Ngao Du Giang Hồ

Ngao Du Giang Hồ - Quyển 1 Chương 14




Trạch Tú ( nhị )



Cát vàng cuồn cuộn giống như sóng triều không sinh mệnh quay cuồng dưới chân, đảo quanh thân, gào thét trên đầu.



Lúc này Tiểu Man đã không còn phân biết được đông tây nam bắc, cũng không nhìn thấy một chút đất đai, trong tầm mắt chỉ có bão cát đang tàn sát tựa ác ma. Bọn họ nói đúng, đừng nhìn mà nghĩ sa mạc bình thường văn tĩnh như một thiên kim tiểu thư, một khi nổi điên thì còn lợi hại hơn cả một lão bà điên. Bà điên này như đang muốn cướp mạng nàng vậy.



Bất Quy sơn muốn nàng báo thù, sa mạc muốn tính mạng nàng, so sánh hai cái, Tiểu Man hối hận tới phát rầu, sớm nên biết không được nóng vội mà trốn đi, mới bị gây sức ép tới tận nửa đêm, tình hình sa mạc nàng lại không biết, bên người không có lạc đà, cũng không có nước, chỉ có thể chờ chết.



Kỳ quái! Nàng rõ ràng nhớ đi hướng này sẽ có một ốc đảo, còn có cả lều trại nữa, sao mà càng đi lại càng thấy xa?



Trân châu bảo thạch cùng hoàng kim trong ngực nặng trịch, ép nàng đến đau. Trong sa mạc, mang theo mấy thứ này đúng là vô cùng vướng víu, Tiểu Man bị gió cát thổi nửa chết nửa sống, vài lần do dự định vứt chúng đi, nhưng lúc gần vứt đi thì lại luyến tiếc, thứ duy nhất nàng có hiện giờ cũng chỉ là mấy thứ này.



Cát vàng nơi xa cuồn cuộn tựa một con cuồng thú đang há to miệng, cắn nàng đầy người toàn cát.



Tiểu Man lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.



Nàng biết mình không thể ngã xuống, nếu như ngã ở nơi này, không đầy một khắc nàng sẽ bị cát vàng chôn sống, chết ở nơi chim không bay qua nổi này.



Bị gió sa mạc quất lên mặt tựa những lưỡi dao nhỏ, nàng đau đến độ chết lặng, hai mắt bị cát bay vào không mở ra được.



Thời điểm này, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện cũ xảy ra thật lâu trước kia.



Cát tạt vào người thật đau, giống như mùa đông khắc nghiệt trước đây, nước bị đóng thành băng, nàng quần áo đơn bạc, bị bỏ ở ngoài cửa, da thịt toàn thân đau đớn như bị nứt ra.



Nàng không khóc không kêu, yên lặng ngồi trên mặt đất, tham lam ngóng nhìn ngọn đèn ấm áp trong phòng, giống như chỉ cần nhìn như vậy cũng khiến nàng thấy một chút ấm áp. Xa xa có một bóng người đi tới, nhìn thấy nàng, lập tức lộ vẻ tức giận, một cước đá văng cửa phòng, lạnh lùng nói: “Hài tử nhỏ như vậy, trời lại lạnh thế này, ngươi bỏ nàng bên ngoài là muốn nàng chết sao?”



Nữ nhân trong phòng nhảy dựng lên như một con dã thú, hai người giằng co tại chỗ, tiếng của nàng vì kêu gào một thời gian dài đã trở nên khàn khàn thô rát, đứt quãng, giống như một thanh đao thô: “Ngươi có lương tâm? Lương tâm ngươi đã bị hồ mị ăn rồi! Ngươi cũng biết hài tử bé sao? Đó là hài tử của người đó! Sao ngươi không đưa nàng đi đi? Để nàng nhìn xem ngươi đang làm chuyện gì?”



Hai người trong phòng cãi qua cãi lại, ném đồ ném đạc loạn thất bát tao, không ai để ý đến nàng.



Lần nào cũng thế này, nàng nhìn đã quen, đánh nhau xong, hai người bọn họ sẽ nói, đều là vì tốt cho hài tử, giống như nàng là họa thủy vậy. Kỳ lạ, nếu là vì tốt cho nàng, sao trước hết không cho nàng vào trong phòng? Để nàng chết cóng là vì tốt cho nàng sao?



Thở dài một hơi, nàng là hài tử ngoan ngoãn hiếu thuận, để tránh cho hai người bọn họ về sau mang tội giết con, nàng nên tự mình chăm sóc cho mình. Thừa dịp hai người bọn họ còn đang cầm đồ đạc trong phòng ném tới ném lui, nàng lén lút bò vào phòng, ngồi trước chậu than sưởi ấm.





Tiếng ồn ào náo động cũng an tĩnh lại, đại khái là cuối cùng hai người bọn họ đều hết sức, ngay cả nói năng cũng không hể. Một người đột nhiên đi vào, thả lên đầu giường nàng một tấm tơ lụa tốt nhất và vài xâu mứt quả, ôm nàng, hôn nhẹ lên trán, nói: “Phụ thân đi rồi, con cố gắng sống tốt, sau này phụ thân lại tới thăm con.”



Nàng không trả lời, chỉ vội vã cầm lấy xâu mứt quả nhét vào miệng – nàng đã hai ngày không ăn cơm, đói đến mức trước mắt chỉ thấy một màu đen.



Chờ ăn xong xâu mứt quả, trong phòng đã không còn ai. Nữ nhân bên ngoài đang khóc rưng rức, nàng đột nhiên nhận ra có chuyện không hay xảy ra, lặng lẽ đi ra ngoài, chỉ thấy bóng dáng phụ thân đi xa dần.



Hắn đi rồi, hơn ba năm không trở về, cho tới khi mẫu thân nàng chết.



Đỉnh đầu đột nhiên có cát vàng đập xuống như một cự chưởng, Tiểu Man bị đẩy ngã trên mặt đất, tư thế xấu xí vô cùng, giống như con gián đang kéo dài chút hơi tàn, tứ chi tê liệt, cổ vẫn còn cố vươn ra trước, vàng bạc trên người ép xuống không thở nổi, nàng lại còn vọng tưởng thoát khỏi sa mạc, tìm một nơi non xanh nước biếc làm phú bà.



Thực hiển nhiên, phải là vai chính mới có vận mệnh đó, còn nàng đóng giả vai chính, làm sao có ngày đó.



Xa xa tựa hồ có thân ảnh chậm rãi đi tới, bị gió cát che đi hơn nửa dung mạo. Nàng nhớ tới đêm gió tuyết kia, cha nàng đến rồi đi, dùng một tấm tơ lụa, một xâu mứt quả để đổi lấy sự yêu thương của nàng.



Tiểu Man không biết lấy đâu ra khí lực, đột nhiên đứng lên khỏi cát, ôm lấy một chân thân ảnh kia, có lông xù, nàng há miệng cắn, trên đỉnh đầu truyền xuống một trận đau nhức, lại có tiếng một nam nhân kinh ngạc kêu lên, sau đó nàng bị một bàn chân đạp lên, trước mắt tối sầm, thống khoái mà hôn mê bất tỉnh.



*****



Trạch Tú không nghĩ hắn lại kém may mắn như vậy, hiếm khi mới tiến vào sa mạc một lần lại gặp ngay bão cát. Cũng may trước đó có dẫn theo hai con lạc đà, bão cát lần này cũng không lớn, miễn cưỡng đi tới trước tìm một nơi tránh gió.



Ai ngờ nửa đường lại vọt ở đâu ra một Trình Giảo Kim, đúng là đã vội lại găp yêu quái, ôm lấy chân lạc đà của hắn mà cắn, lạc đà chấn kinh, một cước đá văng kẻ kia ra xa, Trạch Tú suýt nữa thì bị ngã khỏi lạc đà.



{Thời Đường có nhiều tướng tài giỏi cũng như thời Tam Quốc vậy, một trong những tướng dũng mãnh vũ lực cao nhất là Trình Giảo Kim.



Hảo hớn này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp.



Bởi vậy, hảo hớn này là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Tên nào mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.}



Hắn vội vàng trấn tĩnh lạc đà, cúi đầu nhìn, phát hiện kia căn bản không phải là yêu quái gì cả, mà là một nữ hài tử bị cát bao trùm toàn thân, dưới chân nàng đầy những trân châu bảo thạch sáng long lanh, trong nháy mắt bị bão cát vùi lấp.



Trạch Tú vội vàng ôm lấy nàng, bất chấp những bảo bối kia, vào lúc này, cứu người quan trọng hơn.




Cũng may bão cát dần dần nhỏ đi, địa hình chung quanh tuy rằng đã thay đổi nhiều nhưng lạc đà vẫn nhận được đường, không nhanh không chậm bước đi, rất nhanh đã đi tới một ốc đảo nhỏ.



Trạch Tú lấy nước rửa mặt cho thiếu nữ kia. Ai ngờ gương mặt bẩn thỉu kia sau khi rửa lại trở nên trắng nõn mềm mại, một đôi mi thanh tú run run, vô cùng điềm đạm đáng yêu. Cánh tay nàng bị lạc đà đá gãy, xem tình hình này, cho dù có nối xương ngay lập tức cũng khó tránh khỏi phát sốt.



Trạch Tú quyết định cởi bỏ áo nàng, cứu người quan trọng, ai còn quan ngại nam nữ khác biệt? Huống chi hắn từ trước đến nay cũng không phải là người giữ lễ tiết này nọ. Ai ngờ vừa cởi áo nàng, đã thấy trên cái cổ trắng của nàng lộ ra một cái sừng nhỏ trong suốt, rắn chắc, không biết được làm từ chất liệu gì.



Trong lòng Trạch Tú kinh hãi, vội vàng tháo cái sừng kia xuống, để vào lòng bàn tay nhìn kỹ, sừng rồng con! Không sai, chắc chắn là sừng rồng con! Hắn còn nửa tin nửa ngờ kéo vạt áo nàng ra, quả nhiên trên làn da tuyết trắng có một cái bớt hình ngọn lửa màu xanh đen.



Là nàng! Đúng là nàng! Là tiểu chủ Thương Nhai thành mà cả võ lâm mơ ước có được!



Trạch Tú kinh hoàng, dùng sức nhéo mặt nàng, trái phải trên dưới không tha một tấc nào – nha đầu gầy gò bẩn thỉu đi cắn chân lạc đà này chính là tiểu chủ Thương Nhai thành?



Cô gái kia giống như bị động tác thô lỗ của hắn làm đau, đột nhiên nhíu mày mắng một câu: “Vương bát đản vô liêm sỉ!” Hùng hổ!



Trạch Tú đột nhiên cười, đeo sừng rồng con lại trên cổ nàng, lấy vải bó xương cho nàng.



Tiểu chủ Thương Nhai thành rõ ràng là được Bất Quy sơn cứu đi, sao đột nhiên lại xuất hiện giữa sa mạc? Uh, hắn nhớ tới vàng bạc rơi rụng dưới thân nàng lúc đó, kết luận: nàng không tin Bất Quy sơn cho nên trộm châu bảo trốn thoát. Tất nhiên là Bất Quy sơn đã có hành động gì đó làm nàng tức giận, nếu không một nữ hài tử một thân một mình như nàng làm sao có thể không để ý tới tính mạng, một mình xuyên qua sa mạc?



Xem ra chuyến đi này của hắn là chính xác, Bất Quy sơn ơi là Bất Quy sơn, thật là giấu đầu lòi đuôi.



Lúc Tiểu Man tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau như dần. Việc nàng làm đầu tiên chính là đưa tay sờ ngực. Ngân phiếu của nàng, châu bảo của nàng, gia sản của nàng đều ở đó.




Ai ngờ dưới tay trống không, nàng chấn kinh không nhỏ, vội nhảy dựng lên, thét to: “Tiền của ta đâu?”



Sau đó là một tiếng thét chói tai, hóa ra là do quá xúc động mà phạm tới chỗ tay gãy, đau đớn tới toàn thân phát run, cả người lại ngã về chỗ cũ.



Bên cạnh đột nhiên có một đôi tay vươn ra đỡ lấy nàng, một thanh âm nam nhân trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Không được lộn xộn! Nếu không về sau hai tay sẽ một ngắn một dài, đừng trách người khác.”



Tiểu Man vô cùng đau đớn mà bắt lấy hắn, nước mắt lưng tròng, nức nở nói: “Tiền của ta…”



Lời còn chưa dứt, nam nhân kia đã đưa tới một cái túi nhỏ, mở ra, quả nhiên là ngân phiếu hai ngàn lượng vẫn ở bên trong, cả hai khỏa dạ minh châu mà nàng lấy trên gương đồng xuống đều đầy đủ.




Tiểu Man thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên lại kêu lên: “Trân châu của ta đâu? Hoàng kim đâu?”



Nam nhân kia không kiên nhẫn quát: “Dông dài! Cả tính mạng còn không giữ được, vẫn muốn hoàng kim?”



Tiểu Man bị tiếng rống của hắn làm giật mình, lúc này mới phát giác trước mắt có người, miễn cưỡng nén bi phẫn trong lòng xuống, đánh giá một phen. Hắn đầy mặt râu quai nón, tóc tai tán loạn, quần áo cũng xộc xệch, thân hình cao lớn, mắt lộ ra hung quang, quả nhiên là hung thần ác sát.



Nàng khiếp sợ nói: “Đại… đại thúc, cám ơn ngươi đã cứu ta…”



Trạch Tú biến sắc: “Ngươi gọi ta là gì?”



Tiểu Man vội la lên: “Đại… đại gia!” Không đúng? Vậy đổi thành: “Đại bá?” Vẫn không đúng? “Lão gia?”



Trạch Tú thở dài một hơi, lạnh nhạt nói: “Bỏ qua lễ tiết khuôn sáo đó đi. Vừa rồi ngươi đột nhiên từ trong cát hiện ra cắn chân lạc đà nên bị nó đá gẫy tay, phải tĩnh dưỡng hai ngày. Tiền tài là vật ngoài thân, không cần quan tâm, yên tâm nghỉ ngơi mới tốt.”



Lời này nói thật hay nha, rõ ràng là miệng kẻ có tiền. Tiền tài đúng là vật ngoài thân, ngươi thử bỏ thứ ngoài thân ra xem. Tiểu Man thương tâm che mặt rơi lệ.



Lúc này nàng mới thoáng phục hồi tinh thần, bão cát đã qua đi, hiện giờ bọn họ đang ở một ốc đảo nho nhỏ, phía trước có một đầm nước trong và vài cây bạch dương cao lớn. Dưới thân nàng lót một cái áo khoác, còn quần áo của mình – quần áo của mình? Nàng cả kinh, từ lúc nào nàng đã bị cởi chỉ còn một cái yếm?



Động tác này lại động tới cái tay gãy, nàng đau tới mức chảy mồ hôi lạnh. Tay phải nàng chắc là đã đắc tội ông trời mà, không phải bị rách da chảy máu thì cũng là gãy xương, bao nhiêu việc không hay đều xảy ra. Tiểu Man lại một lần nữa nén nước mắt bi thương.



Trạch Tú ngồi bên người nàng, lấy đá nhóm lửa, nói “Cánh tay ngươi bị gẫy, để nối xương đành phải cởi áo ngươi ra, không cần kích động. Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại một mình xuất hiện trong sa mạc?”



Tiểu Man nuốt nước bọt, lo lắng đánh giá hắn, trực giác cho nàng biết dưới tình huống này thì đáng thương là trạng thái tốt nhất, vì thế run giọng nói: “Ta… ta bị một đám người xấu bắt đi, cũng không biết bắt ta làm gì, ta thừa dịp đêm tối trốn đi. Đại thúc, ngài là người tốt bụng, đã cứu ta, ân tình của ngài cả đời ta sẽ không quên, kiếp sau nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.”



Nàng giở trò giảo hoạt, cứ thề cái đã, dù sao chuyện kiếp sau chẳng ai có thể biết, làm trâu làm ngựa cho hắn cũng không có trở ngại gì lớn.



Trạch Tú nhíu mày nói: “Không được gọi là đại thúc!”



Vậy… gọi là gì? Người này nhìn qua thì khoảng ba bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, không gọi đại thúc chẳng lẽ lạ kêu soái ca?



Hắn nhóm lửa, nấu một nồi nước sôi, lúc này mới nói: “Ta tên Trạch Tú, ngươi gọi tên ta là được.” Dứt lời quay đầu lại, đôi mắt hoa đào sáng long lanh, phong tao tận xương, Tiểu Man nhìn đến ngây người.