Ngang Tàng Cùng Anh

Ngang Tàng Cùng Anh - Chương 116: Rời Đi




Buổi sáng, Lý Tử Thất thức dậy một mình nhìn qua ánh nắng ngoài cửa sổ.



Cô thức dậy trong tâm trạng hoang mang và đau khổ cực độ.



Việc đã như vậy Lý Tử Thất biết có cưỡng cầu cũng vô ích.



Chắc có lẽ là cô nên rời đi mới là tốt nhất.



Lý Dịch Phong qua ngày hôm sau không hề đến công ty làm việc mà chỉ quanh quẩn ở Phượng Viên trông chừng Lý Tử Thất.



Anh sợ cô sẽ vì buồn quá mà phẫn uất làm việc điên rồ gì đó.



Nhưng trái với suy nghĩ của anh.



Lý Tử Thất bình thản một cách lạ kỳ.



“Em có sao không?” -Lý Dịch Phong lo lắng hỏi.



Lý Tử Thất nhìn vào đôi mắt của anh mà như người thất thần

“Có sao hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi.



Bây giờ chuyện đã như vậy em còn có thể làm được gì nữa.



Chắc là em phải bỏ cuộc thôi.”

Nhưng như vậy thì em sẽ như thế nào đây?- Lý Dịch Phong cảm thấy vô cùng đáng tiếc cho cô.



Lý Tử Thất lắc đầu cười cay đắng.



“Có lẽ em nên biến mất khỏi cuộc đời của anh ấy thôi.



Như vậy sẽ tốt cho anh ấy.



Anh đừng cản em nữa.



Thật sự em chỉ là bất khả kháng mà thôi.





Em đã thông suốt rồi, sự thật là bây giờ chỉ cần anh ấy bình an là em đã mãn nguyện rồi.



Cuộc sống này có bao nhiêu điều không như ý em cũng chẳng đòi hỏi gì cả, thế nên anh hãy giúp em nhé.”

Lý Dịch Phong nhất thời cảm thấy đau lòng cho cô.



Nhưng anh biết cô đã quyết định rồi sẽ không bao giờ giờ thay đổi được.



Trong quá khứ anh và cô đã từng yêu nhau nên tính tình của cô anh thật sự là hiểu cô nhất cho dù cô quyết định thế nào thì anh cũng sẽ sẽ ủng hộ và che chở cô hết mình.



Mặc dù đây là nói như vậy Nhưng Lý Tử Thất thật không nỡ.



Nhưng đây là điều tốt nhất mà cô có thể làm cho Hoa Vinh.





Mọi chuyện đã đến nước này đã vô phương cứu vãn được nữa, Lý Tử Thất nhất thời cảm thấy đau lòng khôn xiết.



Cô nói với Lý Dịch Phong rằng mình cần nghỉ ngơi một mình.



Lý Dịch Phong biết cô đang rất buồn, nhưng anh không thể nào khuyên nổi cô cho nên anh định lui ra ngoài cho cô một mình bình tâm lại.



Anh đã từng nghĩ sẽ chúc phúc cho hai người nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.



Nhưng Lý Dịch Phong không còn cách nào khác đành bất lực nhìn Lý Tử Thất cứ mãi chìm đắm trong đau buồn như thế.



Lý Tử Thất còn một mình trong phòng liền ôm mặt khóc nức nở.



Cô thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi và đau khổ, bảo cô phải xa người mình yêu là một việc vô cùng tàn nhẫn thế nào.



Đây là chuyện không phải ai cũng làm được.




Lý Tử Thất nghĩ đến những người ra sức ngăn cản cô và Hoa Vinh đến với nhau bao gồm cả những người ở Trần Gia và Tuyết Lưu Ly.



Tất cả họ cô đều có thể để bỏ qua hết mọi chuyện nhưng còn về việc rời xa Hoa Vinh là mọt việc vô cùng tàn nhẫn.



Còn về Hoa Vinh sau khi được tôn Hạo nhắc nhở anh liền chạy đến Trần Gia Trang.





Quản Gia thấy anh về đoán biết có chuyện nhưng không dám nhiều lời liền mở cổng cho anh vào.



Tại chính điện của Trần Gia Trang, 3 người trưởng bối có địa vị cao nhất đang ngồi uống trà bên cạnh là Tuyết lưu Ly thong thả rót trà cho họ.



Hoa Vinh về về tới thấy cảnh ấy liền cảm thấy khó chịu nhưng anh cố nén lại lựa lời nói.



“Con nghe nói Tiểu Thất đã về đây rồi, bây giờ cô ấy ở đâu xin mọi người cho con biết.”

Tộc trưởng nghe nói vậy liền vỗ bàn tức giận.



“Con vừa về tới đã không hề hỏi han sức khỏe mọi người trong gia đình mà chỉ lo o cô ta, con không thấy mình quá đáng sao?Bây giờ ta nói cho con biết cô ta là chúng ta đã đuổi đi rồi con sẽ không bao giờ được gặp mặt cô ta nữa.



Con hãy tỉnh ngộ lại đi mọi chuyện xem như đã định con có cố chấp cũng bằng không.”

Hoa Vinh nghe vậy rất bất ngờ bởi vì anh vốn không hề biết tung tích của Lý Tử thất ra sao nên anh chỉ còn cách nói vậy để lừa họ nói ra tung tích của cô.



Bây giờ ông nội lại nói như vậy làm Hoa Vinh nhất thời hiểu lầm là do mọi người trong Trần Gia đã bắt Lý Tử thất đi.



“Như vậy là mọi người đã thừa nhận chính mọi người đã bắt cóc cô ấy.



Tại sao mọi người lại có thể làm như vậy? Tại sao mọi người lại đối xử với con như vậy ngay cả hạnh phúc của con mọi người cũng xen vào, đây đâu phải là tốt cho con.



Mọi người sẽ không bao giờ đạt được mục đích đâu.



Xin ông nội hãy nói cho con biết bây giờ cô ấy đang ở đâu?” –Hoa Vinh bất bình.



Ông nội của Hoa Vinh càng nghe càng thêm tức giận, ông ta không ngờ Hoa Vinh hết lần này đến lần khác lại vì Lý Tử Thất mà chống đối cả gia tộc này như vậy.



Điều này trước nay chưa từng xảy ra ông thắc mắc liệu Lý Tử Thất đã giở trò gì khiến cho cháu đích tôn của ông lại không màng đến tất cả để bảo vệ cô ta như vậy.



Tuyết Lưu Ly ngồi bên cạnh muốn nói gì đó nhưng lại sợ Hoa Vinh tức giận nên cô ta mặc dù trong lòng vô cùng khoái trá vì tìm mọi cách chia cách hai người thành công nhưng bây giờ cô ta chỉ đành yên lặng ngồi bên cạnh các trưởng bối của Trần Gia mà xem như người ngoài cuộc Mặc dù cô ta là kẻ chủ mưu cho vụ bắt cóc và giết người kia.



Nhưng cô ta lại làm như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.



Hoa Vinh trong suy nghĩ của anh cứ nghĩ mọi chuyện đều là do những người trong gia đình anh làm thật ra anh chưa hề có ý nghi ngờ Tuyết Lưu Ly.





Trở lại khung cảnh Phượng viên sau khi Lý Tử Thất đã hoàn toàn hồi phục vết thương trên đầu, cô bỗng nhiên chào từ việc Lý Dịch Phong bởi cô không muốn mắc nợ thêm anh một lần nào nữa.



Lý Dịch Phong tìm cách ngăn cản, ý của anh là muốn trong khoảng thời gian này có thể chăm sóc cho cô.



Nhưng Lý Tử Thất kiên quyết ra đi hơn nữa cô còn có ý muốn sẽ ra nước ngoài để không bao giờ có thể gặp lại Hoa Vinh nữa.



Cuộc sống ở đất nước ngày khiến cô vô cùng mệt mỏi.



Cho nên cô đành đứt ruột đứt gan bỏ đi tình yêu của mình mà cao chạy xa bay.



Bởi vì cô biết được rằng cho dù cô có trả thù Tuyết Lưu Ly kia nhưng những người trong gia tộc Trần thị sẽ không bao giờ tha cho cô nên giữa hai người là không thể nào có thể tiến tới hôn nhân được.



Trên sân bay chỉ có một mình Lý Dịch Phong đến đó để tiễn Lý Tử Thất.



Anh vùng vằng không nỡ đưa hành lý cho cô.



Nhưng Lý Tử Thất kiên quyết nói:

“ Anh à đến giờ em phải đi rồi.



Anh hãy thành toàn cho em đi, có lẽ khi đi đến nước B em sẽ tìm lại được cuộc sống của chính mình.



Mặc dù em vẫn chưa quên được Hoa Vinh nhưng em sẽ sống thật tốt.



Anh hãy yên tâm đi nhé.”

Lý Dịch Phong biết bản thân mình không thể khuyên can nổi cô cuối cùng anh đành nhắm mắt ưng thuận nhìn cô ra đi mà chẳng thể làm gì được.



“Em đã quyết định kỹ chưa bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.



Anh không muốn nhìn thấy em em đau lòng.”- Lý Dịch Phong cẩn thận nhắc nhở cô.



Lý Tử thất vẫn giữ nguyên ý định nói”

“Em đã nghĩ kỹ rồi anh đừng lo lắng nữa.



Em có việc cuối cùng cầu xin anh, xin anh hãy giữ bí mật giúp em em cho dù Hoa Vinh có tìm đến anh, anh cũng đừng nói với anh ấy địa chỉ của em.



Em muốn tất cả sẽ được kết thúc và anh ấy sẽ được bình yên, anh hãy hứa với em cứ coi như là vì em cũng được.”

Lý Dịch Phong cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.Biết sao được vốn dĩ là cô cũng có nỗi khổ riêng của mình.Lý Dịch Phong mỉm cười nói:


“Nơi ở của em ở bên nước B anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.



Em đến đó chỉ việc tìm theo địa chỉ mà anh đưa sẽ có người giúp đỡ em, hi vọng sẽ gặp lại em.



Anh mong em sớm bình tâm lại, nếu có gì cần giúp đỡ lúc nào em cũng có thể liên lạc với anh còn về Hoa Vinh em yên tâm anh sẽ giữ kín bí mật giúp em không để anh ấy tìm được.”



Chiếc máy bay cuối cùng cũng cất cánh.



Lý Tử thất đã lên máy bay từ lâu.



Lý Dịch Phong dõi theo chiếc máy bay bay vút lên tận trời xanh, trong lòng anh thầm nghĩ liệu đây có phải là tốt nhất cho cô hay không? Bởi lẽ anh cũng đã từng nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu nên anh hiểu rõ trong lòng Lý Tử thất ra sao.Nhưng có lẽ anh chỉ giúp cô được đến đây thôi.



“Chỉ mong em được bình an” - Lý Dịch Phong khẽ nói.



Sau đó anh thầm cất bước rời đi.



“Chuyện đã như vậy chỉ có thể làm như thế mà thôi.



Hoa Vinh không phải là tôi không muốn giúp anh nhưng vì cô ấy đã kiên quyết nên tôi chẳng còn cách nào khác xin anh đừng trách tôi.” - Lý Dịch Phong thở dài tiếc nuối.



Máy bay đang bay, Lý Tử Thất mước mắt lưng tròng.



Cô thật sự không nỡ ra đi nhưng cô quá nhỏ bé giữa lòng người mà và những toan tính âm mưu kia.



“Hoa Vinh,tạm biệt anh.



Anh đừng tìm em nữa, cứ xem như là em là một kẻ thất hứa đi.



Mong anh được hạnh phúc, mong anh mọi chuyện được như ý nguyện.



Tạm biệt anh.”

Lý Dịch Phong lên máy bay mà làm không yên.



Cô thật sự không nghĩ đến mình sẽ có lúc hành động như vậy.



Tất cả là vì tốt cho Hoa Vinh cũng là tốt cho tất cả mọi người Là vì anh Lý Tử Thất đồng ý chấp nhận tất cả, còn về Tuyết Lưu Ly kia cô đã không còn xuống trả thù nữa.



Dù sao đi nữa mối thù đó cũng phải đặt nó xuống như vậy là vẹ cả đôi đường.



Hoa Vinh trong khi đó vẫn không hề hay biết về những chuyện đã xảy ra với Lý Tử Thất.



Anh vẫn nghĩ là cô đã bị bắt cóc không rõ tin tức.



Anh không biết những gì mà mà Tuyết Lưu Ly đã làm với Lý Tử thất và cả những hành động của Trần Gia đối với Lý Tử Thất nữa.



Trên bầu trời một chiếc máy bay vụt bay vội vã, chỉ trong tích tắc mà thôi nếu như không để ý sẽ chẳng ai phát hiện..