Ngang Tàn, Chiếm Đoạt

Chương 21: XĂM TÊN HẮN TRÊN NGỰC




Cánh cửa mở ra

Đứa bé này quen lắm nhưng... nhưng nó lớn hơnBảo nhiều.Cô hỏi hắn:"Đông Hoàng ... mang Bảo... làm ơn"

Hắn cười khẩy và nói:"Sao?Thằng bé là Bạch Á Bảo"Cô lập tức choáng váng...Bảo... nhưng đứa bé này đang đứng trên đôi chân của mình khi nó ôm hắn ta, nó có răng để...Bảo mới 3 tháng tuổi..

Hắn nói:"Em đã sống như chết trong 7 tháng...

Giờ đứa bé đã gần 10 tháng rồi."Cô nhìn Bảo...nó đang cố gắng tự mình bước đi...Cô đã rơi nước mắt....Sống chết... vậy ra đây là ý bác sĩ.Cô kéo con lại gần và kéo áo con lên kiểm tra,cô ứa nước mắt... con khóc nhưng cô vén áo lên tìm nốt ruồi giống Bảo.

Hắn cứ cười nhạo hành động của cô...con quái vật nhẫn tâm...Cô nhớ một vết bớt khác...Bảo có một mảng đen nhỏ trên làn da trắng ở đùi anh ấy...Cô cũng đã kiểm tra nó...và thằng bé thực sự là Bảo của tôi...cô ôm lấy thằng bé mà không khỏi nức nở...Cô thua rồi lần này là vì con quái vật này và anh ta đang cười nhạo nó.

Bảo vẫn đang khóc trong vòng tay cô,cô hôn lên đầu đứa nhỏ.Bảo đang cố gắng rời xa cô...Cô bắt đứa nhỏ ngồi trước mặt con và nói, "Bé con... mẹ ở đây... xin đừng khóc..."

Bảo bò đến chỗ Đông Hoàng và ôm lấy hắn khi nó tự mình ngồi vào lòng hắn.Bảo đang vùi mặt vào ngực của Đông Hoàng khi Đông Hoàng đỡ hắn ta.Cái gì.. đang... đang xảy ra...vậy?

Hắn nói: "Cảm thấy thật tệ, em yêu.... anh ấy đã quên em sau 7 tháng.."Đứa nhỏ đã làm vậy...nó đã quên cô..Hắn nói thêm"

"Đối với đứa nhỏ, bạn là một con búp bê vô hồn giờ em bắt đầu biết nói và cử động...điều đó chắc hẳn rất đáng sợ đối với con trai chúng tôi." Hắn chế nhạo.

Cô trừng mắt nhìn Đông Hoàng,cô nói, "Đưa Bảo cho tôi... anh ấy sẽ ổn thôi... anh ấy biết tôi... là mẹ đứa nhỏ... làm ơn anh.... làm ơn.."



Hắn cười và Bảo nhìn hắn.

Hắn nói:"Hãy nhìn xem, cậu bé... mẹ cậu đang cầu xin... thì bà ấy nên .."

Bảo cười ngây thơ khi nhìn thấy nụ cười của hắn...thằng bé không biết thằng bé đang cười trên sự yếu đuối của cô.

Cô nói:"Làm ơn... làm ơn... để tôi ôm nó đi... Tôi xin anh"Côkêu lên.

Hắn nói: "Hãy lau chùi sạch sẽ...Tôi ghét những thứ bẩn thỉu xoay quanh mình...và Bảo cũng không thích bụi bẩn.."Hắn bước ra ngoài và Bảo cũng phớt lờ cô.

Cô nhắm mắt lại để cho nước mắt tuôn rơi.Cô không thể làm gì được...Cô thật vô dụng..hắn cười và Bảo nhìn hắn.

Cô ghét bản thân mình, những sai lầm của cô đã đứng ở đây. Lẽ ra cô nên nghe lời bố khi ông ở bên cô.Bây giờ nhìn cô đi,cô thậm chí không thể nói cho chính mình, và tôi cảm thấy như mình đang mất đi đứa con của mình. Lẽ ra tôi không nên tình cờ gặp hắn. nó là của cô điều hối tiếc lớn nhất...Ước gì cô có thể chết đi.

Cô thậm chí không thể làm được điều đó nếu cô chết,con cô sẽ bị hủy hoại.Làm thế nào mà cô kết thúc như thế này?

Điều này giống như một lời nguyền, trở thành phụ nữ của hắn-Đông Hoàng là một lời nguyền!

Cô dường như không thể trốn thoát hoặc thậm chí sống.Cô đứng trước gương trong phòng tắm và nỗi kinh hoàng ập đến khi cô thấy mình trần trụi. Có một...một hình xăm ở ngực trên của cô... đó là tên hắn ta...



Giống như hắn ta coi cô là tài sản của anh ấy.Cô rưng rưng nước mắt

Cô quay sang Wen đang ở bên cạnh, cô ấy cúi đầu xuống.Cô ấy nói: “Chủ nhân…Chủ nhân… chính người đã xăm nó…”

Cô thì thầm, "T-tại sao."Cô đã khóc ở giữa.

Wen nói:"T.. tôi không biết..."Cô ngồi dưới sàn và cuộn tròn trong im lặng khóc...hắn ta lợi dụng sự bất tỉnh của cô...

Sau đó... chắc chắn là hắn ta cũng đã chạm vào tôi... chắc chắn hắn tavđã hành hạ cơ thể không có khả năng tự vệ của cô... bằng mọi cách.

Wen hỏi:"C-gì..."

"Anh ấy còn làm gì nữa?"

Wen nhìn xuống,cô cố hỏi cô ấy lần nữa:"Làm ơn... nói cho tôi biết..." Cô đã khóc nhiều hơn.Cô không nhận được câu trả lời, thậm chí không một lời. Chắc hẳn hắn đã cảnh cáo họ không được nói nhiều.Hắn ta giám sát mọi người... từng giây.

Cô nói, "Wen... nói với anh ấy... tôi muốn gặp anh ấy."

Cô ấy lập tức nói:"đến gần chủ nhân sẽ không tốt ..."

Cô tức giận nói: "Tôi không quan tâm.... Tôi sẽ không đứng dậy khỏi đây cho đến khi anh ấy tự mình đến.."