươi rất không thành thật, đang nhìn gì vậy?”



Tiểu Man chững chạc đàng hoàng mà nói: “Ta đang nghiên cứu kẻ có tiền nào đó lại làm bộ như kẻ nghèo hèn. Ngươi nói xem, có tiền chẳng phải là chuyện hạnh phúc sao? Sao lại có người nguyện ý đi làm cùng quỷ phơi sương phơi gió?”



Trạch Tú kéo cổ áo lại che khuất mấy thứ đồ quý báu đó, nghe nàng nói vậy thì không khỏi cười lạnh, một lúc sau mới nói: “Ai nói với ngươi kẻ có tiền là hạnh phúc, nói như vậy, hoàng đế chẳng phải là người hạnh phúc nhất thiên hạ sao!”




Chẳng lẽ không đúng như vậy? Tiểu Man không nghĩ ra.



Trạch Tú bưng bát không đứng dậy, không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt đen đáng sợ, hắn đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, nói: “Ngươi nên biết, trên đời có rất nhiều thứ không thể dùng tiền mua lấy, đó thường là những thứ mà ngươi muốn nhất.”



Lại là mấy lời nói cao siêu này, Tiểu Man quay lưng, thở dài: “Đạo lý này quá thâm ảo, ta không hiểu. Dù sao ngươi trước tiên cũng phải khiến ta thành kẻ có tiền rồi hẵng nói sau.”



Trạch Tú mỉa mai: “Ngươi từ trước đến giờ vẫn là tài nữ người treo bạc triệu, còn làm bộ làm tịch làm gì!” Nói xong liền đi ra ngoài, không biết đang vội cái gì.



Tiểu Man ngơ ngác ghé vào thảm lông, nghĩ đến lời hắn vừa nói: trên đời còn có những thứ không mua được bằng tiền, mà thường thường là thứ ngươi muốn nhất.



Trên đời còn có thứ gì mà tiền không mua được? Mỹ thực? Hay là quần áo sang quý? Hay là ánh mắt sùng bái hâm mộ của người đời?



Nhưng chỉ là khi nghĩ đến những lời này, trong lòng nàng lại tự dưng chua xót. Trên đời có những thứ đẹp đẽ mỏng manh ngươi nhất định không chiếm được, dù ngươi là kẻ có tiền hay không có tiền, chỉ khi chúng đã trôi qua, ngươi không có vẫn là không có. Nếu là kẻ giàu có, ít nhất còn có thể trấn an chính mình: ta có hoàng kim bạc trắng, chúng vĩnh viễn sẽ không trôi đi, chân chính là của ta, chỉ là của một mình ta.



*****



Liên Y cõng Gia Luật Cảnh vòng vo giữa núi rừng vài ngày, đi tới đi lui lại không xảy ra chuyện gì, Gia Luật Cảnh thì đã mặt mày xám ngắt, kéo kéo tóc nàng, suy yếu nói: “Ta muốn đi ngoài, ăn gì đó, ngủ!”



Liên Y ngạc nhiên nói: “Ngươi thật là lợi hại! Ba việc này lại có thể cùng làm một lúc sao?”




Gia Luật Cảnh nói không nên lời, hận không thể cắn cổ nàng một cái, đương nhiên, không phải là loại cắn tán tỉnh yêu thương.



Đi đến một nơi khá bằng phẳng, Liên Y rốt cục đặt hắn xuống đất. Gia Luật Cảnh không còn chút khí lực nào, ngẩng đầu thấy nàng ngơ ngác ngồi ở bên cạnh, lộ ra một nụ cười lưu manh tiêu chuẩn: “Ngươi không đi tìm đồ ăn, chẳng lẽ muốn nhìn ta tiểu tiện hay sao?”



Mặt Liên Y đột nhiên đỏ lên, lúc này mới hiểu, vội xoay người rời đi, một lúc sau trở về, trên tay đã đầy củi khô và hai con gà rừng đã vặt lông.



Gia Luật Cảnh yếu ớt dựa vào gốc cây, nhìn nàng lấy đá nhóm lửa, sau đó nướng gà, động tác cực kỳ thuần thục, khen ngợi: “Ngươi làm hộ vệ cho ta đi, đám người kia của ta đều là một lũ vô dụng.”



Liên Y lắc đầu: “Ta là hộ vệ của chủ tử, phải chăm sóc nàng cả đời.”




Gia Luật Cảnh cười nói: “Hai nữ nhân sao có thể chứ, nàng gày gò yếu ớt, hai ngươi không thể vui vẻ hạnh phúc.”



Liên Y vội la lên: “Ta rất hạnh phúc! Sao không hạnh phúc chứ? Ngươi mới không hạnh phúc!”



Gia Luật Cảnh chỉ cười, hai mắt đảo tới đảo lui trên ngực trên đùi nàng, Liên Y bị hắn nhìn đến đứng ngồi không yên, càng nhận định hắn là người xấu, thầm giận chủ tử đòi mang hắn đi cùng.



Chờ gà rừng nướng xong, hắn liền ăn như hổ đói, không ngẩng mặt lên lần nào. Tục ngữ nói: có thực mới vực được đạo, hắn trực tiếp nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Nói thật, nếu như bên người có một thị vệ xinh đẹp, có năng lực làm việc lại trung tâm như ngươi, cho dù cho ta làm hoàng đế một ngàn năm, ta cũng không đổi.”



Liên Y vội rút tay về, cách xa hắn, thấp giọng nói: “Không ai có thể làm hoàng đế một ngàn năm. Mặt khác, ta là người của chủ tử, không phải thị vệ của ngươi.”



Gia Luật Cảnh lắc lắc ngón tay: “Hiện giờ thế đạo loạn lạc, một nam nhân tốt anh tuấn, tri kỉ lại ôn nhu như ta không còn nhiều đâu. Sau này ngươi sẽ biết, sẽ hối hận vì lời nói hôm nay.



Liên Y không thèm dông dài với hắn, mắt thấy sắc trời dần tối, nàng bỏ thêm vài nhánh củi vào đống lửa, khêu khêu để lửa cháy mạnh hơn, nằm xuống đất, cũng không cần trải quần áo làm đệm, cứ như thế mà ngủ. Gia Luật Cảnh đi tới, đẩy đẩy nàng: “Sao có thể ngủ như vậy, trời lạnh đấy, cẩn thận sáng mai sẽ bị ho.”



Liên Y nói: “Ta từ trước tới giờ vẫn thế này. Ta có công phu, không sao!”



Gia Luật Cảnh nói: “Có công phu thì ngươi vẫn là nữ hài tử, mắc bệnh sẽ phải hối hận đấy.”



Dứt lời liền cởi áo choàng và áo khoác của mình, một cái đệm xuống dưới đất, một cái đắp lên người nàng: “Thế nào, có phải là thoải mái hơn?”



Đôi mắt đen của hắn bập bùng ánh lửa, giống như nước mùa xuân, Liên Y cảm thấy trái tim nhảy bịch một cái, không dám nhìn tiếp, cúi đầu giả vờ ngủ, không lâu sau chợt thấy có người sờ nàng, nàng đột nhiên trợn mắt, đối diện là nụ cười tự đắc không chút xấu hổ của hắn: “Ta thử xem như vậy có ấm áp hay chưa.” hắn nói.



Liên Y đẩy quần áo ra, nhún người định nhảy lên cây. Gia Luật Cảnh vội vàng kéo nàng lại: “Được rồi, ta sẽ không động vào ngươi nữa, mau ngủ đi!”



Liên Y đành phải tiếp tục giấc ngủ. Nàng luôn ngủ rất tỉnh, đặc biệt tại ngoài trời như thế này. Tuy rằng ánh lửa có thể dọa dã thú, nhưng cường đạo chốn núi rừng sẽ không tránh khỏi. Ngủ một lúc, nghe thấy tiếng Gia Luật Cảnh cũng đã ngủ ngon, hơi thở trầm ổn. Nàng lặng lẽ đứng dậy nhìn, áo khoác và áo choàng của hắn đều cho nàng, không có đồ sưởi ấm, chỉ trông vào hơi ấm của đống lửa bên cạnh, đang nằm co ro mà ngủ.



Người lạnh rõ ràng là hắn, vì sao lại đưa quần áo cho nàng?



Liên Y đang định đem quần áo trả lại cho hắn chợt thấy một chỏm tóc của hắn bị bắt lửa, bén lên rất nhanh, nàng sợ quá, luống cuống lấy túi nước dội xuống. Gia Luật Cảnh ối một tiếng nhảy dựng lên, đầu tóc ướt sũng, mờ mịt nhìn nàng.