Ngang Tàng Cùng Anh

Ngang Tàng Cùng Anh - Chương 122: Tương Ngộ






Nước B vào mùa xuân về cảnh sắc vô cùng xinh đẹp, những hàng bạch dương đã bỏ đi những chiếc lá già cỗi, thay vào đó làm những mầm non mới xinh tươi báo hiệu một nguồn nhựa sống mới đang trào dâng.

Hoa Vinh không ngờ Lý Tử Thất lại chọn sống ở một nơi trang nhã như vậy.

Nơi đây tương đối vắng người.

Một ngôi nhà với một lối sống bình dị không bon chen với đời đó chắc cũng là mơ ước của Lý Tử Thất.

Hoa Vinh bất giác cảm thấy vô cùng áy náy vì anh mà cô không thể có được một cuộc sống bình thường như bao người khác.

Có lẽ trong thâm tâm của cô chỉ duy nhất kiếm tìm lẽ sống tao nhã vui thú điền viên mà thôi, điều mà anh không thể nào cho cô được.

Vào khoảng hai tiếng đồng hồ trước, khi máy bay vừa đáp xuống nước B.

Hoa Vinh đã nhanh chóng thuê một chiếc xe đi đến bìa rừng Bạch Dương này, anh theo lối chỉ của Lý Dịch Phong băng qua một khoảng đất rộng.

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ từ xa, xung quanh không hề có bất cứ một ngôi nhà nào khác, chỉ độc một ngôi nhà lẻ loi nằm lặng giữa khu rừng mênh mông.

Hoa Vinh chạy nhanh vào nhà tìm Lý Tử Thất nhưng có cái gì đó bỗng như định ngăn anh lại làm cho anh thoáng chút chần chừ nên chỉ đứng ở ngoài nhìn vào.

Có lẽ là sự áy náy và tiếc nuối với cô, mặc cảm là người đã liên lụy đến cô làm cho anh không dám đối mặt người trong mộng.

Trước mắt chỉ có vài bước chân là đã tới nhưng Hoa Vinh cảm thấy dường như nó cách xa vời vợi.

“Nini em làm gì thế? đừng chạy.”
Tức thì một giọng nói quen thuộc của vang lên làm Hoa Vinh như bừng tỉnh.

Một chú chó màu trắng nhỏ chạy từ trong nhà ra, một cô gái nhỏ mặc một bộ váy màu thiên thanh nhanh chóng đuổi theo chú chó nhỏ.

Cô bế nó lên rồi âu yếm dỗ dành như dỗ một đứa trẻ.

Hoa Vinh thu hết những cử chỉ đó vào trong tầm mắt của mình.

Người con gái ấy vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của anh.

Cô chỉ lẳng lặng chơi đùa cùng chú chó trong không gian tĩnh mịch ấy, thời gian dường như lắng đọng.

Hoa Vinh cứ bị cuốn hút vào khung cảnh đẹp đẽ ấy mà quên mất mục đích anh đến đây.


Nơi này Lý Tử Thất chỉ sống một mình.

Cô chỉ có một con chó nhỏ làm bạn, có thể điều đó làm cô cô bớt cô đơn hơn chăng?
Chiếc lá mùa đông cuối cùng rơi xuống trên vai Hoa Vinh, nhưng anh không hề hay biết.

Cho đến khi Lý Tử Thất đặt chú chó nhỏ xuống cho nó tự do chạy đi.

Cô ngước mặt lên nhìn ra phía cổng thì thấy bóng hình người đàn ông quen thuộc đứng đó nhìn cô với ánh mắt không rời.

Trong phút giây ngỡ ngàng, một cuộc tương ngộ không hề báo trước.

Lý Tử Thất sau phút giây thất thần lại một giọt nước mắt rơi.

Cô như bừng tỉnh vội vã chạy vào trong nhà.

Hoa Vinh thấy vậy vội vàng chạy theo.

“Em Đừng Đi.

Em Đừng bỏ mặc anh.”
Lý Tử Thất nhanh chóng từ trong nhà mở một cánh cửa nhỏ ra phía sau vườn.

Hoa Vinh nhất thời không thông thuộc được đường đi nước bước ở đây nên bóng của Lý tử thật nhanh chóng khuất dạng sau ngôi nhà nhỏ.

Sau khi tìm kiếm khắp cả ngôi nhà đơn sơ và cũng không thấy Lý Tử Thất.

Hoa Vinh ôm đầu khổ sở.

Anh rốt cuộc đã tìm được cô.

Nhưng cô lại chọn cách trốn tránh anh như vậy làm Hoa Vinh vô cùng đau lòng.

Trong giây phút tưởng chừng như tuyệt vọng anh bỗng thấy một cánh cửa nhỏ bỏ quên trong lòng đoán biết có thể cô ấy đã đi ra ngoài bằng cánh cửa này.

Hoa Vinh sau khi mở cánh cửa ra, khung cảnh sau vườn là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Những cây Bạch Dương dày đặc như một cánh rừng, cây cối ở đây bao phủ đến cả vạn dặm.

Một khu rừng mênh mông phía sau căn nhà và bóng hình của Lý Tử Thất đã biến mất như một chiếc lá rơi giữa khu rừng bên mông dài vô tận.


“Tiểu Thất em hãy mau ra đây gặp anh đi.

Anh van em đấy.

Anh đến đây chỉ để muốn gặp em thôi.

Những chuyện đã xảy ra với em anh đã biết hết tất cả rồi.

Anh xin lỗi vì khi xảy ra sự việc anh đã không thể ở bên cạnh em trong những giây phút em gặp nạn hay những giây phút em đã phải gặp những áp lực từ phía gia đình anh.

Nhưng anh thật lòng muốn đến đây để xin lỗi em, mong em hãy cho anh một cơ hội.” - Hoa Vinh hét lên giữa cánh rừng mênh mông xanh biếc.

Anh cứ như thế một mình độc thoại với khu rừng.

Anh dùng tất cả những dũng khí bình sinh của mình có thể có để thổ lộ cùng cô mặc dù không biết Lý Tử Thất có đang ở xung quanh đây để nghe hay không.

Nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng vọng của đại ngàn âm u.

Hoa Vinh vô cùng đau khổ liền khuỵu xuống bên cạnh một cây bạch dương gần đó đó.

“Em thật sự không thể nào tha thứ cho anh sao?” - Hoa Vinh nói trong làn nước mắt.

Khuôn mặt anh cứ dựa vào thân cây bạch dương như vậy vì giờ đây anh đã đuối sức.

Đã ba tháng rồi kể từ ngày Lý Tử Thất mất tích anh luôn không màn đến ăn uống và ngủ nghỉ, ngày đêm vất vả đi tìm cô.

Bây giờ người yêu như đã ở trước mặt nhưng anh lại không thể nào chạm tới được.

Hoa Vinh lặng lẽ ngồi xuống bên cây Bạch Dương như đang bầu bạn cùng với cây, anh không để ý có một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện từ phía sau lưng anh.

Lý Tử Thất khẽ gọi:
“Sao anh lại đến đây?”
Hoa Vinh giật mình quay mặt về phía sau, bóng người đứng đó nhìn anh với đôi mắt ươn ướt.

Cả hai người đều khóc.


Hoa Vinh mừng như điên vội chạy đến ôm chầm lấy cô.

Lý Tử thất cũng vậy, cô vòng tay ra sau ôm lấy anh.

Gió vẫn thổi miên mà làm những chiếc lá vốn đã lìa cành từ lâu lại bay lên như một cung đàn nhạc du dương réo rắt.

Không biết hai người đã ôm nhau bao lâu nhưng chỉ biết là thời gian dường như ngừng lại nơi đây từ thuở nào.

Có thể là một khoảng thời gian không thể ước định nào đó.

Hai người cứ như thế lặng lẽ không hề nói thêm một câu nào nữa chỉ lẳng lặng ôm chầm lấy nhau như bức tranh mùa xuân mang dáng vẻ của sự hồi ngộ và sum họp.

Hoa Vinh cứ ngỡ như mình đã đi hết một vòng Trái Đất để tìm Lý Tử Thất.

Còn về Lý Tử Thất cô vốn nghĩ mình đã có thể quên được Hoa Vinh nhưng thật ra không phải vậy.

Đó chỉ là cách để cô trốn chạy mà thôi.

Nỗi Nhớ anh đêm ngày không có cách nào ngôi ngoan cũng như một bức tranh bị thiếu một mảnh ghép.

Nếu như không có mảnh ghép kia thì bức tranh không thể hoàn thiện và chẳng thể bộc lộ nên vẻ đẹp vốn có của nó.

Trong Rừng Bạch Dương phía sau ngôi nhà, Hoa Vinh đang ngồi trên bụi cỏ vương đầy những chiếc lá rụng.

Lý Tử Thất tựa đầu vào vai anh thủ thỉ.

“Anh biết không thật ra em thật sự không nỡ rời đi, nhưng tình huống lúc đó em không biết phải làm sao cả.”
Hoa Vinh vuốt mái tóc dài của cô nhẹ nhàng nói.

“Anh biết, anh đã biết hết những gì em đã trải qua.”
“Là Lý Dịch Phong anh ta đã nói với anh sao?” -Lý Tử Thất hỏi lại.

Hoa Vinh liền gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Đúng nhưng cũng không đúng.

Anh ấy chỉ nói một phần thôi, phần còn lại là do anh điều tra được từ những người ở Trần gia và cả Tuyết Lưu Ly nữa.

Anh không ngờ rằng cô ta lại là một người mưu mô thủ đoạn như vậy.

Anh cũng không ngờ rằng cả gia tộc của anh lại bất chấp thủ đoạn tìm mọi cách để đuổi em đi.

Nhưng cho dù họ cố cố gắng thế nào thì cũng không thể ngăn cản được tình yêu của anh đối với em.”
Lý Tử Thất khuôn mặt trầm ngâm, cô lấy tay sờ lên mặt của Hoa Vinh.


“Tại sao khuôn mặt của anh lại hốc hác như vậy.

Sao anh không tự chăm sóc cho bản thân mình? Vì lo cho em ư?”
Hoa Vinh nắm lấy tay cô nói.

“ Không sao, anh không sao đâu em đừng bận tâm.

Thời nay trở về sao không có chuyện gì có thể ngăn trở đôi ta nữa.”
Lý Tử Thất lại vòng tay ôm Hoa Vinh rụt rè.

“Nhưng mà…”- Cô chưa nói hết câu Hoa Vinh đã dùng ngón tay che miệng của cô lại.

“Không nhưng nhị gì cả, anh biết em lo lắng chuyện gì.

Nhưng những chuyện đó không hề ảnh hưởng tới anh một chút nào.Lý Dịch đã nói với anh là các trưởng bối muốn lấy lý do trục xuất anh ra khỏi Trần gia làm cái khó để yêu cầu em phải rời xa anh.

Nhưng em yên tâm chuyện đó không hề ảnh hưởng gì đến anh.

Bởi vì những công ty mà anh đang sở hữu chính là do đích thân bàn tay anh mà làm nên.

không hề có chuyện nhờ thế lực của gia tộc mình.

Cho nên cho dù anh có bị đuổi khỏi Trần gia thì anh vẫn có thể tự lực cánh sinh.

Bọn họ không biết tìm lý do gì để đuổi em đi nên nghĩ ra chuyện đó để chia cắt chúng ta.”
Lý Tử thất lúc này mới tỉnh ngộ ra, cô ngước nước mắt lên nhìn Hoa Vinh.

“Thật sao? Có thật là sẽ không ảnh hưởng gì đến anh không?”
Hoa Vinh gật đầu khẳng định, nhưng Lý Tử Thất vẫn còn lo lắng.

“Nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta không được sự chúc phúc của các trưởng bối điều đó với anh mà nói nói đó là một sự thật không thể chối cãi.”
“Em bận tâm những lời đó hay sao? Anh đã nói với em từ đầu rồi những chuyện đó không là gì cả, sau này cả gia đình sẽ hiểu thôi.

Em đừng lo lắng nữa và cũng đừng suy nghĩ gì hết.

Em sẽ chỉ nên quan tâm đến tình yêu của chúng ta mà thôi.

Lý Tử Thất nghe Hoa Vinh trấn an cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Cô không bao giờ nghĩ đến cũng không bao giờ đoán được là Hoa Vinh có thể đến đây.

Bất giác cô lại nghĩ đến Lý Dịch Phong, có lẽ việc Hoa Vinh đến đây là do Lý Dịch Phong tiết lộ cho anh.Chuyện đó không cần hỏi cô cũng biết, mặc dù trước khi đi cô đã dặn đi dặn lại với Lý Dịch Phong là không được tiết lộ chỗ ở của cô cho Hoa Vinh cũng như những người khác.

Nhưng có lẽ giờ đây cô phải cảm ơn Lý Dịch Phong vì tất cả..