Ngang Tàng Cùng Anh

Ngang Tàng Cùng Anh - Chương 92: Mưu Mô




Hoa Thiếu Hùng ngạc nhiên hỏi lại.



“Sao vậy có điều gì không ổn sao?”

Chương Tử Di cựa mình ra khỏi vòng tay của ông ta đến bên máy tính chỉ vào những chỉ số chứng khoán đang nhảy liên tục.



“Anh hãy nhìn đi.



Sau khi cổ phiếu của Hoa Thị sụt giảm thì cổ phiếu của ai tăng mạnh nhất.”

Hoa Thiếu Hùng tò mò đến bên cạnh theo dõi.



Sau đó lên tiếng.



“Là tập đoàn Trần Thị của Trần Hoa Vinh.”

“Đúng vậy đấy.” - Chương Tử Di gật đầu.



Nhưng Hoa Thiếu Hùng vẫn chưa hiểu rõ ý của Chương Tử Di liền thắc mắc.



“Như vậy thì sao chứ? Ý em muốn nói là gì?”

Chương Tử Di đứng dậy làm ra vẻ suy tư.



“Nếu em không nhớ nhầm thì từ khi cổ phiếu Hoa Thị sụt giảm, tập đoàn Trần Thị lại hưởng lợi nhất.



Họ là đang đạp lên chúng ta mà đi lên không phải sao?”



“Em có bằng chứng gì không?” - Hoa Thiếu Hùng vẫn luôn thận trọng.



“Sự việc đã quá rõ ràng cần gì bằng chứng nữa.



Anh nhớ lại xem khi chúng ta giao dịch những lô hàng đó là bị tay chân của anh phát giác ra.”- Chương Tử Di cố tìm mọi cách để Hoa Thiếu Hùng đối với tập đoàn Trần Thị nảy sinh ác cảm.



Hoa Thiếu Hùng cẩn thận suy nghĩ lại mọi điều.





sau đó liền băn khoăn.



“Thật ra lúc đó khi thuộc hạ của anh giao dịch là bị người của Hoa Vinh bắt gặp nhưng lúc đó anh ta chẳng nói gì hết cũng không hề làm khó gì cả.”

“Nhưng sau đó có phải cổ phiếu của Hoa Thị lại không ngừng giảm có phải không?” - Chương Tử Di vội vàng tiếp lời.



“Đúng thật là có chuyện đó.”- Hoa Thiếu Hùng gật đầu.



Chương Tử Di mỉm cười thần bí liền đến bên cạnh vòng tay ôm Hoa Thiếu Hùng từ phía sau.



“Anh không có chút nghi ngờ gì sao? Rõ ràng là bọn họ giở trò sau lưng chúng ta hòng đẩy chúng ta xuống nước.



Cái tên Trần Hoa Vinh ấy vô cùng mưu mô xảo nguyệt anh không được để mắc mưu hắn ta đấy.”

Hoa Thiếu Hùng dường như suy nghĩ rất kỹ lời của Chương Tử Di vừa nói.



“Để anh yên tĩnh suy nghĩ cái đã.



Em ra ngoài đi.”

“Anh như vậy là không tin em sao?” - Chương Tử Di làm bộ giận dỗi.



“Không phải chỉ là anh cần suy nghĩ một số chuyện thôi.” - Hoa Thiếu Hùng thở dài.



“Được.



Vậy em ra ngoài trước.” - Nói rồi Chương Tử Di đành ra ngoài, sau khi khép cửa phòng còn ngoái lại với bộ mặt vô cùng nham hiểm.



Hoa Thiếu Hùng trong phòng vô cùng nghĩ ngợi những điều mà Chương Tử Di vừa nói.



Sau đó ông ta nhấc máy điện cho trợ lý.



“Cậu mau lập tức điều tra về tập đoàn Trần Thị cũng như người đứng đầu là Trần Hoa Vinh cho tôi.



Tôi muốn tất cả thông tin cũng như hành tung của họ những ngày gần đây.”

Gác máy điện thoại xuống Hoa Thiếu Hùng lại rơi vào trầm tư.





Người đàn bà Chương Tử Di đó dĩ nhiên ông ta biết cô ta có ý đồ lợi dụng ông ta nhưng vì lý do gì thật sự ông ta không đoán ra được.



Chương Tử Di ở bên ngoài nghe ngóng hết tất cả mọi chuyện trong phòng.



Cô ta biết nhất thời bảo Hoa Thiếu Hùng đối phó Trần Hoa Vinh là rất khó.



Nếu như cô ta tiếp tục thêm dầu chỉ sợ lửa không cháy mà còn chính bản thân cô ta sẽ bị hoài nghi.



Khi cách này không khả thi cô ta cố gắng tìm cách khác.



Chương Tử Di cứ đi qua đi lại trước cửa phòng Hoa Thiếu Hùng suy nghĩ đối sách.



Không dễ dàng gì cô ta mới có được lòng tin của Hoa Thiếu Hùng nếu như không cẩn thận chẳng những không đạt được mục đích trả thù mà còn có thể bản thân cô ta sẽ gặp nguy hiểm.



Sau một hồi lần lựa nôn nóng đến ngắt cả lá của cây cảnh trang trí bên ngoài phòng của Hoa Thiếu Hùng, Chương Tử Di cuối cùng đã tìm được đối sách.



Một đối sách có thể khiến cho cô ta không cần phải nhiều lời mà vẫn khiến Hoa Thiếu Hùng nảy sinh nghi ngờ và mâu thuẫn với Trần Hoa Vinh.



Vốn dĩ người mà Chương Tử Di muốn đối phó là Lý Tử Thất nhưng cô ta biết rõ muốn ra tay với Lý Tử Thất thì phải làm phân tán sự chú ý của Trần Hoa Vinh để anh lơ là với Lý Tử Thất, nhờ đó cô ta mới có thể hành động.



Qua ngày hôm sau khi Chương Tử Di đang ngồi trong phòng thủ thỉ với Hoa Thiếu Hùng thì bỗng nhiên điện thoại của ông ta reo lên.



“Có việc gì?” -Vốn dĩ ông ta đang ân ái với Chương Tử Di thì bị phá đám nên có chút cáu giận.



Một giọng nói hoảng hốt trong điện thoại.



“Thưa Hoa Tổng không hiểu sau khi sáng nay chúng ta tiến hành giao dịch lô hàng đó bỗng nhiên có một đám người từ đâu tới có ý đồ cướp hàng của chúng ta.



Hai bên liền xảy ra đấu súng nhưng bên họ vốn có ít người nên đã bị chúng ta tiêu diệt gần hết chỉ còn một tên thở thoi thóp.”



Hoa Thiếu Hùng nghe vậy thì vẫn thản nhiên.



“Như vậy bọn họ vẫn chưa cướp được lô hàng đó cậu cần gì phải lo lắng như vậy.”

“Ông chủ không biết đâu, tên còn lại hắn nói là hắn đã báo cảnh sát ngay lập tức tới đây để triệt phá đường dây mua bán ma túy của chúng ta.



Hắn còn nói là do Trần Hoa Vinh chỉ thị hắn làm như vậy.”- Trợ lý nói như sắp hết hơi.



“Cái gì?” - Hoa Thiếu Hùng tức giận đập tay lên bàn.



Người đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói.



“Nhưng thưa Hoa Tổng yên tâm, người của chúng ta nghe vậy đã bỏ chạy hết không để lại chút dấu vết nào cho cảnh sát điều tra nên chúng ta tạm thời may mắn thoát nạn.”

“Vậy còn lô hàng đó?”- Hoa Thiếu Hùng nhấn mạnh.



Trợ lý của Hoa Thiếu Hùng bỗng nhiên rụt rè.



“Cái đó…chúng em sợ bị phát hiện nên đã bỏ hàng tại đó rồi.”

“Đồ ngu.” - Hoa Thiếu Hùng nghe vậy liền giận xanh mặt.



Trợ lý nghe vậy liền xin lỗi rối rít trong điện thoại.



Nhưng thực chất là anh ta không biết mình đã sai ở chỗ nào..