Ngang Tàn, Chiếm Đoạt

Chương 30




Khuôn mặt của cô đi ...

Hắn thì thầm:"Có cơ hội ..." Anh nắm lấy mặt cô và nói:"Nói em !!! .. em yêu anh !!!"Hắn ta làm cô nhìn anh ta,đôi mắt hắn ta tối hơn,hắn ta dường như giết cô một lúc.Hắn hét lên mặt cô làm cô sợ hãi:'Nói! "

Căn phòng cảm thấy im lặng khi chờ đợi câu trả lời của cô...Cô thì thầm:"Nó có mờ không ...."

Hắn đẩy cô lên giường một cách gay gắt,cô cố gắng chống trả lại ...Nhưng lực hắn ghìm cô xuống một cách gay gắt...với tất cả sức mạnh của hắn ta!

Hắn nói: "Đúng rồi ... không quan trọng ... không phải tất cả.... bởi vì ... bây giờ khiến bạn..."

Giây sau đó cô thấy hắn ta cởi thắt lưng và...Áaaaaaaa,cô hét lớn và ngất đi.

Cô đứng cạnh giường khi cô chộp lấy con dao, cô tìm thấy nó trong quần áo của Đông Hoàng , cùng một cái nằm trên sàn nhà. Hắn đang ngủ trong quần short ... hắn ta đang ngủ ngon sau khi tra tấn cô vào ban đêm .. khiến cô muốn chết.

Hắn ta...hắn ta phải chết..Cô thu thập lòng can đảm của mình và đâm anh ta ngay sau lưng...Cô nghe thấy tiếng hét của anh ta, tay cô bắt đầu run rẩy .. cô thấy máu .... khoảnh khắc tiếp theo, anh ta quay lại với tốc độ ánh sáng và nắm lấy cổ họng cô.

Cô cảm thấy như cơ thể của cô bị tê liệt một lúc. Hắn ta gần như đã cho cô biết. Cô vẫn cố gắng chiến đấu qua anh ta, với nước mắt, đau đớn và hét lên ...với tất cả sức mạnh cơ thể của cô ..Nhưng tất cả những gì cô đã làm là bị trói tay vào khung giường. Người giúp việc của Đông Hoàng rút con dao ra khỏi lưng, anh ta không cho thấy bất kỳ phản ứng đau đớn nào. Anh ta chỉ đang nhìn chằm chằm vào cô, cô nhìn anh ta sợ hãi. Người hầu gái cũng sợ hãi đối với cô.

Hắn lấy người kéo từ người giúp việc và đi đến chỗ cô.

Cô hét lên với anh ta, "Hãy để tôi đi !! ... cô muốn quay lại với Papa !! .. sẽ quay lại .. ngay cả khi nó giết chết anh"

Anh ta nắm lấy hàm cô và nói: "Không phải một lời nói, em yêu... em đã khiến anh đủ tức giận vào buổi sáng ..."



Cô cảm thấy cảm giác đau nhói trên eo,Dao ... Cô đã khóc vì đau.

Hắn thì thầm:"Không .. không .. không ... tất cả đều ổn và vì em đang muốn chơi cái này,máu của tôi hoặc của em... nó cũng giống với tôi"

Hắn ta đã ném con dao sang một bên và thì thầm: "Nhưng ... tôi sẽ trừng phạt em bằng những cách khác nhau ...và tổn thương sẽ là em để em không bao giờ cố gắng rời đi hoặc hành động ngu ngốc...hoặc em sẽ không thể xử lý nó."Hắn ta rút thắt lưng ra, cô sợ...hắn tra tấn cô hàng giờ .... cô chỉ có thể nức nở ... và khóc ....

Hắn ta muốn cô gửi và hắn ta đang làm như thể giống như việc thuần hóa một con vật. Trong khi cô cần nghỉ ngơi từ nỗi đau đó...nhưng cô không bao giờ có .... hãy cứu cô .... làm ơn .... cô muốn thì thầm ... nhưng cô không bao giờ có thể ...

Không bao giờ có thể ...

Cô đã buộc phải ăn uống với hắn ta nhưng cảm giác như nó sẽ kết thúc cuộc đời cô.

Hắn đang ăn như không quan tâm đến môi trường xung quanh, trong khi cô ghét mỗi giây của điều này...

Cô nghe hắn như thể hắn đọc được suy nghĩ của cô:"Em không ăn à,Y Sương..."

Cô nhìn hắn ta quá sững sờ để nói, đôi mắt hắn ta đang hỏi cô đang làm gì?

Cô không thể tìm ra bất cứ điều gì để thoát khỏi tình huống này...nhưng tiềm thức của cô thì thầm là cô nên sống và quay trở lại với Papa ...ông ấy an toàn nhất đối với cô...

Cô đã ăn một ít đồ ăn nên Đông Hoàng sẽ không hỏi cô về điều này. Cô đã cố gắng với bất kỳ điều gì khác ngoài hắn ta. Cô muốn chạy trốn, và được tự do...nhưng bây giờ, sự sống còn của cô rất quan trọng.