Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 2 Chương 12




Nếu như ngươi là ti tiện (tam)



Thuật Luật run giọng nói: “Ta… ta chỉ muốn…” Lời nói tới đây lại không cách nào nói tiếp, chỉ biết thở, sau một lúc lâu mới đột nhiên lấy từ trong ngực áo ra một cái túi gấm, bỏ hết các thứ bên trong ra, tìm kiếm một lượt, lại mò mẫm trong người một vòng, lấy ra một viên đông châu, so với ba viên đông châu trên châu tiêu trước kia hắn cho Liên Y còn to hơn nhiều.



“Cho… cho ngươi!” Hắn thành kính cầm viên đông châu đưa đến trước mặt Trạch Tú. Nhìn mặt hắn lúc này, chỉ thấy thoắt xanh thoắt trắng, hắn lại biết xấu hổ, yêu quá sinh sợ, thu liễm hơn nửa bộ dạng vô lại tà khí bình thường, chỉ hận không đem thiên kim vạn ngân ra tiêu xài vì hắn, để đổi lấy nụ cười của hắn.



Trạch Tú nhận lấy viên đông châu, nhìn một hồi, đột nhiên nhướng mày, lộ ra nụ cười, thấp giọng nói: “Cho ta cái này làm gì?”



Thuật Luật lẩm bẩm: “Ta, ta chỉ cầu… huynh đệ thương tiếc ta, không dám cầu nhiều, chỉ một đêm này…”



Trạch Tú dương đôi mắt hoa đào đánh giá hắn từ đầu xuống chân, Thuật Luật bị hắn nhìn run rẩy cả người, lúc thì giống như cả người bay bổng tận mây, lúc thì như rớt xuống đất, quả thực không biết nên làm thế nào cho phải.



Trạch Tú đột nhiên cất đông châu, nói: “Cũng được. Thấy ngươi yêu kính ta như thế, ta liền theo ngươi một đêm.”



Thuật Luật mừng như điên, vội vàng kéo ngựa hắn để dẫn đường, thị vệ đứng bên khuyên cũng không được mà cản cũng không phải, chỉ đành âm thầm lắc đầu. Trạch Tú ngăn lại, nói: “Từ từ, ta còn có việc, đi tới khách điếm một chút đã. Ngươi cũng đi cùng ta đi, chỉ sợ nơi đó còn có người tuyệt sắc hơn, ngươi sẽ hối hận!”



Thuật Luật vội vã lắc đầu: “Ta tuyệt không hối hận! Ta nhìn thấy huynh đệ… cả người đã hồ đồ, sao có thể nhìn thấy người khác.”



Trạch Tú cười hắc hắc, quay đầu nói với Tiểu Man đang đứng xem nào nhiệt: “Các ngươi ở khách điếm nào?”



Tiểu Man thấy hắn là đang muốn gây cho người này phiền toái, cố ý hỏi cho có lệ thôi, vì thế giãn mặt ra, cười nói: “Hơi xa, ta cũng không nói rõ, không bằng để ta dẫn đường cho.”



Thuật Luật biết nàng và Thiên Quyền ở cùng nhau, trong lòng vừa mừng vừa sợ, run giọng nói: “Hảo huynh đệ, ngươi… ngươi cũng biết bọn họ?”



Trạch Tú ừ một tiếng, “Biết, rất quen thuộc. Ta có một vị huynh đệ thích mặc đồ trắng, chuyên thổi tiêu tấn công, đến lúc đó còn muốn ngươi đánh giá một chút.”



Tiểu Man không hiểu lời thô tục này, nhưng thấy hắn kéo cả Thiên Quyền vào thì cúi đầu cười.



Thuật Luật lại càng vui mừng hớn hở, không hề nghi ngờ mà đi theo bọn họ. Tiểu Man cố ý đi đường vòng, chuyên tìm đường nhỏ vắng vẻ mà đi, đi hơn nửa canh giờ, Thuật Luật mới không nhịn được hỏi: “Khách điếm… rốt cục là ở đâu?”



Thị vệ của hắn cũng trung tâm, vẫn đi theo hắn, giờ phút này quay đầu nhìn xung quanh, bốn phía là tường cao, cảm giác bất an, thấp giọng nói: “Vương gia, những người này có quỷ dị, chỉ sợ chính là gian tế, Vương gia nên nhanh chóng rời đi.”



Thuật Luật sao có thể nghe, quay đầu lại định hỏi Tiểu Man, ai ngờ nàng và Liên Y không biết đã chạy mất tự bao giờ. Hắn ngẩn ngơ, chợt thấy sau tai có tiếng gió, hắn theo bản năng định chạy, gáy đã bị người hung hăng đá một cước, trước mắt nhất thời biến thành màu đen, không khỏi kêu to lên.





Bọn thị vệ đồng loạt rút đao ra, chém về phía Trạch Tú. Hắn thả người xuống ngựa, nâng tay vỗ vào mông ngựa, con ngựa kêu một tiếng, lồng lên chạy, nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Trạch Tú đứng trên mặt đất, thân hình giống như cây cung chờ phát động, đột nhiên bật lên, một cước đá vào mặt một tên thị vệ, chân hắn đã đá nát cằm tên thị vệ, phát ra tiếng rắc.



Bọn thị vệ thấy hắn tả xung hữu đột, thập phần thần dũng, mười mấy người cũng không đón đỡ được, ngược lại còn dần dần rơi vào thế hạ phong, không khỏi hoảng lên, có mấy người mặc kệ Thuật Luật, quay đầu bỏ chạy. Những kẻ còn lại thấy có người chạy trốn, lại biết Thuật Luật vốn tàn bạo ngu ngốc, đa số là hận hắn, cũng đều tan tác chạy như ong vỡ tổ, chỉ một hồi đã không thấy bóng dáng một ai.



Trạch Tú cười ha ha, đi đến trước mặt Thuật Luật, nhấc hắn lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi là một vương gia, cũng là loại người ỷ thế hiếp người, hôm nay ta liền thay những người thường ngày bị ngươi ức hiếp đòi lại công đạo.”



Dứt lời liền vung tay, đánh cho hắn tơi tả, Thuật Luật bi ai, bò trên đất, ôm lấy chân hắn, run giọng nói: “Hảo huynh đệ, đừng đánh… Ta chỉ yêu một mình ngươi, vừa thấy đã yêu, chưa từng có cảm giác như thế với người nào khác!”



Trạch Tú còn muốn đánh tiếp, nhưng cúi đầu nhìn thấy hắn mặt mũi bầm tím, nước mắt lưng tròng thật không có hận ý, vẫn rưng rưng nhìn mình, vừa yêu vừa sợ, Trạch Tú liền một cước đá văng hắn ra, lấy đông châu từ trong áo ra, cạch một cái đã bóp nát, rắc lên mặt hắn, lạnh giọng: “Mau cút!”



Ai ngờ Thuật Luật lại rất quyết tâm, giữ chặt lấy quần áo hắn không chịu đi, một bên nói: “Hảo huynh đệ, thà rằng ngươi đánh chết ta chứ ta quyết không rời khỏi ngươi!”



Trạch Tú nhịn không được định đánh tiếp, chợt thấy Tiểu Man và Liên Y đang thò đầu từ một ngõ nhỏ ra xem, cả hai đều mặt mày hớn hở, cười đến sáng rỡ, nắm tay hắn rốt cuộc không hạ xuống được, chỉ phải đẩy hắn ra, vỗ vỗ tay, nói: “Thật ra ngươi rất thông minh.”



Tiểu Man cười hì hì đi tới, nhìn Thuật Luật, quần áo trên người hắn đã rách bươm, “Ngươi xuống tay thật lợi hại nha, vạn nhất đắc tội vương tộc Khiết Đan thì phải làm sao bây giờ?”



Trạch Tú trừng mắt nhìn nàng: “Đừng phí lời, ngươi cũng không thoát được can hệ.”



Tiểu Man thấy hắn lại muốn đi, chạy vội đuổi theo, nói: “Lần này là ta giải vây cho ngươi, giúp ngươi hết giận, sao ngay cả câu cám ơn cũng không có đã bỏ đi? Có quá thất lễ không?”



Trạch Tú tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, trêu tức: “Vậy ngươi muốn ta báo đáp thế nào? Lấy thân báo đáp hay là sao?”



Tiểu Man ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Ta không thèm sắc đẹp của ngươi, nhưng ngươi phải báo đáp ta. Như vậy đi, từ giờ ngươi đi theo ta, bảo vệ ta, cho đến khi tìm được đủ ngũ phương sừng. Ta nói bảo vệ là chỉ bảo vệ một mình ta, không liên quan gì đến Bất Quy sơn. Ngươi cũng không cần nói với ta Bất Quy sơn làm sao, tóm lại ý ta chính là muốn ngươi ở lại… Ôi chao, ta biết ngươi không đồng ý, nhưng ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, ta sẽ đếm đến năm, nếu ngươi không lắc đầu ta coi như ngươi đồng ý. Một hai ba bốn năm!”



Trạch Tú dở khóc dở cười, “Xấu lắm!” Hắn oán một tiếng, đưa ngón ta nhẹ gõ lên trán nàng, không tức giận nói: “Lần này không tính, ta còn có việc, không có thời gian ở đây với các ngươi, về sau nếu rảnh ta tự nhiên sẽ tới tương trợ.”



Tiểu Man che trán, chỗ bị gõ thấy tê tê, không đau, giống như cũng không chán ghét. Môi nàng hơi động, giống như trong lòng cũng hơi động, vội chạy theo sau, nắm lấy tay áo hắn, ngửa đầu nhìn hắn.



Trạch Tú cúi đầu nhìn lại. Vẻ mặt này của nàng thật hiếm thấy, không phải lấy lòng cũng không phải giả lả cười, càng không phải làm bộ làm tịch. Hai mắt nàng to tròn, tĩnh tĩnh nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ thanh tú.



Hắn thấp giọng nói: “Ta cuối cùng sẽ đến giúp ngươi, nhưng hiện tại thật sự không được, có việc quan trọng hơn…”




Tiểu Man chậm rãi buông tay, lòng Trạch Tú đột nhiên mềm nhũn, hòa nhã nói: “Ta sẽ mau chóng…”



Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía ngoài truyền đến tiếng náo động, rất nhiều người ào ào chạy tới, cả hai đều ngẩn ra, sau đó thấy rất nhiều trọng binh giáp sĩ nối đuôi nhau tới, người nào người nấy đằng đằng sát khí, dồn dập đi trên đường như vào chỗ không người, người đi đường không kịp tránh né. Trạch Tú kéo Thuật Luật, túm cánh tay Tiểu Man, lắc mình trốn vào một hẻm nhỏ tối tăm.



Rất nhiều quân đội rầm rập đi qua, tình huống có chút không thích hợp. Miệng Tiểu Man bị Trạch Tú lấy tay bịt vì sợ nàng lại vì nhiều chuyện mà gây phiền toái, thanh âm của nàng yếu ớt lọt ra: “Nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta lừa đánh vương gia này sao?”



Môi nàng chà lên lòng bàn tay hắn, cổ tay Trạch Tú không khỏi run lên, vội vàng buông tay, ngoái đầu ra ngoài thăm dò, xác định đại quân đã đi qua, lúc này mới quay lại nói: “Chỉ sợ là Thượng Kinh phát sinh làm phản, gần đây tình thế vốn đã không ổn, Gia Luật Sát Cát dã tâm bừng bừng, ngươi xem, vũ khí và cờ xí của những binh lính này đều không phải của lão hoàng đế.”



“Soán vị?” Tiểu Man không quá hiểu những đấu tranh chính trị này, nhưng nếu nói như thế kia thì rõ ràng chính là soán vị.



Trạch Tú không nói chuyện, kéo nàng ra khỏi ngõ, lại nói: “Các ngươi mau quay lại khách điếm, đi theo Thiên Quyền thì sẽ không có chuyện gì. Nhanh chóng rời khỏi Thượng Kinh, nếu không các quan khẩu sẽ bắt đầu kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đi qua.”



Tiểu Man không thể làm gì khác, chỉ đành phải cùng Liên Y đi, ai ngờ mới được nửa đường đã gặp mấy người tiến vào. Liên Y vội vàng che trước người Tiểu Man, tập trung nhìn vào, đó đều là mấy nam tử trong trang phục thường dân Khiết Đan. Nhìn thấy hai người Tiểu Man còn khách khí nghiêng người nhường bọn họ đi qua.



Liên Y lôi nàng vội vàng bước đi, chợt nghe có người kinh hô: “Vương gia! Sao ngươi… sao lại ở đây!”



Không tốt, có người quen biết sắc quỷ biến thái kia! Tiểu Man kinh hoàng quay đầu lại, đã thấy mấy nam tử kia vây quanh Trạch Tú, một người trong đó nâng Thuật Luật dậy, vội la lên: “Vương gia! Mạt tướng đến chậm, may mà chưa bị Gia Luật Sát Cát hạ độc thủ! Là vị anh hùng này cứu Vương gia sao?”



Bọn họ cảm kích nhìn Trạch Tú, hiển nhiên đã hiểu lầm, nghĩ rằng Thuật Luật bị người của Gia Luật Sát Cát đuổi giết nên mới trở thành chật vật như vậy, còn Trạch Tú chính là ân nhân cứu mạng.



Trạch Tú khụ một tiếng, không nói chuyện. Thuật Luật chậm rãi ngước mắt, nhìn thấy mấy người này, hai mắt sáng ngời, nói: “Đồi Hiển! Ngươi trốn ở đâu?”




Hóa ra vị nam tử kia chính là Gia Luật Đồi Hiển. Mắt hắn rưng rưng, run giọng nói: “Vương gia, Thế Tông… Thế Tông đã bị Gia Luật Sát Cát giam lỏng! Chỉ sợ tính mạng khó giữ. Hiện giờ triều đình đại loạn, rắn mất đầu, Gia Luật Sát Cát sẽ lập tức soán vị xưng đế!”



Thuật Luật khẽ run lên, lại cười nói: “Hắn quả nhiên động thủ, lá gan thật lớn!”



Gia Luật Đồi Hiển vội la lên: “Vương gia không thể không đếm xỉa đến! Gia Luật Sát Cát dã tâm bừng bừng, tất sẽ muốn đuổi tận giết tuyệt. Cho dù vương gia không muốn đếm xỉa đến, cũng không thể. Hiện giờ khắp cả Thượng Kinh đều nơm nớp lo sợ, Vương gia vốn là trưởng tử của Thế Tông, tất nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hạ thần đã thề tuyệt không thuận theo mưu nghịch soán vị của tặc tử! Ba quân đã sẵn sàng, chỉ chờ Vương gia ra lệnh một tiếng!”



Thuật Luật hì hì cười nói: “Từ trước tới giờ, ngôi vị hoàng đế chính là thay phiên hoán đổi. Hôm nay hắn độc chiếm thiên hạ, ngày mai đến lượt ta. Gia Luật Sát Cát muốn làm hoàng đế như vậy thì cứ để hắn làm là được, các ngươi không nên đem ta để nơi đầu sóng ngọn gió. Chi bằng đi theo hắn đi, ngược lại còn thoải mái một chút, đỡ phải đánh đánh giết giết, đau đầu suy tính mưu kế!”



Gia Luật Đồi Hiển tức giận nói: “Vương gia nói như vậy chính là đẩy mạt tướng vào nghiệp hỏa địa ngục! Mạt tướng còn sống một ngày cũng không dám quên ân đức của Thế Tông! Nếu có tâm khác, mạc tướng sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không chỗ chôn!”




Hắn không khỏi phân trần, túm tay Thuật Luật bước đi, gấp đến độ khiến hắn trắng bệch mặt mũi, người lắc lư giống như mái chèo, kêu lên: “Đồi Hiển! Ta không muốn làm hoàng đế! Ai thích làm hoàng đế thì để hắn làm! Ta dù sao cũng không muốn!”



Gia Luật Đồi Hiển lạnh lùng nói: “Vương gia nói gì cũng phải cẩn thận! Tiên đế khó khăn lắm mới chiếm được giang sơn, ngươi thích hay không thích cũng thế, cũng không thể chắp tay dâng lên cho tặc tử! Nam nhi nhà Gia Luật há có thể không có chí khí như thế!”



Thuật Luật ngồi xuống đất, kêu lên: “Ta từ xưa tới giờ chưa từng có chí khí! Loại việc lớn này ta sao có thể đảm đương! Làm hoàng đế cũng tốt, bình loạn cũng được, ngươi đừng tới tìm ta, hãy đi tìm người khác đi!”



Gia Luật Hồi Điển giật lấy ngọc bài ở eo lưng hắn, giơ lên trước mặt hắn, nói: “Vương gia có nhận ra cái này?”



Thuật Luật ngồi dưới đất, lười biếng nhìn khối ngọc kia, nói: “Binh phù mà thôi, nếu ngươi muốn thì cứ cầm! Đừng tìm ta, chuyện của hoàng đế không liên quan gì tới ta. Ta không có dã tâm, nước chảy bèo trôi, an phận thủ thường, làm con dân của Đại Liêu. Gia Luật Sát Cát hiểu được điều này, cũng sẽ không tới giết ta.”



Gia Luật Đồi Hiển cười lạnh, nói: “Vương gia quá khờ dại! Ngươi không đi tìm hắn, chẳng lẽ hắn sẽ không tới giết ngươi sao? Thân phận của ngươi chính là trưởng tử của Thế Tông, là Thọ An vương của Đại Liêu, ngươi chính là uy hiếp lớn nhất với hắn. Cho dù bây giờ ngươi có chạy đến trước mặt hắn mà bộc bạch cõi lòng, hắn cũng sẽ không tha ngươi. Vương gia, đầu của ngươi sẽ không thể còn ở trên cổ được đâu!”



Thuật Luật bị dọa nhảy dựng, hắn đúng là chưa hề nghĩ tới cái này, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Không thể nào, khoa trương vậy sao?”



Gia Luật Đồi Hiển tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Mạt tướng cũng biết vương gia không có lòng dạ mưu quyền, nhưng giang sơn của tổ tông, cho dù ngươi ngàn vạn lần không muốn cũng có trách nhiệm phải tiếp quản. Hiện giờ Gia Luật Sát Cát phản loạn, nơi nơi đều như rắn mất đầu, chỉ thiếu một đầu lĩnh, với thân phận của vương gia, chỉ cần lên tiếng kêu gọi, tất nhiên sẽ được vạn người hô ứng. Vương gia chỉ cần đồng ý chuyện này, tất cả các công việc bình loạn khác mạt tướng sẽ xử lý, Vương gia chỉ cần chờ đăng cơ là được.”



Thuật Luật bị hắn làm cho không thể suy nghĩ gì nữa, đành gật đầu bừa, nói: “Được, được, theo ý của ngươi đi. Tất cả đều giao cho ngươi, đừng đến phiền ta nữa!”



Gia Luật Đồi Hiển vui đến mức khó kìm hãm, vội vàng dập đầu đáp ứng, đứng dậy nói: “Xin vương gia ít nhất hãy mang theo vài tên thân tín theo, tạm tránh mặt đi, mạt tướng mới có thể yên tâm.”



Thuật Luật thấy bên người hắn có hai thiếu niên, chính là nhi tử của Đồi Hiển: Tương Hoa và Căn Cổ, vì thế thuận miệng nói: “Tương Hoa và Căn Cổ thân thủ cũng không tồi, tuy tuổi nhỏ nhưng ta nghe nói bọn họ còn chiến thắng cả người lớn, vậy cứ để bọn họ theo ta đi!”



Gia Luật Hồi Điển sợ run một chút, vội vàng gọi hai người đến trước mặt Thuật Luật: “Về sau các ngươi phải tận tâm hầu hạ vương gia, không được lười biếng!”



Gia Luật Tương Hoa và Gia Luật Căn Cổ quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, ngẩng đầu lên, hai người đều là thiếu niên mi thanh mục tú, Gia Luật Tương Hoa chừng mười lăm mười sáu, uy vũ bưu hãn, Gia Luật Căn Cổ tuy mới mười ba mười bốn, lại rất có anh khí.



“Vương gia từ đây phải cải trang mai danh, ngàn vạn lần cần cẩn thận. Sau tháng ba, mạt tướng tại núi Tây Kinh chờ vương gia. Chớ quên ước hẹn!”



Thuật Luật chỉ mong hắn mau chóng biến mất, lập tức dùng sức gật đầu.



Gia Luật Hồi Điển vội vàng dặn dò vài câu rồi mới lưu luyến rời đi.