Ngang Tàng Cùng Anh

Ngang Tàng Cùng Anh - Chương 113: Thoát Hiểm




Lý Tử Thất sau khi được tên sát thủ đồng ý với điều kiện mà cô đưa ra liền thở ra một hơi.



Cô cũng không chắc cách này có thể giúp cô thoát nạn hay không nhưng như vậy còn đỡ hơn là ngồi chờ chết.



Cánh cửa xe đột nhiên mở ra, tên tài xế bịt mặt từ từ bước ra, theo sau đó là Lý Tử Thất với cây trâm luôn kề vào cổ tên đó không rời.



Đám sát thủ còn lại thấy đồng bọn của bọn chúng bị khống chế nhưng mặt tên nào tên nấy không hề biến sắc.



Tên tài xế bịt mặt hay tay giơ lên làm tư thế đầu hàng.



Một bên trong bọn chúng liền hất cằm nói.



“Không ngờ chúng ta lại có một đồng bọn vô dụng như vậy lại để cho nữ nhân dễ dàng khống chế.”

“Đúng vậy đại ca, theo em thấy chúng ta không cần phải lo cho an nguy của hắn để làm gì cứ để hắn tự sinh tự diệt.



–Một tên khác lên tiếng.



Tên cầm đầu mà cả bọn gọi là đại ca khuôn mặt trầm ngâm không lên tiếng, không biết được hắn đang suy nghĩ điều gì.



Lý Tử Thất lớn tiếng ra lệnh.



“Bây giờ đồng bọn của các người đang ở trong tay tôi.



Khôn hồn thì mau cút đi.”

“Ha…ha…” –Cả bọn vừa nghe Lý Tử Thất nói liền cười nghiêng ngả.



“Đúng là tấu hài, chỉ dựa vào cô mà muốn thách thức bọn này sao? Cứ cho là cô có khả năng giết được hắn thì sao? Với sức lực của cô sao có thể địch nổi bọn này chứ?” – Tên cầm đầu cả bọn lúc này mới lên tiếng.



Lý Tử Thất cùng tên lái xe bịt mặt vừa nhìn bọn chúng vừa di chuyển ra phía sau.



Cho đến khi đã gần đến bờ vực thẳm.



Lý Tử Thất nhìn xuống dưới quan sát bên dưới là mặt nước mênh mông nhưng chưa kể có thể còn có đá ngầm nữa.Nếu như bây giờ mà nhảy xuống liệu cô có bao nhiêu phần trăm cơ hội sống sót.



Giây phút bị đe doạ tính mạng làm Lý Tử Thất bỗng nhiên chần chừ.





Đang mông lung suy nghĩ bỗng dưng bàn tay đang nắm cây trâm của Lý Tử Thất bị nắm chặt.



Lý Tử Thất hoảng hồn nhìn lên nhưng đã không kịp, tên lái xe bịt mặt nhanh chóng nắm lấy cô tay của cô rồi vặn nó sang một bên.



Lý Tử Thất ngay lập tức thi triển võ công dùng tay kia đánh trả lại hắn.



Hai người giằng co một lúc lâu.



Những tên khác định xông lên giúp sức nhưng tên đó bỗng nhiên hét lớn.



“Một mình tôi đủ sức xử lí cô ta các người không cần lên.”

Tên cầm đầu bỗng nhiên nói.



“Như vậy cũng được sao? Mày giành hết công lao rồi chúng ta làm thế nào đây?”

Tên đó vừa tay không đấu với tay cầm chiếc trâm sắc nhọn của Lý Tử Thất vừa nói.



“Đại ca cứ coi như là em đoái công chuộc tội đi.



Giết được cô ta rồi công lao vẫn là chung của tất cả chúng ta.”

“Được.” – Tên cầm đầu một lời đã quyết liền ra lệnh cho thuộc hạ lui ra xa.



Bọn chúng cứ trố mắt nhìn Lý Tử Thất đánh nhau với tên đó như mèo vờn với chuột.



Lý Tử Thất đánh nhau một lát cảm thấy vô cùng đuối sức.



Cô bỗng nhiên lấy từ vạt áo mình ra một vật tròn tròn.



“Các người tưởng tôi không hề có chút đề phòng nào sao?” - Lý Tử Thất giơ vật ấy lên.



Tên lái xe bịt mặt khẽ nháy mắt với Lý Tử Thất.



“Đó là gì?”

Lý Tử Thất cười bí ẩn, cô không nói không rằng rút chốt của quả lựu đạn ra rồi ném thẳng vào bọn chúng.



Cũng may Lý Tử Thất từng có học qua môn bóng ném nên công phu thật sự không tệ.



Cả bọn chúng khi thấy quả lựu đạn bay đến thì hoảng sợ liền chạy ra xa.





“Lựu đạn mọi người cẩn thận.”-Những tên gần đó la lên.



Giây phút ấy nhanh chóng qua đi nhưng sau khi những tên đó vừa chạy vừa lấy tay bịt lỗ tai sợ một cú nổ của lựu đạn nhưng không ngờ tất cả chỉ là âm thanh im ắng.



Quả lựu đạn giả ấy rơi xuống mà không có bất kỳ cú nổ nào.



Cả bọn là kỳ thực bị lừa.



Tên cầm đầu cầm lên quả banh đó lên, hắn ra rít lên trong kẽ răng.



“Khốn kiếp, cô ta dám lừa ta.”

Khi bọn chúng quay lại thì đã không thấy Lý Tử Thất đâu nữa.



Một tên chạy lại nói.



“Đại ca cô ta biến đi đâu rồi?”

Tên cầm đầu quay sang vỗ vào đầu tên vừa nói.



“Đồ ngu.



Mày không nghe thấy tiếng có gì đó rơi xuống nước à? Cô ta rõ ràng là đã nhảy xuống dưới kia rồi.”

Cả bọn vừa nghe nói liền chạy lại chỗ Lý Tử Thất đứng lúc nãy nhìn xuống dưới.



Lý Tử Thất đã mất dạng không còn thấy bóng dáng chỉ còn những đợt sóng cứ xô vào bờ trên những mỏm đá.



“Đại ca, cô ta liệu có còn sống không?”- Tên lúc nãy tiếp tục hỏi.



Tên cầm đầu trầm ngâm một lát rồi nói.



“Tao cũng không biết tuy nhiên chúng ta hãy cứ báo cáo với cô ta là đã xử lý xong rồi.



Con mồi không may bị trúng đạn rơi xuống biển mất xác.”

“Nhưng như vậy liệu có được không?”

Vừa nói tên đàn em ngốc nghếch ấy lại bị lãnh trọn một cái cú đầu, có khác lần này hắn đã né được.





“Sao mày ngu quá vậy.



Được hay không được thì cũng phải nói như vậy thì mới lãnh được tiền.Thời gian của chúng ta không có nhiều còn phải đi nhận vụ khác nữa không hơi sức đâu mà xuống đó tìm xác cô ta.” – Nói rồi tên cầm đầu quay sang tên lái xe bịt mặt lúc nãy chỉ trích.



“Cũng tại mày đòi dây dưa với cô ta làm gì? Nếu mày để tao tặng cho con nhỏ đó một phát đạn thì đã không phải phiền phức như vậy rồi.”

Tên lái xe bịt mặt cúi đầu gãi tai.



“Em xin lỗi, em không ngờ cô ta lại xảo nguyệt như vậy.



Nhưng anh yên tâm từ chỗ này rơi xuống kia chỉ toàn đá ngầm cô ta chắc sẽ không sống nổi.”

Cả bọn thừ ra đó một lát rồi cũng lên xe về.



Chuyện này coi như chấm dứt không cần biết Lý Tử Thất còn sống hay đã chết việc này cũng sẽ được báo cáo với Tuyết Lưu Ly như cái kết quả mà cô ta mong muốn nhất.



Tên lái xe bịt mặt ấy nhập với cả bọn nhanh chóng lên xe về, trước khi đi hắn còn nhìn lại bờ vực lúc nãy mà Lý Tử Thất đã nhảy xuống.



Lý Tử Thất thật sự còn sống hay không hắn cũng không rõ nhưng hắn hy vọng nếu như Lý Tử Thất còn có thể sống sót sẽ không quên ơn cứu mạng của hắn ngày hôm nay.



Trong khi đó tại thảo Điền lúc này không khí như lửa đốt.




Tôn Hạo biết tin đã tức tốc gọi điện cho Hoa Vinh.



Hoa Vinh đã ở nơi tổ chức tiệc cưới chờ đợi rất lâu nhưng không thấy cô dâu đến.



Khi hay tin Lý Tử Thất bị lừa bởi một đoàn xe khác liền trong lòng dậy sóng dữ dội.



Hoa Vinh không biết hiện giờ mình đã vô tình đắc tội những ai nhưng rốt cuộc là kẻ nào lại ngang nhiên bắt cóc cô dâu của anh như vậy chứ.



Đúng là kẻ đó chán sống rồi.



Vì tình thế cấp bách nên đành phải dời lại buổi lễ đính hôn.



Các quan khách nhất thời tề tựu đông đủ liền lấy làm thắc mắc.



Nhưng Hoa Vinh vì lo cho an nguy của Lý Tử Thất nên đã chạy như bay ra khỏi lễ đường ở khách sạn mà không thèm giải thích hay xin lỗi quan khách.



Nhưng người thân cận của Hoa Vinh như Lôi Hạo Nhiên, Tôn Hạo hay Đỗ Vy tức tốc được điều động đi giải cứu Lý Tử Thất.



Quản gia cùng bà Trương lúc này vô cùng hối hận vì đã bị bọn họ lừa bắt cóc Lý Tử Thất đi một cách quá dễ dàng.



Nếu như hai người họ cảnh giác ngay từ đầu thì sẽ không có sự việc đáng tiếc như thế này xảy ra.





Tuy nhiên Hoa Vinh không hề truy cứu mà chỉ nói ngắn gọn trong điện thoại: “Bây giờ không phải là lúc tự trách bản thân mà phải tập trung lực lượng để tìm cho bằng được Lý Tử Thất về.”

Hoa Vinh mặc dù ngoài mặt bình tĩnh như vậy còn trấn an mọi người nhưng trong lòng anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của anh chút nào.



Từ ngày gặp anh hết lần này đến lần khác Lý Tử Thất lại bị bắt cóc.



Anh tự hỏi có phải nguyên nhân là vì anh hay không.



Nén đau thương, Hoa Vinh tập trung hết mọi lực lượng quyết tâm tìm cho bằng được Lý Tử Thất về.



Trong khi đó tại Vịnh Ngọc Lâm, trên bờ biển đầy những mỏm đá có một người nằm bất tỉnh ở đó với một vết thương ở đầu.



Lúc nãy vì tránh con mắt truy sát của cả bọn đó nên khi ngã xuống dù đầu của cô đã dụng phải một vật cứng nhưng cô không dám trồi lên mà chỉ âm thầm lặn một lúc đợi cho bọn chúng đi hết rồi cô mới lấy hết sức từ từ bơi lên.



Khi cố gắng bò lên tới bờ thì

Lý Tử Thất đã sức cùng lúc kiệt nên đã ngất đi.



May mắn thay là lúc đó cô đã lên được trên bờ biển và nằm trên một mỏm đá to nếu không chắc là cô đã sớm chết đuối rồi.



Lý Tử Thất không biết rõ mình đã nằm đó bao lâu, chỉ biết lúc cô mở mắt ra đã thấy hoàng hôn một màu đỏ rực trên biển.



Cô khẽ động đậy thân mình phát hiện cả thân mình đều đau nhức.



Do quan sát từ trước nên lúc nãy cô cố tình nhảy xa hết mức có thể để tránh bị va đụng vào những mỏm đá gần bờ nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương ở đầu và khắp thân thể bởi những hòn đá cuội nhỏ.



Lý Tử Thất lấy tay sờ vào đầu mình cảm nhận nơi đó đau nhức dữ dội.



Nhưng không phải chỉ có vùng đầu là bị thương mà có khắp cả toàn thân đều bị thương.



Tuy nhiên cô cảm thấy mừng vì mình vẫn còn sống.



Sự việc ban nãy là một phép thử cô dùng để đặt cược tính mạng của mình, dù sao đi nữa với sức một mình cô không thể nào địch nổi bọn chúng chưa kể đến bọn họ dù sao cũng chuẩn bị sẵn vũ khí thế nên Lý Tử Thất biết rằng nếu như đánh trực diện xác xuất để cô được sống là rất thấp thế nên cô mới ra điều kiện với tên đó.



Âu cũng có cái may là tên đó lại có thể bị cô thuyết phục.



Lý Tử Thất không quên cái tên mà bọn chúng đã nói.



“Tuyết Lưu Ly cô chờ đó tôi nhất định sẽ không để cô yên đâu.”

Từng đợt sóng cứ vỗ vào bờ hơn nữa sóng càng lúc càng mạnh dần, Lý Tử Thất trong người mang đầy vết thương cố gắng gượng dậy tìm đường ra khỏi đó.



Biển hôm nay dừng như cũng gào thét dữ dội..