Xuất quan ( tam )
“Tiểu Man, chúng ta đi thôi!” Lão Sa cười hì hì với Tiểu Man, giống như vừa rồi không hề có việc hắn định đâm dao vào ngực nàng mà là tính toán tặng nàng một bó hoa vậy.
Tiểu Man bên ngoài cũng tươi cười nhưng bên trong không cười, thấp giọng nói: “Nghĩa phụ không định giết con sao?”
Lão Sa trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Tiểu Man nói gì vậy? Nghĩa phụ sao lại muốn giết con chứ! Trời quá nóng, chắc là con không thoải mái trong người nên nghĩ bậy thôi.”
Người này thật sự là cáo già! Tiểu Man thầm mắng hắn vô sỉ, đồng thời cũng không nén được chút bội phục. Nói đến công phu thay đổi sắc mặt và trình độ giả ngu, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Tình huống lúc này thật khó hiểu, đối phương rõ ràng đã biết mình là giả, vậy mà quý công tử Thiên Quyền vừa mới tới, không biết thế nào lại bỏ qua nàng. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tiểu Man liếc nhìn Thiên Quyền một cái, hắn đã phủ thêm áo choàng xoay người nhảy lên lưng con lạc đà trắng, thân thủ mạnh mẽ.
Thật sự là một mỹ nam tử! Nếu hắn đến trấn Ngô Đồng đi một vòng, chỉ sợ những nữ tử trong trấn thường ngày vẫn hâm mộ Thiết San sẽ té xỉu hết.
Chỉ tiếc, ánh mắt hắn quá lạnh.
Giống như cảm giác được ánh mắt Tiểu Man, hắn quay đầu nhìn lại, Tiểu Man có chút không dám tiếp xúc với ánh mắt hắn. Thứ quá mức đẹp đẽ cũng dễ dàng làm người ta sợ hãi.
Lão Sa đỡ Tiểu Man lên lạc đà, tiếng lục lạc vang lên, đà đội tiếp tục tiến sâu vào sa mạc.
Tiểu Man đảo điên trên lưng lạc đà một ngày, xương cốt toàn thân đau nhức. Từ sau khi Thiên Quyển tới, đà đội đi càng nhanh hơn. Thái dương đỏ rực đã lặn nơi cuối sa mạc, một đường lam thẫm hiển hiện, màn đêm dần buông xuống. Nhưng Thiên Quyền căn bản không có ý định dừng lại, con lạc đà trắng của hắn tiếp tục bước mau, dẫn đường ở xa xa phía trước, áo choàng đen theo gió bay phần phật.
Tiểu Man mấy lần mở miệng định nói đà đội dừng lại, nàng vừa đói lại vừa mệt, nơi này ban ngày thì nóng đến chết, ban đêm lại lạnh phát điên, sức chịu đựng của nàng sắp đến cực hạn rồi.
Không biết trải qua bao lâu, bóng đêm hoàn toàn bao phủ sa mạc. Lạc đà vẫn từng bước đi tới, bóng Tiểu Man cũng ẩn hiện đi theo, đầu óc hỗn loạn, đột nhiên lảo đảo, phải vội vàng kéo dây cương mới không bị ngã xuống.
Lão Sa thấy nàng không chống đỡ được nữa, liền bày ra khuôn mặt tươi cười thương lượng với Thiên Quyền: “Tiểu cô nương kia chỉ là người thường, thể lực không đủ, nếu cứ đi như vậy, chỉ sợ chưa tới Bất Quy sơn nàng đã bị bệnh rồi. Công tử gia, hay là nghỉ ngơi một chút?”
Thiên Quyền nhìn bầu trời đêm, trầm ngâm nói: “Tốt nhất là không nên, ta sợ hai ngày tới sẽ có bão cát, chúng ta nên mau chóng rời khỏi. Nếu tiểu chủ mệt, ngươi đưa nàng sang ngồi chung với ta, để cho nàng ngủ.”
Vừa dứt lời, chợt nghe phương xa truyền đến tiếng động như khóc như than, Tiểu Man chưa bao giờ nghe thấy âm thanh đáng sợ như vậy, biến sắc mặt, run giọng nói: “Có quỷ!”
Thiên Quyền lệnh mọi người tắt đuốc, thấy xa xa có rất nhiều đốm sáng xanh lục, chớp tắt chớp tắt giống như ma trơi, tụ tập gần một chỗ, không đếm được có bao nhiêu đốm. Hắn khẽ nói: “Là bầy sói sa mạc.”
Hơn nữa, thoạt nhìn thì là một quần thể khổng lồ.
Sói sa mạc hung ác xảo trá, thường thừa dịp ban đêm đánh lén thương lữ, cơ hồ chưa từng thất bại, vì chúng là một quần thể chặt chẽ, lúc đột kích đều có phân công, hợp tác, một vài con ở bên ngoài công kích, một số khác thì ẩn ở nơi bí mật gần đó chặn đường lui. Đám sói này sớm đã quen với ánh đuốc, cho nên không hề sợ lửa, bật ra tiếng tru uy hiếp.
Nhìn đám mắt sói như ma trơi càng ngày càng đến gần, hiển nhiên là định bao vây cả đà đội. Ngoài con lạc đà trắng của Thiên Quyền còn đứng vững, số lạc đà còn lại vừa nghe tiếng sói tru lập tức sợ tới mức mềm nhũn chân, toàn bộ quỳ gối nằm bất động.
Tiểu Man ngã xuống, run giọng nói: “Là sói! Là sói!”
Thiên Quyền liếc nàng một cái, giống như rất phản cảm tiếng huyên náo của nàng. Hắn ra lệnh: “Ném hai quả pháo sáng xem có thể dọa bọn nó bỏ chạy không.”
Tiểu Man nói thầm: “Pháo sáng có thể dọa sói chạy sao? Giết hết chúng đi không phải là càng bớt việc?”
Nàng chỉ là tự lẩm bẩm với chính mình, bình thường thì người bên ngoài căn bản sẽ không nghe thấy, ai ngờ Thiên Quyền đột nhiên lạnh nhạt nói: “Ông trời có đức hiếu sinh, lũ sói này cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi, vì sao lại ác độc đuổi tận giết tuyệt chúng nó?”
Tiểu Man bị hắn nói hai câu như vậy thì mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, nhất thời không nói được lời nào. Nàng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, lại bị hắn mang lời quang minh chính đại ra chỉ trích, dù là ai cũng không thể chịu được.
Nàng phải hít vào mấy hơi mới đè nén được cảm giác xấu hổ và giận dữ, đang định mỉm cười để đánh tan những lời kia thì thấy người ta đã sớm không để ý tới nàng.
Hai quả pháo bay cao trên không rung, chỉ một thoáng, trong phạm vi vài dặm lập tức sáng như ban ngày. Chung quanh quả nhiên dày đặc những sói, lớn có bé có, béo có gầy có, nhìn thấy ánh sáng thì sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Một con sói đen to lớn đứng trên cồn cát cao nhất tru lên vài tiếng, bầy sói đang náo động liền bình tĩnh lại.
Đó nhất định là sói vương.
Thiên Quyền gỡ trường cung trên thân lạc đà ra, lắp một mũi tên vào, nghĩ nghĩ, lại đưa tay bẻ gẫy đầu mũi tên. Hắn nhắm tên vào dưới vùng bụng sói vương, hai tay kéo, trường cung căng ra, “sưu” một tiếng, mũi tên xé gió lao đi, cắm phập vào cát bên dưới bụng sói vương.
Nó bị dọa nhảy dựng, cúi đầu nhìn mũi tên dưới đất, lại nhìn thắt lưng toàn vẹn của mình, quay đầu nhìn nam tử oai hùng tay cầm trường cung phía xa, trong lòng nhận biết người đó cố tình bắn trượt không muốn làm hại nó.
Sói sa mạc tuy hung ác nhưng cũng rất thông minh, biết phân biệt tốt xấu, người ta đã nương tay, chúng nó tự nhiên cũng sẽ không hạ thủ, mấy tiếng tru lại vang lên, bầy sói giống như nước chảy rút lui, một mảnh hỗn loạn liền biến mất vô tung.
Lão Sa là người đầu tiên vỗ tay ủng hộ, những bạch y nhân phía sau cũng cuống quít làm theo, đồng thanh hô: “Tên pháp của thiếu gia như thần”, “Công tử thật nhân hậu”, chỉ còn thiếu nước kêu lên “Công tử gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
Buồn nôn! Tiểu Man bĩu môi khinh thường, một chút hảo cảm vừa xuất hiện nhất thời đã hóa hư vô. Nam tử mỹ mạo thế nào mà nói năng lỗ mãng, cao ngạo, cũng không khiến người ta ưa thích được, huống chi Tiểu Man vốn ghét nhất là loại người thích lên mặt giảng đạo lý như thế này.
Thiên Quyền thu cung tên, bảo mọi người điều khiển lạc đà đứng dậy, đột nhiên quay đầu lại Tiểu Man, vươn tay: “Lên đây!”
Có ý gì? Tiểu Man lập tức đề phòng, trên mặt lại ngượng ngùng cười nói: “Không… Không tốt lắm! Ta sao dám ngồi chung một lạc đà với công tử!”
Thiên Quyền không giải thích, nắm lấy cánh tay nàng, Tiểu Man cảm thấy cả thân thể giống như đằng vân giá vũ bay lên, sợ tới mức cứng đờ, lúc phục hồi tinh thần thì đã ngồi ở trước người hắn, cánh tay hắn vòng qua thân thể nàng, nắm chắc dây cương, hai chân khẽ nhấn, miệng quát: “Đi!”
Lạc đà tiếp tục đi, toàn thân Tiểu Man cứng ngắc như tảng đá, không dám dựa vào người hắn, ngồi khó chịu hơn lúc trước mấy chục lần.
Cũng may người này trầm mặc ít lời, một chữ cũng không nói, hắn mà còn đòi nói chuyện với nàng thì mới khiến nàng sống không bằng chết.
Đi được một lúc lâu, lạc đà bước lắc lư lắc lư giống như chiếc nôi trước đây nương đẩy, đầy trời sao cũng bắt đầu xoay tròn, Tiểu Man rốt cục không chống đỡ nổi, tựa vào một vùng ấm áp, dần dần ngủ.
Tiểu Man bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức, ánh nắng đáng ghét kia rọi vào mắt nàng khiến nàng không thể không tỉnh lại.
Nàng tựa hồ đang gối lên cái gì rất ấm áp, vướng vất khí tức nam tử, bên tai còn truyền đến tiếng tim đập ổn trọng. Tiểu Man mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy một cái cằm với đường cong hoàn mỹ, trên bề mặt còn có chút râu xanh đen. Nhìn lên trên nữa, chính là một đôi môi mím chặt và một cái mũi thẳng tắp.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, tai hắn có cái gì đó lòe lòe sáng, nhìn kỹ lại hóa ra là hai tai hắn đều có lỗ, lại đeo cả vòng tai minh châu. Chỉ có nữ nhân mới xỏ lỗ tai, nam nhân sao lại… lại còn đeo hoa tai nữa? Tuy rằng buồn cười nhưng nhìn qua lại có một nét quyến rũ rất độc đáo.
“Tỉnh rồi?” Trong ngực đột nhiên chấn động, hắn thấp giọng hỏi, ánh mắt lạnh buốt như nước suối ngầm dưới chín tầng đất đảo lên mặt nàng.
Tiểu Man lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng lại, nhanh chóng sờ sờ tóc, vuốt quần áo, sợ rằng mình có chỗ nào thất thố, xấu hổ cười nói: “Thật xin lỗi, ta lại ngủ quên. Công tử gia chớ trách.”
Hắn không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: “Mặc áo choàng vào, ánh mặt trời rất độc. Giữa trưa chúng ta có thể đến Bất Quy sơn.”
Thủ hạ đưa tới một túi nước và mấy cái bánh.
Tiểu Man vừa cẩn thận ăn vừa âm thầm nghĩ người này cũng có vài điểm không xấu, hắn đều chăm sóc bảo vệ tất cả các nữ tử như thế này sao? Hay là chỉ bởi vì nàng là tiểu chủ gì đó?
Không biết lại đi bao lâu, trong sa mạc đột nhiên xuất hiện một con sông. Lão Sa nhìn dòng sông, khó giấu kích động, vội vàng đưa đà đội tới uống nước.
Tiểu Man rốt cục có thể thoát khỏi lưng lạc đà, mông nàng đã đau tới sắp nát ra rồi.
Lão Sa đưa nàng một ít nước mới lấy, nói: “Đi dọc theo dòng sông này, không đầy hai canh giờ nữa là có thể đến Bất Quy sơn.”
Tiểu Man gật đầu, ra vẻ khờ dại tò mò hỏi han: “Nghĩa phụ, Bất Quy sơn trông như thế nào? Nơi đó cũng toàn cát là cát sao?”
Lão Sa cười nói: “Đương nhiên không có cát! Nó nằm bên cạnh sa mạc, là một ốc đảo, có núi có sông, thực vật dồi dào.”
Tiểu Man chộp thời cơ vuốt mông ngựa: “Bất Quy sơn đúng là bảo địa giữa hoang mạc nha, vì sao lại gọi là Bất Quy sơn?”
Lão Sa đang định nói, Thiên Quyền đột nhiên ra lệnh: “Xuất phát thôi, đừng lãng phí thời gian.”
Lão Sa không dám trái lời hắn, vội vàng giục đà đội tiếp tục đi. Tiểu Man cuối cùng cũng được cưỡi lạc đà của mình, không cần ngồi chung lạc đà với Thiên Quyền nữa. Tuy rằng hắn là một nam tử đẹp mắt nhưng nàng cũng không chịu nổi cái mặt băng của người này.
Trong đời Tiểu Man, ghét nhất là người dối trá giống nàng, thứ hai là người kiêu ngạo, thứ ba là người có bản mặt băng giá, nhìn thế nào cũng không thấy là người tốt.
Trong ba cái ghét thì Thiên Quyền đã chiếm hai, điều này cũng coi như hiếm gặp.
Tiểu Man thú vị nhìn bóng dáng Thiên Quyền, tính toán xem làm thế nào để phá vỡ khối mặt băng của hắn. Ai da, nàng không tin sẽ không thu phục được tên Thiên Quyền này.