Ngang Tàng Cùng Anh

Ngang Tàng Cùng Anh - Chương 120: Đau Khổ






Sau khi chắc chắn Lý Tử Thất đã thật sự rời khỏi Hoa Vinh Trần Kỳ Minh mới thật sự yên tâm.Ông ta muốn làm lễ cưới cho Hoa Vinh công tác lâu nay.

Nhưng chuyện này e là không thể là tiến hành được.

Bởi lẽ Hoa Vinh đã nhanh chóng bỏ đi tìm Lý Tử Thất.

Cho dù bọn họ có cố gắng tổ chức hôn lễ nhưng không có chú rể thì cũng bằng không.

Tuyết Lưu Ly kia sao khi khóc hết nước mắt cuối cùng cũng chịu rời khỏi Trần gia bởi lẽ Hoa Vinh đã đi rồi cô ta có ở lại cũng không làm gì được.

Thế là ngay trong ngày hôm sau Tuyết Lưu Ly đã rời khỏi nhà họ Trần.

Cô ta định bụng sẽ tìm tung tích Lý Tử Thất nhằm dạy đỗ lại một lần nữa nhưng tung tích của Lý Tử Thất được Lý Dịch Phong giấu một cách vô cùng bí mật.

Cô ta thức điên lên đập phá đồ đạc lung tung nhưng chẳng thể làm gì được.

Trong một diễn biến khác hoa Vinh đang tìm kiếm Lý Tử Thất một cách điên cuồng nhưng thật ra chẳng đem lại bất cứ kết quả gì, nếu có cũng chỉ và những tin tức không đầu không đuôi không giá trị.

Có những lúc Hoa Vinh tưởng chừng như bất lực nhưng sau đó anh nhanh chóng lại lao vào một cuộc tìm kiếm mới.

Lúc này Lôi Hạo Nhiên cùng Đỗ Phi hết lòng can ngăn Hoa Vinh, họ lo cho sức khỏe của anh không thể chịu nổi nhưng Hoa Vinh căn bản không có để tâm đến những lời khuyên của bọn họ, đối với anh không có điều gì quan trọng hơn là tìm Lý Tử Thất.

“Lão đại em nghỉ anh nên bỏ cuộc đi, đã rất lâu rồi mà không có tin tức gì cả.

Có thể là cô ấy cố ý không muốn anh tìm được cô ấy vì vậy cho nên anh tạm thời ngưng việc tìm kiếm một thời gian đi đã biết đâu sau này cô ấy sẽ thay đổi ý định quay về bên anh thì sao?”- Tôn Hạo cố gắng thuyết phục.

Hoa Vinh không phải là không hiểu những lời và Tôn Hạo vừa nói nhưng lòng anh vô cùng mâu thuẫn và cả tự lừa dối mình.


Anh chỉ nghĩ là Lý Tử Thất đang trốn ở một nơi nào đó để trêu chọc anh mà thôi.

Cuộc sống này của Hoa Vinh nếu thiếu đi Lý Tử Thất thì không còn ý nghĩa gì nữa.

Cô là cô là lẽ sống của anh, là tất cả những gì mà anh có thể có.

Hoa Vinh cũng hiểu rằng với sức ép của gia tộc Trần thị và kế hoạch chia rẽ của Tuyết Lưu Ly kia có lẽ đã làm cho Lý Tử Thất thấy vô cùng mệt mỏi và chán nản.

Mùa Đông qua trong cơn lạnh giá, Hoa Vinh đã từng trải qua biết bao mùa đông nhưng mùa đông năm nay cái lạnh tràn về vô cùng mãnh liệt cũng là mùa đông này anh cảm nhận được cái lạnh sâu đến tận xương tủy.

Hoa Vinh không biết mình đã chống chọi bằng cách nào giữa mùa đông lạnh giá nhưng khi anh vừa kịp nhìn lại thì thêm một mùa xuân nữa đã đến gần kề.

Mùa xuân này đáng lẽ sẽ đẹp biết bao nếu như anh có Lý Tử Thất bên cạnh, mùa xuân này sẽ đẹp biết bao nếu như họ cùng dắt tay nhau đi vào lễ đường tay trong tay trong ngày hạnh phúc nhất đời người.

Nỗi nhớ về người yêu cứ đêm ngày càng dângkhông thể nào nguôi ngoai.

Có những đêm Hoa Vinh một mình trong căn phòng vắng lặng như tờ cảm nhận được sự cô đơn không thể nào xóa nhòa.

Có những đêm trên dưới Thảo Điền là một màu tối đen như mực khiến người ta cảm thấy vô cùng quạnh quẽ.

Nhưng không chỉ có buổi đêm mới làm con người ta buồn man mác, vào những buổi sớm mai thức dậy Hoa Vinh mang theo trong lòng một nỗi tâm sự như tảng đá đè nặng trên vai.

Người ta thường nói buổi sáng sẽ làm cho con người ta phấn chấn, tươi tỉnh và làm cho con người ta yêu đời hơn, nhưng thật ra đối với Hoa Vinh cho dù là buổi sáng hay là ban đêm thì cũng đều như nhau cả thôi, giờ chỉ có một mình anh với nỗi cô đơn không ai thấu hiểu, không có ai để cùng giải bày.

“Tiểu Thất, em cứ như vậy mà ra đi hay sao? Em đành lòng bỏ anh đi sao? Sao em lại có thể tàn nhẫn như vậy được.

Em có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?”- Hoa Vinh một lời trách móc nhưng cũng một lòng nhớ cô da diết.


Thời gian này Lý Dịch Phong vẫn không ngừng liên lạc với Lý Tử Thất để hỏi thăm tình hình của cô, nhưng Lý Tử Thất không muốn có bất cứ liên hệ nào nữa, nói cách khác là cô không muốn mình có bất cứ quan hệ nào với đất nước kia với những con người kia.

Đối với cô mà nói những kí ức đó đều là đau thương đều là cái mà cô muốn trốn tránh nhưng thật ra người ta càng trốn tránh thì càng nghĩ đến nhiều hơn và càng vì điều đó mà khiến bản thân đau khổ.

Lý Tử Thất ra đi một mình mang theo nỗi khổ dài vô tận và cả bản thân cô cũng không muốn tìm tự thoát ra.

Nhưng có lẽ ở đó sẽ không ai làm phiền đến sự yên tĩnh của cô kể cả những người ở Trần gia và Tuyết Lưu Ly.

Một ngày đông lạnh giá làm lòng người cũng buốt giá theo.

Lý Tử Thất đang ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ có những cây bạch dương đã phủ một màu trắng xóa.

Vì tuyết rơi khung cảnh thật lạnh lẽo từng hơi thở không khí xung quanh như muốn đóng băng tất cả mọi thứ.

Cô đã nghĩ rằng giá như có Hoa Vinh bên cạnh cô thì giờ đây khung cảnh này sẽ ấm áp và ngọt ngào biết bao.

Cô sẽ lại lao vào vòng tay anh, hai người sẽ lại thủ thỉ những lời yêu thương.

Nhưng có lẽ giống như bố và mẹ Hoa Vinh đã từng nói cô và anh là người có hai tầng lớp khác nhau, vì quá khác biệt bởi thân phận và địa vị nên vô chỉ có thể là người ra đi mà thôi mặc dù sự ra đi này cô không hề muốn.

Hoa Vinh mấy ngày gần đây đều uống rượu, ban ngày cũng uống ban đêm cũng uống.

Khi đêm xuống tình hình của anh luôn ở trong trạng thái ngà ngà say, ngay cả việc của công ty Trần Thị anh cũng bỏ không màn đến nữa.

Kể cả là ở trong nhà hay đến quán rượu vào ban đêm, Hoa Vinh muốn sống trong trạng thái hơi men đó.

Cơn say có lẽ sẽ làm anh quên đi hình bóng của người con gái ấy.


Con như người ta nói rượu để tiêu sầu hay thật ra để làm con người ta càng ngày càng sầu thêm.

Anh không biết nhưng anh biết rất rõ cái cảm giác vị đắng chát trên đầu lưỡi đó cũng không thể nào giúp anh quên được Lý Tử Thất.

Mùa đông rồi đến mùa xuân, Hoa Vinh cứ bị chìm đắm trong cảm giác đau khổ không cách nào thoát ra được.

Quản gia vô cùng lo lắng cho anh nhưng chẳng thể làm gì được.

Cả bà Trương cũng thế.

Hai người bọn họ luôn lúc nào cũng áy náy vì ngày hôm đó đã không trông coi Lý Tử Thất cẩn thận.

Nhưng Hoa Vinh đã nói mọi việc tuyệt nhiên không liên quan đến bọn họ.

Anh cũng kể lại đầu đuôi rằng ngày hôm đó thật chất Lý Tử Thất đã thoát được đám sát thủ đó nhưng sau đó cô lại đến Trần gia và bị những người trong gia tộc Trần thị tìm mọi cách và đuổi cô đi.

Thế nên bọn họ tuyệt nhiên không có lỗi gì cả.

Tuyết Lưu Ly mặc dù xem như đã đạt được mục đích của cô ta nhưng thật ra cô ta chẳng đạt được một cái gì cả.

Cô ta đã tìm cách ám sát Lý Tử Thất nhưng Lý Tử Thất đã may mắn thoát chết.

Cô ta đã kích động những người ở Trần gia để hòng đuổi Lý Tử Thất đi nhưng cuối cùng thì sao? Lý Tử Thất cũng đã đi rồi nhưng cô ta mãi mãi vẫn không có được Hoa Vinh.

Trong thời gian này cô ta cứ đi qua đi lại giữa Trần gia và Tuyết gia của cô ta nhưng việc này vốn dĩ là vô ích bởi Hoa Vinh đã không còn trở lại Trần gia trang nữa cô ta đến đó chỉ có thể nói chuyện với các trưởng bối trong tộc mà thôi.

Đã mấy lần cô ta đã định đến Thảo Điền nhưng khi vừa đến cổng quản gia liền đóng cổng tỏ ý không tiếp khách.

Là Hoa Vinh đã căn dặn quản gia cẩn thận rằng không được cho cô ta bén mảng đến Thảo Điền nữa cũng không cho phép cô ta đến công ty làm loạn.

Không còn cách nào khác cô ta đành chuyển hướng sang truy tìm tung tích của Lý Tử Thất bởi vì cô ta nghĩ rằng một ngày Lý Tử Thất còn sống nên Hoa Vinh mới đối xử với cô ta như thế, nếu như Lý Tử Thất hoàn toàn biến mất có lẽ Hoa Vinh sẽ hồi tâm chuyển ý.


Tuyết Lưu Ly thoáng chốc định tìm mọi cách để tính kế bẩn nhưng ngặt nỗi cô ta cũng như hoa Vinh, không hề có bất cứ tin tức nào từ Lý Tử Thất cả.

Nhưng quanh đi quẩn lại cuối cùng cô ta cũng tìm được một phương án.

Nghĩ là làm cô ta tức tốc đến Trần gia trò chuyện với các vị tộc trưởng và phụ mẫu của Hoa Vinh.

Không biết cô ta đã bàn tính mưu sâu kế hiểm gì chỉ thấy hai người trưởng bối gật đầu gật đầu ưng thuận và khen cô ta thông minh cơ trí.

Một ngày mùa xuân khi đang Hoa Vinh ở công ty mệt mỏi nằm ngả ra chiếc ghế tổng giám đốc, bổng nhiên cửa phòng Hoa Vinh bật mở.

Tôn Hạo bước vào thấy Hoa Vinh vẫn mãi ủ rũ như thế liền nói.

“Lão đại em đã nghĩ đến một khả năng.”
“Khả năng gì cậu đừng làm phiền tôi nữa.”- Hoa Vinh mệt mỏi nói.

Tôn Hạo nhanh chóng nói.

“Lão đại chuyện em nói là chuyện liên quan đến Lý Tử Thất mất tích.”
Hoa Vinh đang ngã người sau ghế liền ngồi bật dậy
“ Cậu muốn nói gì thì nói mau lên.”
“Lão đại mấy ngày gần đây em nghĩ đến một khả năng có thể có một người biết được tung tích của Lý Tử Thất.

Đó chính là Lý Dịch Phong.”
“Cậu có làm chứng gì không?”-Hoa Vinh lên tiếng hỏi.

Tôn Hạo lắc đầu nói.

“ Em cũng không rõ nhưng em nghĩ với mối quan hệ đã từng có giũa họ có thể Lý Dịch Phong đã biết chuyện gì đó.

Trước kia Lý Dịch Phong có tình cảm với Lý Tử Thất sau đó đã vì yêu đương mù quáng mà đã tiến hành một vụ bắt cóc chứng tỏ anh ta vẫn còn yêu Lý Tử Thất rất nhiều.

Nhưng em theo dõi khoảng thời gian gần đây anh ta không hề có biểu hiện đi tìm Lý Tử Thất cho nên em suy đoán có thể là anh ta đang biết cô ấy ở đâu, hoặc là một khả năng khác là anh ta đã giấu cô ấy ở đâu đó.”.