Ngang Tàn, Chiếm Đoạt

Chương 49




Mọi thứ đều ổn trong một thời gian, một gia đình và sự chăm sóc mới, và một cuộc sống mới để chào đón...Cô chưa bao giờ kể cho họ nghe về Hắn.. nhưng anh ấy lại quay lại với tôi và ám ảnh tôi...Cô đã rút lui khỏi nỗi kinh hoàng đó, nhưng bây giờ... tất cả những gì tôi muốn là mang lại cho Bảo của tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Cô chỉ muốn anh ấy nuôi dạy tốt,có một người đàn ông tốt...không giống Đông Hoàng.

Cô liên tục vỗ về Bảo, anh ấy là người khiến cô cảm thấy được sống...Cô ngồi bên bàn ăn, đút cho Bảo. Cô mỉm cười thì thầm:"Bảo...con yêu à... nói thôi àh?"

Bảo cười với cô khi cô đang cố đút cho thằng bé ăn,chuyển động tay nhanh chóng của Bảo làm nó va vào chiếc thìa dẫn đến làm rơi nó.

Nói thật là mình thấy dễ thương bao nhiêu lần đi nữa mỗi khi cô nhìn cậu con trai nhỏ của cô,cô lại thấy mình yêu nó hơn và thì thầm:"Không... không được làm đổ thức ăn... con phải ăn nó."Wen đưa cho cô một cái thìa khác.

Cô múc một thìa thức ăn trẻ em,lần này cô nói, "Nào... hãy là một cậu bé ngoan.Nói a?"

Lần này anh đã cắn một miếng thành công.Cô đã cổ vũ cùng anh ấy,anh ấy là người duy nhất khiến cô muốn sống...hay cái lồng vàng này thật ngột ngạt...Cô để ý thấy Đông Hoàng ngồi ngay cạnh cô, tóc rối bù,vẫn đang ngáp ngủ.Hắn ta vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.Cô luôn cố gắng phớt lờ sự hiện diện của hắn.

Wen đã chuẩn bị bữa sáng cho hắn và cô chỉ việc cho ăn thôi!

Bảo nhưng lần này là im lặng. Toàn bộ thời gian của cô chỉ là giữ im lặng và cố gắng cho Bảo ăn. Chà,Bảo chỉ là một đứa bé,thằng bé cứ nói bằng giọng trẻ con của mình.Đông Hoàng đang ăn và nhìn vào điện thoại... anh ấy có vẻ bận...

Bảo đưa tay về phía Đông Hoàng khi anh ấy liên tục nói những từ không thể nhận ra, điều này đã gây chú ý.

Sự chú ý của hắn ta. Cô thấy hắn ta ôm Bảo trong tay, anh ấy nói: "Em đang có tâm trạng tốt..."Bảo chỉ cười và vỗ tay,cô thấy Đông Hoàng cười.



Trong thâm tâm Cô ghét mối quan hệ của anh ấy với Bảo. Cô nghe thấy giọng nói trẻ con của Bảo, "Da...Da...Da...Da..Dada.." Điều này thu hút sự chú ý của mọi người.Cô cứ nhìn con cười hồn nhiên khi cứ lặp đi lặp lại những lời con mới tìm được.Hắn ta trông cũng thực sự phấn khích vì điều này, anh ấy nói với Bảo: "Điều đó giống như cậu bé ngoan của tôi ..."

Cô ghét điều này...Cô ghét điều này...

Cô không muốn con trai cô ở gần bố nó nhưng... làm như tôi có thể làm bất cứ điều gì để tránh điều đó...

Mắt cô nhìn hắn ta,như thể hắn đang hiểu được nỗi đau khổ của cô.Nhưng hắn cũng mỉm cười với chiến thắng nhỏ bé của mình.Bảo quay sang cô và liên tục lặp lại những lời của hắn ta nói.

Thằng bé cười khi đôi bàn tay nhỏ bé của mình vỗ vào nhau.

Cô đứng dậy lao về phòng, muốn ngăn Bảo lại nhưng không được...Cô thật sự muốn ngăn nó lại...

*************************************************

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi không hiểu vì sao nó lại khiến tôi phiền lòng nhiều đến vậy…Y Sương đang chơi với Bảo,một loại trò dã ngoại nào đó…

Trông cô ấy thật thoải mái khi hòa nhập vào đám trẻ tinh nghịch đó.Nhưng điều hắn lo sợ là khi cô ở cạnh hắn ta,cô ấy lại tỏ ra lo lắng,sợ hãi đến lạ.

Hải,cánh tay phải của tôi đang sắp xếp lại giấy tờ.

Anh ta nói:“Thưa ngài, giấy tờ đã được sắp xếp ổn…"Hắn ta ra hiệu cho hắn đặt chúng xuống.