Ngang Tàn, Chiếm Đoạt

Chương 19: CÔ LẠI CHẠM MẶT HẮN




Cô cố lấy lại bình tĩnh và nói với anh ta,: "Hãy.. để... tôi đi.. Tôi không biết anh... và.."

Anh ấy đặt ngón tay lên môi cô, anh ấy nói:"Em chỉ có một lựa chọn...là tôi...em có chính xác 1 phút để chuẩn bị cho mình.."

Cô nuốt nước bọt... không đời nào...Không đời nào.Cô sẽ để anh ấy cung cấp năng lượng cho cô..Cô sẽ chạy..Cô không thấy súng đâu...

Khi anh ta đi lấy một điếu thuốc khác,cô đã hành động nhanh chóng và mở cửa và chạy ra khỏi đó bằng tất cả sức mạnh,và tất cả sức lực mà cô có..

Hắn nhặt điếu thuốc khi cô ấy vừa chạy ra,hắn châm lửa khi thấy cô ấy chạy.Hắn không thể không cười khúc khích.

Hắn thì thầm:"Giờ thì vui đây... cô ấy sẽ biết điều gì xảy ra khi cô ấy chọn một phương án mà tôi chưa bao giờ đưa ra..."

Hắn cười thầm với chính mình khi nghĩ nó sẽ rất vui,kết thúc hồi tưởng

Cô không thể di chuyển,cô không thể cảm thấy bất kì điều gì, có lẽ cô có thể cảm thấy nhưng cô không biết phải làm gì... nhưng cô đang ở đâu? tối quá... mờ quá không biết gì cả...cô đang ở đâu?

Cô nghe thấy vài tiếng thút thít, tôi kinh hoàng quay lại phía sau cô thấy người đàn ông này với khuôn mặt đẫm máu đang nhìn cô và van xin,'đừng. đừng giết ta... đừng giết ta..."

Cô đã hoảng loạn,cô sẽ không giết anh ta không, cô không thể giết bất cứ ai...

Cô nao núng khi nghe *bằng!*Cô nhìn thấy người đàn ông đã chết khi cô ấy nói bằng những lời đứt quãng:'Anh .. đã giết tôi."

"Không, tôi không.. Tôi không thể giết bất cứ ai. Tôi hướng ánh nhìn của mình vào nơi tối tăm này.. Tôi thấy mình đang rơi nước mắt và cầm khẩu súng.. Tôi không thể hiểu được gì.

Cô nghe nói:"Bạn đã giết anh ta'

Không tôi KHÔNG...



Cô lại nghe thấy, 'cô đã giết Papa.

"Không.Tôi yêu Papa... tại sao tôi lại giết ông ấy... ông ấy đã giết cha mình"

Cô lại nghe tiếng nói:'Đó là cô... vì cha cô đã chết và những người khác nữa..!

"Không,tôi không giết ai hết.Làm ơn đi.Tôi không thể giết bất cứ ai!"

Đột nhiên cô cảm thấy đau khắp người.Cô bất lực nhìn vào cánh tay mình khi thấy những vết thắt lưng.Cô bị bao vây bởi nỗi sợ hãi...Giống như cô đang sống mọi thứ

Cô đã đi qua ngay lập tức.Cô nghe thấy tiếng cười khúc khích kinh hoàng tương tự và tôi nhìn xung quanh để biết con quái vật đó ở đâu...Cô sẽ định nghĩa nỗi sợ hãi là hắn... nhưng cô thấy bóng tối...

Cô quay lại phía sau và tôi cảm thấy ai đó đang túm lấy cổ mình,Đông Hoàng của cô mắt rưng rưng...Cô đã cầu xin dừng lại nhưng không có lời nào thoát ra khỏi miệng như thể môi cô bị bịt kín...

Cô cảm thấy anh ấy hôn vào cổ cô và tra tấn nó... Cô cố tránh ra và đẩy anh ấy... nhưng anh ấy đã biến mất..

Cô có thể nghe thấy tiếng cười nhạo báng đó của anh ấy vang lên trong đầu cô.

Đôi tai cô...

Cô thất vọng bịt tai lại... rồi mọi thứ chìm vào im lặng.. cái gì vậy... không một âm thanh.. không một ai..chỉ là bóng tối.

Cô nghe thấy một tiếng khóc.. một tiếng khóc quen thuộc.. trái tim cô đau nhói vì điều đó...Cô lại nghe thấy nó...Bảo... con yêu của cô,Bảo... tôi nhớ con...Bảo!Cô chỉ có thể nghĩ về tên của anh ấy.

Cô cảm thấy má mình ươn ướt....Cô chạm vào má mình và cố gắng lau nước mắt...Cô nhìn xung quanh và mọi thứ đều mờ đi...cô mất vài giây để nhìn rõ ràng..