Ngang Tàng Cùng Anh

Ngang Tàng Cùng Anh - Chương 26: Phí Ăn Ở




Lý Tử Thất nhìn anh hồi lâu, thật nhức đầu.



Hơi thở của anh phả lên mặt cô, Lý Tử Thất không dám thở mạnh.



Hai người đều mặc rất ít, da thịt kề sát, nhiệt độ nóng bỏng trên người anh truyền sang khắp người cô.

Cô khó chịu vặn vẹo.



Ánh mắt anh đột nhiên trầm xuống.

“Đừng động!!! ”

Lý Tử Thất lập tức cứng đờ.

“Anh buông tôi ra, tôi muốn ngủ.”

Trần Hoa Vinh cảm nhận sự mềm mại của cô, có một giây hoảng hốt.



Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, mắt cô sáng ngời trong suốt, lộ ra tia quật cường.



Trần Hoa Vinh hít một hơi, buộc mình ngồi thẳng người, anh buông bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô ra.



Lý Tử Thất trở mình, kéo chăn đắp qua đầu.



Cảm giác được anh ngồi yên ở mép giường, cô nhắm mắt lại cố gắng thích ứng bóng tối, ban đêm yên tĩnh, cô nghe được tiếng hít thở trầm ổn yên bình của anh.



Cô dần ổn định lại.

Cũng không biết qua bao lâu, cô lại ngủ thật.



Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Lý Tử Thất tự tỉnh, cô dụi mắt nhìn qua bên cạnh, Trần Hoa Vinh không ở trong phòng, cô cũng không biết anh đi ra ngoài lúc nào..........

Cô bò dậy rửa mặt.



Mở vali lấy áo thun màu trắng, quần jean mặc vào, cầm cây kẹp vẽ ra ngoài.

Chưa thể trốn được, thôi thì......

Hôm nay là chủ nhật, cô phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ.

Đi xuống lầu, vừa vặn thấy Trần Hoa Vinh đang xem TV trong phòng khách.



Lý Tử Thất bất ngờ, anh lại dậy sớm như thế.



Tối qua anh không ngủ sao??? Cô nhìn đồng hồ trên vách tường, mới hơn sáu giờ, rất nhiều người còn đang ngủ say đó..........!Nếu không phải cô phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ, cô cũng sẽ không dậy sớm như vậy.

Lúc này, Trần Hoa Vinh ngồi trên sofa màu nâu, chăm chú xem TV.

Thấy cô xuống, Trần Hoa Vinh chậm rãi ngước mắt, nhìn cô chằm chằm.

Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, tựa như muốn hỏi cô đi đâu.

Lý Tử Thất không có ý định trò chuyện nhiều với anh, lãnh đạm nói: “Tôi đi cô nhi viện.”

Thói quen này đã duy trì bốn năm, mỗi sáng chủ nhật, cô đều đến cô nhi viện dạy vẽ cho bọn họ.

Bản thân cô cũng là cô nhi, nên cô hy vọng cho những đứa trẻ đồng mệnh tương liên với cô chút ấm áp.

Trần Hoa Vinh không lên tiếng, quay đầu tiếp tục xem TV.


TV đang phát tin tức.

Sau lưng ký giả, tiếng súng đùng đùng: “Hoạt động lớn của Châu Phi!!! Tổ chức hắc đạo khổng lồ bị đả kích nghiêm trọng!!! ”

Châu Phi???

Lý Tử Thất nhướng mi, Trần Hoa Vinh..........!không phải là bị tổ chức hắc đạo của Ekoul đuổi giết sao???

Anh còn từng nói, trừ nước Châu Phi, bất kỳ một góc của địa cầu nào, cô đều có thể đi qua.

Lúc này mới mấy ngày..........!Anh đã gây mâu thuẫn với Châu Phi???

Động tác nhanh như vậy, còn làm đối phương náo loạn, có thể nói là sấm sét nha!!!

Người này thật lợi hại, sau lưng anh có thể lực gì mà có thể đả động thế lực đen tối của một quốc gia.

Lý Tử Thất không xem tiếp, vội đi ra ngoài.

Cô ngồi lên một chiếc xe thương vụ, Trần quản gia đột nhiên đi tới, tài xế hạ cửa kính xe xuống.

Trần quản gia khom người cười: “Lý Tử Thất tiểu thư..........!”

“Có chuyện gì không???” Lý Tử Thất thấy ông muốn nói lại thôi, không hỏi tới, chỉ nhìn ông, chờ ông nói chuyện.

Thật lâu, Trần quản gia uyển chuyển hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài sao???”

Lý Tử Thất thầm nghĩ, tôi cũng đã ngồi lên xe, ông nói sao???

Nhưng ngoài miệng lại nói: “Ừ, hôm nay tôi phải đến cô nhi viện dạy cho bọn nhỏ.”

Trần quản gia cười nói: “Đây là chuyện tốt..........!Nhưng mà..........!”

Lý Tử Thất không lên tiếng, chờ ông nói tiếp.

Trần quản gia thu hồi nụ cười, sắc mặt trịnh trọng: “Đi ra ngoài thì không sợ, nhưng đi cô nhi viện, e là không ổn lắm..........!”

“Không ổn??? Tại sao???”

“Ừm..........!” Trần quản gia suy xét, nói: “Gần đây tiên sinh đang có một hành động lớn, đã sắp ép đối phương đến đường cùng rồi, sợ đối phương sẽ phản công..........!”


Lý Tử Thất nghĩ tới tin tức vừa rồi..........!Trần Hoa Vinh đang đánh với người ta như dầu sôi lửa bỏng, sợ rằng cô sẽ là điểm yếu của anh..........

Lý Tử Thất suy nghĩ, nếu đến cô nhi viện, có lẽ sẽ mang tới nguy hiểm cho bọn họ.

Vì an toàn của bọn nhỏ, tạm thời không nên tới.



Chương trình học, sau này có thể học bù..........



Cân nhắc thiệt hơn, bước xuống xe, lấy điện thoại gọi cho viện trưởng của cô nhi viện.

Lúc xin nghỉ, hiệu trưởng Trần rất kinh ngạc: “Lý Tử Thất, cháu đã xảy ra chuyện gì???” Từ khi Lý Tử Thất đảm nhiệm giáo viên dạy mỹ thuật của cô nhi viện, cô không ngại mưa gió, chưa bao giờ đến trễ, chưa bao giờ bỏ bê công việc.

Hiệu trưởng Trần giống như mẹ cô, đặc biệt nhạy cảm với mọi chuyện về cô.

Lý Tử Thất sợ bà lo lắng, không giải thích quá nhiều, chỉ nói sắp tốt nghiệp, khoảng thời gian này vô cùng bận rộn, liền cúp điện thoại.

Đi vào phòng khách, cô bước lên cầu thang, bỗng nhiên đứng lại.

Xoay người, nói với Trần Hoa Vinh: “Bọn họ biết tôi đã cứu anh, nơi tôi ở thường xuyên nhất là trường học, cô nhi viện.



Tôi không hy vọng bọn nhỏ bị uy hiếp.”

Trần Hoa Vinh tắt TV, đi lên cầu thang.



Lúc đi ngang cô, anh híp mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.



Tựa như rất không hài lòng vì cô nghi ngờ anh.

Lý Tử Thất nhìn biểu tình kia của anh, trong lòng nghĩ anh có thể lo liệu..........!Nhưng mà, dáng vẻ đó của anh, thật làm người ta chán ghét!!! Cô khinh thường, hừ mũi một tiếng.


Anh chợt đứng lại, quay đầu.

Lý Tử Thất đang đi lên, không nghĩ tới anh đột nhiên dừng lại.

“Bịch”, cô đụng vào người anh: “Anh động kinh à..........!” Cô bịt mũi, cơ ngực người này còn cứng hơn đá!!!

Cái đụng này, bỗng nhiên trợt chân, mắt thấy sắp ngã xuống, hai tay cô quơ quơ giữa không trung, muốn tìm điểm chống đỡ.

Kẹp vẽ sau lưng rất nặng, cô hoàn toàn không giữ vững thân thể được.



Tiện tay túm, nắm cánh tay Trần Hoa Vinh, thiếu chút nữa kéo anh ngã theo.

Lý Tử Thất mượn lực được, vừa muốn đứng thẳng người, Trần Hoa Vinh thất đức, đột nhiên bương tay, Lý Tử Thất té xuống đất..........!Giấy vẽ bay khắp nơi.

Cũng may bậc thang không cao..........!nhưng cho dù như vậy, cô cũng cảm thấy cái mông sắp nứt ra.

Lý Tử Thất thẹn quá hóa giận, thật sự muốn tức chết!!!


Chưa từng thấy người như vậy: “Anh không thể kéo tôi sao??? Tôi cũng đứng vững rồi, sao anh buông tay???”

Trần Hoa Vinh nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy dí dỏm.



Anh nhìn cô một hồi, buồn cười nói: “Tôi kéo em thì không thể trò vui như vậy.



Tại sao phải kéo em???”



Lý Tử Thất nhắm mắt, hít thở sâu.

Không cần để ý anh!!!

Trái tim thiếu hụt, không nói ra đạo lý.

Lý Tử Thất nhặt giấy vẽ.



Đứng dậy đi lên lầu, lúc đi ngang anh, hung ác đạp anh một cước.

“A ——” Trần Hoa Vinh đen mặt.

Lý Tử Thất liếc anh cười nhạt: “Ha, biểu tình rất thích hợp, chị thưởng cưng.” Móc ra hai đồng xu vỗ lên mặt anh, nói xong, lại đạp một cước: “Trò vui tiếp tục!!! ”

Sau đó chạy lên lầu, đóng cửa lại.



Muốn đùa giỡn tôi??? Ha ha..........

Trần Hoa Vinh nhíu chặt mày, giật giật đầu ngón chân hơi tê, quả thực buồn cười.

Đây là một cô gái có thù phải trả, anh suýt chút nữa quên mất.

Lúc này, Trần quản gia đi tới, khom người chào Trần Hoa Vinh: “Tiên sinh, tối qua phòng Lý Tử Thất tiểu thư mở đèn tới nửa đêm.



Có thể cô ấy không quen ở, cần chuẩn bị phòng khác cho cô ấy không???”

Trần Hoa Vinh liếc mặt ông, lãnh đạm nói: “Cô ấy có thói quen này, không cần chuẩn bị thêm.”

Trần quản gia liền gật đầu, bày tỏ đã hiểu, Trần Hoa Vinh lại nói: “Đổi đèn phòng cô ấy thành cái mờ hơn.



Chỉ có chút ánh sáng là được rồi.”

“Dạ, tiên sinh.”

Lý Tử Thất chạy lên lầu..