Ngang Tàng Cùng Anh

Ngang Tàng Cùng Anh - Chương 30: Cưỡng Ép Đưa Đi




Sáng sớm hôm sau, vốn đã hẹn đi mua quần áo, kết quả...!Buổi sáng sáu giơ di động Lý Tử Thất đã “xướng ca” rồi.

“Em không phải thực sự vui vẻ, nụ cười của em chỉ là màu sắc tự vệ của bản thân...”

Lý Tử Thất còn buồn ngủ không mở nổi mắt luôn.

Nhưng, cô vẫn cầm lấy di động, đặt ở bên tai

“Alo, xin chào, xin hỏi là Lý Tử Thất phải không???” Thanh âm trầm thấp, lộ ra một tia sắc bén, Lý Tử Thất nghĩ tới vị cảnh sát nghiêm túc kia.

“Vâng...”

Nghe thấy giọng cô khàn khàn, đối phương rõ ràng sửng sốt.

“Lý Tử Thất tiểu thư, xin chào.



Tôi là Giang Văn Quân.” Giọng anh cũng không mấy ôn hòa.

“Vụ án Chu Thị Vân trộm cướp trang sức chính là tôi tiếp nhận.” Thanh âm trầm thấp dễ nghe truyền đến.

“Xin chào...” Lý Tử Thất biết anh, tên âm đọc giống tướng quân, rất dễ nhớ.

Nguyên do đó là cô bị mất chiếc vòng cổ của cha mẹ để lại vào một tuần trước, đến bây giờ có người nhặt lấy nhưng nhận làm của mình, cô vốn dĩ muốn đến đòi lại, không ngờ gặp phải vụ việc của Trần Hoa Vinh, thành ra không đi được.

Cô thản nhiên nói: “Tôi nhớ anh, làm sao vậy???”

Đối phương trầm mặc vài giây, nói: “Thật sự xin lỗi...!Sớm như vậy đã gọi cho cô.



Nhưng chuyện này quá khó giải quyết, phải phải nhanh chóng thông báo cho cô.”

Lý Tử Thất chịu đựng đau đầu ngồi xuống, nâng tay vén tóc mai trên trán ra sau.

Lấy lại được chút tinh thần, chợt nghe cảnh sát Giang nói: “Chúng tôi suốt đêm thẩm án, nhưng là vụ án không thuận lợi...!Chiếc vòng cổ kim cương kia của cô có chút chút vấn đề...”

“Có vấn đề gì???” Trái tim Lý Tử Thất lập tức muốn chui lên cổ họng.

Con sâu ngủ lập tức chạy mất.

Giang Văn Quân nói: “Chu Thị Vân một mực khẳng định cô không phải chủ chiếc vòng cổ này.”

“Buồn cười!!! Tôi không phải??? Chẳng lẽ là cô ta???”

“Quan toà phán án cần chứng cớ.”

“Chứng cớ??? Không phải tôi đã cung cấp ảnh chụp sao??? Còn cần chứng cớ gì nữa??? Chứng cớ gì tôi đều có thể cung cấp.”

“Lý Tử Thất tiểu thư, cô đừng kích động.



Cô cẩn thận hồi tưởng một chút, chiếc vòng cổ này của mẹ cô có phải...!từng được quyên tặng rồi???”

Lý Tử Thất suy nghĩ một chút nói: “Đúng vậy, năm đó tỉnh lị động đất, ba mẹ tôi ngoài quyên tặng năm trăm vạn đồng còn bán đấu giá chiếc vòng cổ này...”

“Có thể cụ thể tình huống một chút không???”

Lý Tử Thất xoa cái trán đau nhức, nhíu chặt mi.

“Lúc ấy, chiếc vòng cổ này bị một người thần bí mua đi, giá năm trăm vạn đồng tiền.



Năm trăm vạn này cũng quyên góp hết cả.”

“Nếu chiếc vòng này được người ta mua đi sao lại nằm trong tay cô???”

Lý Tử Thất đau xót: “Ba mẹ tôi qua đời...!Sau khi tin tức được truyền ra, cả nước đều khiếp sợ.





Có một ngày, một vị quản lý ngân hàng tìm được tôi, trả lại vòng cổ cho tôi.



Anh ấy nói người ủy thác bảo anh ấy chuyển vòng cổ cho tôi...”

Cô hít sâu một hơi, còn nói: “Vị quản lí này nói, đây là đồ của ba mẹ tôi, hy vọng để lại cho tôi làm kỷ niệm.



Lúc ấy tôi hỏi anh ta người ủy thác là ai, anh ấy không chịu nói.



Sau đó tôi xem lại video và tư liệu của buổi đấu giá năm đó, đối phương giữ bí mật rất chặt, không lộ ra thân phận.



Cho nên, đến bây giờ tôi cũng không biết người ủy thác là ai.”

“...”

Cảnh sát Giang suy tư một lát, nói: “Nói như thế...!lại càng khó làm.





Phải chứng minh chiếc vòng cổ này là người ta trả lại cho cô, nhất định phải tìm ra người này.”

“...”

Lý Tử Thất trầm mặc, Giang Văn Quân đành phải càng nói càng nhẹ giọng: “Không bằng như vậy đi, cô đến cục cảnh sát một chuyến, vụ án này cũng cần cô phối hợp điều tra.



Hơn nữa...!Chúng tôi có thể giúp cô điều tra một chút về tư liệu của người này.



Có lẽ thông qua cảnh sát, có thể giúp cô tìm được người nọ.”

“Được!!! Tôi sẽ tới đó lập tức.”

Lý Tử Thất nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo.

Đi xuống dưới lầu, bảo lái xe ra ngoài.

Đi vào cục cảnh sát liền nhìn thấy Trần Thị Bình đang kiêu ngạo cãi nhau với một nữ cảnh sát: “Dám nói con gái tôi trộm đồ!!! Tôi tố cáo mấy người tội phỉ báng!!! ”

Nữ cảnh sát không nói chuyện, bình tĩnh nhìn bà ta.

“Mau lấy vòng cổ ra, cầm vòng cổ, chúng ta đi.”

Trần Thị Bình vừa vung tay, ý bảo cô giao đồ ra.

Nữ cảnh sát nói: “Vòng cổ là vậy chứng, bây giờ còn chưa điều tra rõ chủ nhân là ai, không thể để cô mang đi được.”


“Thúi lắm!!! Vòng cổ ở trong túi xách của con gái tôi thì là của con gái tôi!!! Các ngươi không đem vòng cổ trả lại cho ta, ta cáo các ngươi tham ô ——”

Trần Thị Bình nghiến răng nghiến lợi, thái độ cực kỳ kiêu ngạo!!!

Nữ cảnh sát đang muốn nói chuyện, Lý Tử Thất đi ra phía trước, liếc thấy Trần Thị Bình cười lạnh.

“Mày nhìn tao làm gì???” Trần Thị Bình cáu giận trừng Lý Tử Thất.

Lý Tử Thất hai tay ôm ngực, thanh âm thản nhiên nói: “Bà Trần, bà luôn miệng nói vòng cổ kia là của con gái bà, bà cũng biết chiếc vòng này khảm bao nhiêu viên kim cương không, trọng lượng bao nhiêu???”.



đam mỹ hài

“...” Trần Thị Bình á khẩu không trả lời được.



“Bà không biết sao???” Lý Tử Thất truy vấn.

Sau một lúc lâu, Trần Thị Bình xấu hổ hừ nói:

“Tôi đương nhiên biết!!! ”

Bà ta dùng cánh tay đụng đụng Chu Thị Vân, Chu Thị Vân quẫn bách nhíu mày.

“Tiểu Vân??? Con không biết???” Trần Thị Bình quay đầu nhìn con gái, tức giận đến muốn chảy máu não.

Chu Thị Vân lắc đầu, cái vòng này cô ta mới chỉ sờ qua một cái, cô ta cũng không phải thần tiên, làm sao có thể biết có bao nhiên viên kim cương, khối lượng là bao nhiêu???!!!

Hơn nữa, cho dù cô ta lấy được vòng cổ cũng sẽ không chú ý đến chi tiết này.

Lý Tử Thất cũng không sốt ruột nói chuyện, chỉ cười lạnh nhìn hai người kia.

Hơn nửa ngày, không khí dần dần lạnh lẽo.

Lý Tử Thất lạnh giọng nói: “Chiếc vòng cổ này cũng không coi là quý báu gì lắm, nhưng ngụ ý phi phàm.



Nó tổng cộng có 41 viên kim cương; từ lớn đến nhỏ ba loại tạo thành.



Viên nhỏ nhất có 31 viên, cỡ trung có 6 viên đính ở lốp xe và tay lái, lớn nhất có 4 viên làm đèn xe trước sau.”

“Đúng vậy!!! Chính là 41 viên.” Chu Thị Vân lập tức nói: “Nhắc mới nhớ này, tôi thực ra cũng nghĩ ra rồi.”

Lý Tử Thất hai tay ôm ngực, nửa cười nửa không nhìn cô ta.

Chu Thị Vân bị cô nhìn mà sợ hãi.

Hơn nửa ngày, Lý Tử Thất mới thu lại tươi cười, nói: “Tôi đùa cô thôi, thế mà cô cũng tin???”

Nói xong, Lý Tử Thất lấy từ trong túi ra ảnh chụp, giơ lên trước mặt Chu Thị Vân: “Tính cho kỹ đi, nhỏ nhất có 29 viên, ngụ ý là yêu em mãi mãi.



Cả chiếc vòng có tổng cộng 39 viên, biểu đạt tình yêu của ba tối với mẹ, yêu dài lâu.



Tôi nói 41 viên cô cũng tin??? Tôi nói tức chết cô, cô cũng thật sự tức chết???”

Chu Thị Vân tức đến xanh mặt!!!


Trần Thị Bình hung tợn trừng mắt nhìn Lý Tử Thất một cái, kéo Chu Thị Vân rời đi.

Lý Tử Thất ôm tay, vẫn mắt lạnh nhìn hai người họ rời đi.

Vị nữ cảnh sát kia cười cười, nói: “Cô thật lợi hại.



Hai người kia đúng là khó chịu, đứng đây mắng chúng tôi cả buổi sáng.”

Lý Tử Thất cười khổ lắc đầu: “Gây thêm phiền cho mọi người rồi.



Tôi tìm cảnh sát Giang.”

Nữ cảnh sát chỉ về phía sau cô, Lý Tử Thất quay đầu lại liền thấy Giang Văn Quân lãnh túc đứng đó, anh vẻ mặt nghiêm túc, hóa ra đã sớm ở gần nhìn thấy hết rồi.



Vừa rồi lực chú ý của Lý Tử Thất đều ở trên người mẹ con Trần Thị Bình, không phát hiện anh đứng cạnh nhìn.



“Đến văn phòng đi.” Giang Văn Quân xoay người, đôi chân thon dài bước nhanh, cước bộ vững vàng dẫn dắt cô vào phòng.

Giang Văn Quân rót cho cô một chén nước, liền cúi đầu vội vàng tra tư liệu.



Lý Tử Thất ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm anh ta, đột nhiên nói: “Hình như tôi có quen biết anh.”

Giang Văn Quân lập tức căng thẳng!!!

Tay Giang Văn Quân đang lật trang sách bỗng dừng lại giữa không trung.

Vừa đưa mắt nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt cô, tim lập tức đập loạn!!!

Lý Tử Thất cũng theo dõi anh, ánh mắt hơi hơi híp lại, như đang hồi tưởng cô đã từng gặp anh ở đâu rồi.

Nhưng hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra.

Cô lắc lắc đầu.

Giang Văn Quân che giấu ánh mắt thất vọng, nói: “Gương mặt đại chúng, ai từng gặp tôi đều nói biết tôi.”

Lý Tử Thất vẫn lắc đầu: “Tôi thật sự cảm thấy mình có biết anh, hơn nữa còn quen nhau rất lâu.



Nhưng...!quả thật tôi mới gặp anh hai lần.”

Giang Văn Quân trêu ghẹo nói: “Gặp trong mơ à??? Nếu không...!Chính là đời trước, có thể tôi nợ tiền cô.



Cô liền nhớ tôi cả đời.”

Lý Tử Thất bật cười, không nói lại nữa.



Lúc này, có một vị nữ cảnh sát tóc dài xinh đẹp bước vào, cùng nghiên cứu vụ án với anh, còn thuận đường mang bữa sáng cho Giang Văn Quân.




Giang Văn Quân không ăn, đưa cho Lý Tử Thất ăn.



Lý Tử Thất làm sao lại không biết xấu hổ ăn được chứ, nữ cảnh sát kia rõ ràng thầm mến Giang Văn Quân, ánh mắt của cô ấy tràn đầy sùng bái, yêu mến!!!

Lý Tử Thất lấy cớ nói đi ra hít thở không khí, nhân cơ hội chạy đi mua bữa sáng cho mọi người.

Giang Văn Quân uống sữa đậu nành cô mua, nữ cảnh sát kia oán niệm: “Anh Quân!!! Không phải từ trước tới giờ anh không uống sữa đậu nành sao??? Em mua sữa cho anh...!Sao anh lại đi uống sữa đậu nành???”

Giang Văn Quân không buồn ngẩng đầu lên, uống sữa đậu nành nói: “Uống sữa đau bụng, về sau không uống nữa.”

Nói xong, vùi đầu vào án kiện, bận đến nỗi chân không chạm đất.

Lý Tử Thất lập tức cảm thấy không khí xung quanh thay đổi.



Nữ cảnh sát kia thật ra cũng không làm gì cô, chỉ mất mát cau mày đi ra ngoài.

Lý Tử Thất lúc này mới ý thức được, tim đập “thình thịch” liên hồi!!!

Giang Văn Quân đột nhiên nâng mắt, nhìn cô một cái.



Lý Tử Thất theo bản năng nhìn qua chỗ anh, anh uống hết sữa đậu nành, đem cốc ném vào thùng rác, gật đầu nói: “Hương vị không tồi.”

...

Lý Tử Thất cố gắng nói với mình: “Sữa đậu nành hương vị đương nhiên không tệ rồi!!! ”


Sau đó bọn họ ngoài trao đổi ánh mắt, không nói với nhau một câu nào.

Ở cảnh cục tới trưa, Lý Tử Thất đặc biệt tích cực phối hợp tìm kiếm video.

Cô hoàn toàn đem chuyện mua quần áo quên sạch.

Cô ra ngoài quá vội, di động cũng không mang.





Đợi tới khi nhớ còn có hẹn với Trần Hoa Vinh đã qua mười hai giờ trưa từ lâu rồi...

“Đội trưởng!!! Người tới mua chiếc vòng cổ đó đã tìm ra rồi, họ Lương, tên là Lương Thiếu Minh.



Đây là ảnh chụp và tư liệu của Lương Thiếu Minh.”

Giang Văn Quân là đội trưởng đội hình sự, anh tiếp nhận tư liệu, con ngươi hơi híp lại, đi đến bên cạnh Lý Tử Thất, đứng đó.

Vóc dáng anh rất cao, Lý Tử Thất ngồi ở ghế trên phải ngửa đầu nhìn anh.



Anh hơi hơi cúi người, tới gần cô.



Ngón tay thon dài gõ trên ảnh chụp, chỉ cho cô xem: “Chính là anh ta...!Ở buổi đấu giá thay mặt người thần bí kia mua vòng cổ đi.”

Lý Tử Thất ngửi thấy mùi xà phòng nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, rất quen thuộc!!! Nhưng...!Rõ ràng cô chưa từng gặp anh mà!!!

Giang Văn Quân nói: “Người này cực kỳ quan trọng, tìm được anh ta, có lẽ có thể tìm được đầu mối mới.”

Lý Tử Thất gật đầu, nhớ kỹ dáng vẻ người này.

Giang Văn Quân đứng thẳng, nghiêm túc ra mệnh lệnh: “Lập tức liên hệ với Lương Thiếu Minh.



Mau chóng tra ra người đứng sau việc mua vòng cổ.”

“Vâng!!! Đội trưởng!!! ”

Giang Văn Quân lại cúi đầu nói với Lý Tử Thất: “Mặc dù có manh mối, nhưng cũng không thể hoàn toàn cam đoan sẽ tìm được người này.”

Lý Tử Thất hiểu được.

Anh sắp xếp tư liệu, ánh mắt lợi hại nhìn về phía cô: “Đi ăn cơm đi, ăn cơm no mới có khí lực làm việc.”

Lý Tử Thất suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nên nói với Trần Hoa Vinh một tiếng, cô lỡ hẹn cả buổi sáng, người nọ còn không tức đến phát điên lên rồi.

Lý Tử Thất nhìn Giang Văn Quân, có chút khó xử nói: “Tôi muốn gọi điện thoại.”

Ánh mắt Giang Văn Quân nhìn chằm chằm cô, từ túi xách màu đen lấy ra một chiếc di động, đưa cho cô.

Lý Tử Thất nhớ rõ số của Trần Hoa Vinh, ở trên bàn phím bấm một dãy số.

Trần Hoa Vinh bên kia vẫn đường dây bận.

Giang Văn Quân nói: “Nếu không, cô nhắn tin qua.



Đối phương hết bận sẽ đọc được.”

“Ừm.” Lý Tử Thất mở giao diện tin nhắn, viết một đoạn: “Thật xin lỗi, sáng nay có việc gấp phải đi, không thể đến chỗ hẹn —— Lý Tử Thất!!! ”

Tin nhắn như đá chìm đáy biển, không nhận được trả lời.

Màn hình di động, giống một người mang gương mặt lạnh lùng.

Núi trên Thái Sơn sụp xuống cũng không đổi lại được cái liếc nhìn thoáng qua.

Lý Tử Thất không chờ, trực tiếp trả di động lại cho Giang Văn Quân.

Giang Văn Quân nhận di động, bỏ vào túi đeo màu đen, nhìn qua, tò mò hỏi Lý Tử Thất: “Bạn trai???”

“Không phải.” Lý Tử Thất lắc đầu.

“Còn nói không phải, nhìn gương mặt trầm trầm như trời mưa kìa.



Có phải cãi nhau với bạn trai không???”

Lý Tử Thất nâng mắt, như cười như không nhìn anh ta: “Cảnh sát Giang,, bình thường anh tra án cũng luôn nghe theo trực giác như vậy à???”

Đột nhiên “vèo” một tiếng: “Chẳng qua tôi chỉ tò mò chút thôi...!Hỏi nhiều là bệnh nghề nghiệp, cô đừng để ý.”

Lý Tử Thất không nói gì nữa..