Ngang Tàn, Chiếm Đoạt

Chương 2: Chạm mặt hắn




Cô nhìn vào chiếc cũi, khi nó đi tới,cô bước xuống giường và lao đến chỗ con trai của tôi, nó mới 3 tháng tuổi.Cô không muốn đứa bé biết người đàn ông vô nhân đạo này là cha nó.Cô bế bé trên tay và rời hắn trở về. Hắn nhíu mày như thể đang hỏi cô 'Em thực sự dám làm điều này sao?'

Hắn nhếch mép và nhìn đi chỗ khác.Hắn chọn bức tranh trên tường và đọc tên, "Bảo.. phải không?... không tệ,Y Sương,Đông Hoàng... bức tiếp theo

Anh.." mắt cô rưng rưng khi hắn nhắc đến,

Bảo(Con cô) sẽ là người tiếp theo.

Cô thì thầm, "Làm ơn... hãy để chúng tôi yên.... Tôi không muốn Bảo giống như anh... làm ơn..."

Cô cảm thấy hắn ta nắm lấy tóc cô,cô cảm thấy đau, hét lên. Đông Hoàng nói, "Em không có chỗ để nói chuyện với tôi... hạ thấp tôi sao... thằng bé là con trai của tôi"

Hắn ta buông tóc cô ra, và Bảo bắt đầu khóc, chính cô cũng rơi nước mắt.Hắn dùng ngón tay chạm vào má bảo,hắn nói, "Cho nó ăn... Tôi cần nói chuyện với em..."

Cô ngồi trên giường và bắt đầu cho thằng bé bú,còn hắn thì đang bận rộn giữa giấc ngủ và cơn đói.Hắn đang nhìn cô và nói khi hắn ta rút điếu thuốc và châm lửa, "Làm thế nào em đến được đây?"

Cô khóc và nói:"Tôi.. Tôi đã sử dụng chứng minh thư và hộ chiếu giả...

Hắn cười khẩy và nói:"Ai đã giúp em làm chúng?"

Cô do dự nhưng nói, "Tôi. . . Tôi. . . "

Hắn thổi khói nói:"Em nếu như muốn cứu người, trước hết là mẹ của em, sau đó là cha dượng, anh kế sẽ chết.. bọn họ sẽ đến Mỹ để có cuộc sống tốt đẹp và em muốn họ còn sống phải không?..."

Cô nhận ra Bảo đã ngủ trở lại,cô chỉnh lại áo và kéo thằng bé lại gần mình.Nhưng cô biết hắn muốn câu trả lời của mình.



Cô nói, "Kathy.. Lấy nó cho tôi... sau khi họ nói rằng anh đã chết..."

Hắn cười khúc khích khi nhả khói ra, hắn ta hỏi một cách chế giễu,"Em tin rằng tôi đã chết sao?" Cô thực sự đã cầu nguyện cho điều đó xảy ra ấy.

Cô nói: 'Anh có thể.. anh ngừng hút thuốc?Bảo.... Đứa bé...hút thuốc không tốt cho nó... làm ơn."

Hắn nhìn cô với vẻ mặt thờ ơ và nghiền nát điếu thuốc theo chiến công của mình.

Cô lại nghe thấy tiếng con khóc,cô đang cố gắng làm cho cậu ấy ngừng khóc thì Đông Hoàng kéo đứa bé lại gần và vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy khi thằng bé đang dựa vào ngực của hắn.Cô không biết làm thế nào để cảm nhận về hắn nữa.Bản thân cô không biết .. nhưng cô có cảm giác khó chịu.

Hắn nghiêm nghị nói với Y Sương rằng: "Thay vì đợi tôi trở về,em đã quyết định chạy trốn khi biết tôi đã chết...Lẽ ra tôi nên cảm ơn lũ khốn đó, vì chúng tôi biết em vẫn có ý chí chạy trốn …”

Nghe hắn nói vậy mồ hôi lạnh chạy khắp người cô.

Cô nói để tự bào chữa cho mình, "Tôi... Đang mang thai 6 tháng... Tôi cảm thấy không an toàn khi sống ở đó với tư cách là phụ nữ của Đông Hoàng, khi mọi người nói rằng bạn đã chết... Tôi lo lắng cho con mình.." Cô vừa chạy đi trên cơ hội cô có.Cô đã được tự do, ít nhất đó là những gì suy nghĩ bây giờ

12:25

Cô nhìn hắn và khẩu súng của hắn ta đang dí trên đầu cô, mắt cô mở to, nước mắt giàn giụa.

hắn ta sẽ giết cô sao,ngay cả khi con trai cô đang ở trong vòng tay hắn ta.

Hắn ta đã nhận ra lời nói dối của cô...Cô nhìn Bảo, như thể đây là lần cuối cùng cô được gặp hắn vậy