Ngang Tài, Ngang Sức

Chương 88




Vân Trì hơi choáng váng khi bị rút ra một lượng máu lớn. Anh được Cố Hải sắp xếp cho một phòng khác. Lam Tâm đã được đưa về phòng, còn rất đau nhưng nhìn đứa trẻ đang đã kề da trên ngực mình, nước mắt hạnh phúc tràn ra từ khoé mắt.

- Dì ơi, Vân Trì đâu?

Cô muốn được gặp Vân Trì, khi ra ngoài không thấy anh, lòng có chút hụt hẫng.

- Cậu Vân đi hiến máu rồi, cô Tịch Hy đang cấp cứu. Có vẻ nguy hiểm, cô ấy mất máu mà chỉ có cậu Vân có cùng nhóm máu thôi.

Lam Tâm nhíu mày lo lắng:

- Hi vọng họ sẽ bình an!

- Con có buồn không, khi cậu ấy không ở bên con lúc này!

- Không dì ạ, anh ấy là cứu người mà, không những một mà là ba sinh mệnh. Người ta nói cửa sinh là cửa tử, con thấy mình may mắn khi có thể thuận lợi sinh ra tiểu bảo bối. Mong cho mẹ con chị Tịch Hy cũng suôn sẻ vượt cạn.

***

Gần bước sang ngày mới, ánh đèn phòng cấp cứu mới tắt. Tần Lãnh chưa bao giờ thấy thời gian trôi lâu đến vậy. Tần phu nhân thì ngất lịm được Lâu Nghiêu đưa về nhà nghỉ ngơi rồi.

Y tá bước ra, Tần Lãnh lập tức lao tới:



- Vợ con tôi sao rồi?

- Ca phẫu thuật thành công. Một trai một gái, bé trai ra đời 23h35p, bé gái ra đời lúc 23h45p. Do sinh non nên sẽ được đưa vào lòng ấp. Còn mẹ thì vẫn còn ảnh hưởng thuốc gây mê, có lẽ sáng mai sẽ tỉnh. Hai tiếng nữa anh mới có thể gặp cô ấy.

Lần đầu tiên trong đời, Tần Lãnh rơi nước mắt. Ngay cả khi bố mất, anh vẫn cứng rắn không rơi một giọt lệ nào. Vậy mà đứng trước sinh tử của vợ và các con, anh không kiềm chế được.

Anh báo tin cho mẹ để bà yên tâm, sau đó đi về phía các con mình. Hai đứa trẻ nhỏ xíu xiu đang lim dim trong lồng ấp ấm áp. Anh chỉ có thể nhìn con từ bên ngoài qua lớp cửa kính.

Cố Hải cũng nhanh chóng báo cho Vân Trì, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Dù vẫn hơi mệt, anh vẫn quyết định đi tới phòng Lam Tâm. Anh sợ cô tủi thân khi anh không bên cạnh.

Nửa đêm, Vân Trì khẽ đẩy cửa đi vào, dì Hứa đã về nhà chuẩn bị vài đồ cần thiết. Lam Tâm đang ngủ, đứa nhỏ nằm nôi riêng cũng ngủ, thi thoảng ngọ nguậy một xíu. Anh nghiêng người nhìn con mình thật kỹ, có nét pha trộn giữa cả bố và mẹ.

Lam Tâm mở mắt thấy anh đang đứng bên nôi, không vội gọi anh mà mỉm cười ngắm nhìn khoảnh khắc bình yên ấy.

- Anh có mệt không?

Vân Trì giật mình quay lại:

- Em vất vả rồi, còn đau nhiều không?

- Không, thấy anh và con thì chẳng có gì đau đớn cả. Chị Tịch Hy sao rồi, em đã nghe dì Hứa nói qua.

- Tạm thời ổn rồi.



- Ừm, không ngờ lại sinh cùng nhau. Thế là tụi nhóc có cùng ngày sinh nhật.

Vân Trì ngồi cạnh nắm lấy tay cô:

- Xin lỗi không ở bên em ngay!

- Em hiểu mà, em không nghĩ ngợi gì cả.

Rồi cô xoa xoa lên chỗ băng trên tay anh, đó là chỗ đâm kim để lấy máu.

- Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ ngồi ở sofa trông chừng hai mẹ con. Em yên tâm, anh sẽ không rời đi đâu cả.

- Anh cũng mệt rồi, nằm cùng em không?

Phòng Cố Hải chuẩn bị khá lớn, có giường rộng và cả sofa. Vân Trì sợ ảnh hưởng tới cô bèn từ chối:

- Em vẫn còn đau mà, em cứ ngủ tiếp đi.

- Nhưng em muốn anh ôm em!

Lam Tâm nũng nịu nói nhỏ, Vân Trì cười cười rồi nằm xuống cạnh cô, anh thận trọng sợ làm đau cô ấy, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi mệt mỏi thiếp đi.