Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình

Chương 39




Cảnh sát lập tức chạy tới giữ anh lại. Anh chỉ vào mặt tên quản lý hộp đêm, giận dữ hét lên: “Mày không sợ đúng không! Để tao xem thử chỗ dựa của mày cứng thế nào, có cứng hơn nắm đấm của Hàn Định Dương tao hay không!”Bác sĩ nói với Hàn Định Dương rằng A Xuân tuy chưa bị xâm hại tình d.ục, nhưng đã bị quấy rối tình d.ục, tốt nhất nên đưa cô đến chỗ bác sĩ tâm lý và cho cô nhiều lời khuyên hơn.Tạ Nhu từ từ nằm xuống, nói, “Cho dù có chuyện gì, cậu cũng đều có thể nói với tớ. Chúng ta là bạn tốt nhất mà.”

Ngay lúc anh nói những lời kia, A Xuân vốn đang nhắm chặt mắt, biểu tình ngây dại đột nhiên bật khóc đau đớn.“À, không nghe được.”A Xuân hét lên: “Vậy thì cậu quản tốt cái miệng của mình đi!”

Ác mộng kéo dài mấy chục phút vừa rồi là chuyện cô không bao giờ muốn nhớ lại.Khuyên răn gì đó anh không muốn tham gia vào, dù sao cũng là bạn thân của bạn gái, giữ gìn khoảng cách là điều cần thiết.Kiều Tây Thần biện giải, “Tôi có thể bảo đảm!”A Xuân xốc chăn lên, vội hỏi: “Ai nói với cậu là tớ có người mình thích hả!”

Đó là vết nhơ trong cuộc đời cô, mãi mãi không thể tẩy sạch, cũng là vết nhơ trong tâm hồn cô.Chương sau

Điều may mắn duy nhất của cô chính là người nhận điện thoại là Hàn Định Dương chứ không phải Tạ Nhu.Cô không có cách nào đối mặt với Tạ Nhu, người bạn tốt nhất của cô trong tình trạng khốn khổ như thế.

Cô không có cách nào đối mặt với Tạ Nhu, người bạn tốt nhất của cô trong tình trạng khốn khổ như thế.Nếu cậu thích Hàn Định Dương, Hàn Định Dương cũng có tình cảm với cậu, tớ sẽ không làm kỳ đà khiến người ta chán ghét.Tạ Nhu rầu rĩ không vui, “Có gì cần lo lắng chứ.”Cô nói: “Có người mình thích không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Bác sĩ nói với Hàn Định Dương rằng A Xuân tuy chưa bị xâm hại tình d.ục, nhưng đã bị quấy rối tình d.ục, tốt nhất nên đưa cô đến chỗ bác sĩ tâm lý và cho cô nhiều lời khuyên hơn.Tạ Nhu và Kiều Tây Thần tham gia tiệc tối ăn mừng của đoàn kịch, lúc về ký túc xá đã là 11 giờ. Tạ Nhu không ngờ muộn thế này mà A Xuân vẫn chưa về.“Có chuyện gì thế?”Tạ Nhu lại miên man suy nghĩ.

Hàn Định Dương cảm thấy, chuyện như thế này vẫn nên nói với Tạ Nhu.

Khuyên răn gì đó anh không muốn tham gia vào, dù sao cũng là bạn thân của bạn gái, giữ gìn khoảng cách là điều cần thiết.Tạ Nhu lo lắng không kìm được, “A Xuân còn chưa về, em hơi lo lắng.”

Nhưng A Xuân khóc đau đớn như thế, cầu xin anh không nói với Tạ Nhu càng khiến Hàn Định Dương nghi ngờ.Cũng không đến mức đó. Tạ Nhu là người thành thật, không thể giấu được chuyện gì, sao có thể tự mình giận dỗi mà chẳng nói anh nghe.

“Vì sao không thể nói?”“Đừng lo lắng quá, chắc lát nữa sẽ về thôi, em chờ thêm chút là được.”

Anh dựa vào vách tường phòng bệnh, ánh mắt nhìn A Xuân chăm chú, không bỏ lỡ một tia cảm xúc nào của cô, “Các cậu là bạn tốt nhiều năm rồi, tình cảm như chị em ruột. Chuyện thành như thế này, cậu nên nói cho cô ấy biết đầu tiên mới phải.”Giọng Hàn Định Dương thật dịu dàng.

Cảm xúc của A Xuân hiển nhiên hơi suy sụp. Cô nắm chặt ga trải giường, liên tục lắc đầu: “Không được nói, nhất định không được nói. Đừng để cậu ấy biết, xin cậu, đừng nói với cậu ấy!”Anh dựa vào vách tường phòng bệnh, ánh mắt nhìn A Xuân chăm chú, không bỏ lỡ một tia cảm xúc nào của cô, “Các cậu là bạn tốt nhiều năm rồi, tình cảm như chị em ruột. Chuyện thành như thế này, cậu nên nói cho cô ấy biết đầu tiên mới phải.”

Khóe mắt Hàn Định Dương híp lại. Anh nhấp miệng, trầm ngâm thật lâu rồi mới mở miệng: “Có phải cậu…”

Nhưng anh còn chưa nói ra lời, A Xuân đã vội phủ nhận: “Không phải!”Hàn Định Dương thừa dịp ôm lấy Tạ Nhu, một cái ôm thật chặt, gắt gao ghì chặt cô vào lồng ngực, vùi mặt vào làn tóc cô hít thật sâu.

“Cậu còn chưa biết tôi định nói gì.”“Hỏi em chút, về rồi à?”“Được được được.”

“Mặc kệ cậu nghĩ gì, tôi đều sẽ nói với cậu là không phải! Không có chuyện ấy!”A Xuân không còn là người độc hành lẻ bóng trong đêm tối nữa. Cô có người bạn thân nhất và duy nhất, Tạ Nhu.

A Xuân rời giường bệnh, lấy áo khoác với cặp sách của mình vội đi ra ngoài, “Không còn sớm nữa, tôi phải về trường đây.”Nhưng A Xuân khóc đau đớn như thế, cầu xin anh không nói với Tạ Nhu càng khiến Hàn Định Dương nghi ngờ.

Phản ứng của cô đã chứng mình suy nghĩ trong lòng Hàn Định Dương, A Xuân không bình thường.Hàn Định Dương cảm thấy có gì đó không bình thường.

Tạ Nhu và Kiều Tây Thần tham gia tiệc tối ăn mừng của đoàn kịch, lúc về ký túc xá đã là 11 giờ. Tạ Nhu không ngờ muộn thế này mà A Xuân vẫn chưa về.Chương sauMà A Xuân vẫn hai bàn tay trắng như cũ.

Cô gọi điện thoại cho A Xuân nhưng không có ai nghe. Sau đó cô lại nhận được cuộc gọi từ Hàn Định Dương.Cô bỗng bật dậy hỏi: “Ai nói!”Tạ Nhu vội vàng bước lại gần, cởi bao tay mình ra, giữ chặt và chà xát đôi bàn tay lạnh như băng của anh.

Ngoài hành lang, cô nhận điện thoại: “Sao thế?”Lúc A Xuân từ bệnh viên bước ra, mưa rơi rất lớn. Nhưng cô không mở ô.

“Hỏi em chút, về rồi à?”Chương trướcSau này, A Xuân từng lén đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý.Kiều Tây Thần mở miệng: “Sao tôi biết được! Có lẽ nghe tin đồn nhảm nhí ở đâu đó, này cũng không trách tôi được. Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, chuyện cậu với Hàn Định Dương…”

Giọng Hàn Định Dương thật dịu dàng.Chỉ là cô nghĩ, nếu Tạ Nhu biết cô bị bắt nạt, sao lại có vẻ bình tĩnh như bây giờ, sợ là đã làm loạn lên rồi.

“Vừa về ký túc xá.”Cảm xúc Tạ Nhu rất bình đạm, nhưng đây chỉ là gió êm biển lặng trước cơn bão.

Tạ Nhu lo lắng không kìm được, “A Xuân còn chưa về, em hơi lo lắng.”Lúc A Xuân về phòng ngủ, ký túc xá đã tắt đèn, bạn cùng phòng đều đã đi ngủ. Trong phòng im ắng không có tiếng người.

Hàn Định Dương nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn A Xuân ngồi ghế sau taxi với vẻ mặt hoảng hốt.Giọng Tạ Nhu hơi mang một chút nghẹn ngào, A Xuân đoán là do buổi chiều diễn đến khàn cả giọng.

“Đừng lo lắng quá, chắc lát nữa sẽ về thôi, em chờ thêm chút là được.”“Chuyện gì đấy?”Sắc mặt Tạ Nhu trầm xuống. Cô không nói lời nào, ngồi xuống ghế của mình.

“Ừm.”Tạ Nhu vẫn không yên lòng, làm khẩu hình miệng với Kiều Tây Thần đang đắp mặt nạ bên cạnh, bảo cô ta mau gọi điện thoại cho A Xuân, nếu vẫn không bắt máy thì phải gọi liên tục.

Tạ Nhu vẫn không yên lòng, làm khẩu hình miệng với Kiều Tây Thần đang đắp mặt nạ bên cạnh, bảo cô ta mau gọi điện thoại cho A Xuân, nếu vẫn không bắt máy thì phải gọi liên tục.

Kiều Tây Thần bĩu môi, trong lòng thầm nói, có bạn trai liền mặc kệ bạn thân, còn bảo cô ta gọi điện thoại. Hai người bọn cô lại chẳng thân nhau.

Tuy rằng không vui, nhưng cô ta vẫn cầm điện thoại gọi cho A Xuân.Trong phòng ngủ yên tĩnh, ai cũng nghe thấy tiếng khóc cua A Xuân, nhưng lúc này chẳng ai lên tiếng.

“Đúng rồi, A Định, anh đang làm gì đấy?”

Tạ Nhu hỏi.Tuy rằng không vui, nhưng cô ta vẫn cầm điện thoại gọi cho A Xuân.Cô sợ đến mức suýt kêu lên thành tiếng.

“Đang về ký túc xá, vừa mới ra ngoài giải quyết chút chuyện.”Kỳ thật những động tác nhỏ của A Xuân và Hàn Định Dương Tạ Nhu đều thấy cả, nhưng cô giả vờ như không biết gì.

“Chuyện gì đấy?”

“Sau này sẽ nói cho em nghe, bây giờ muộn rồi, em nghỉ sớm đi, anh cúp máy nhé.”Khi còn nhỏ bị cha mẹ lơ là, khiến tính cách cô trở nên quái lạ, bị bạn bè cô lập như quái vật.Hàn Định Dương cảm thấy choáng váng.

Tạ Nhu cúp điện thoại, vừa đúng lúc Kiều Tây Thần cũng buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ nhún vai: “Vẫn không nhận.”A Xuân lập tức ngẩng mặt nhìn cô, nhưng bóng tối che khuất khiến cô không thấy rõ sắc mặt Tạ Nhu, cho nên trong lòng cũng không chắc Hàn Định Dương có nói với cô hay chưa.

Sắc mặt Tạ Nhu trầm xuống. Cô không nói lời nào, ngồi xuống ghế của mình.Buổi tối, Tạ Nhu xong lớp tự học thì tự mình về kí túc xá, nhìn thấy Hàn Định Dương đứng dưới ánh đèn đường ở phía xa.Điều may mắn duy nhất của cô chính là người nhận điện thoại là Hàn Định Dương chứ không phải Tạ Nhu.

Sau đó Kiều Tây Thần đến phòng tắm công cộng tắm rửa. Lúc cô ta về phòng vẫn thấy Tạ Nhu ngồi ngây ngẩn ở chỗ kia.

“Cậu cũng đừng lo quá. Cậu ta cũng thành niên rồi, đâu phải con nít nữa.”“Tôi chưa nói gì cả.”

“Tớ không lo lắng.”Hàn Định Dương cảm thấy, chuyện như thế này vẫn nên nói với Tạ Nhu.Cô gọi điện thoại cho A Xuân nhưng không có ai nghe. Sau đó cô lại nhận được cuộc gọi từ Hàn Định Dương.

Tạ Nhu rầu rĩ không vui, “Có gì cần lo lắng chứ.”Ngay lúc anh nói những lời kia, A Xuân vốn đang nhắm chặt mắt, biểu tình ngây dại đột nhiên bật khóc đau đớn.Học diễn xuất mà.Chỉ sợ mấy ngày nay bận quá, không đủ quan tâm nên làm cô giận sao?

Nếu Hồ A Xuân và Hàn Định Dương ở bên nhau, cô còn phải lo gì nữa.

Lúc A Xuân về phòng ngủ, ký túc xá đã tắt đèn, bạn cùng phòng đều đã đi ngủ. Trong phòng im ắng không có tiếng người.Hàn Định Dương nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn A Xuân ngồi ghế sau taxi với vẻ mặt hoảng hốt.

Động tác của A Xuân rất nhẹ, tận lực không làm ồn đến Tạ Nhu. Nhưng thực tế, Tạ Nhu chưa hề ngủ.Ác mộng kéo dài mấy chục phút vừa rồi là chuyện cô không bao giờ muốn nhớ lại.

Sau khi rửa mặt, cẩn thận đi lên giường, sửa lại đống chăn màn rồi xoay người, A Xuân mới phát hiện ra một bóng đen sau lưng mình.Sau đó Kiều Tây Thần đến phòng tắm công cộng tắm rửa. Lúc cô ta về phòng vẫn thấy Tạ Nhu ngồi ngây ngẩn ở chỗ kia.

Cô sợ đến mức suýt kêu lên thành tiếng.Chương trước

Là Tạ Nhu.“Được được, không nói.”Cảnh sát hy vọng A Xuân có thể làm nhân chứng vạch mặt tên quản lý hộp đêm, nhưng A Xuân kiên quyết không đồng ý, thậm chí không gặp cảnh sát.

Cô dựa lưng vào tường ngồi, không biết đã ở đó bao lâu.Tạ Nhu cũng không nói gì. Chính cô cũng rất đau khổ, phải an ủi cô ấy như thế nào đây?

“Dọa cậu rồi.”Hàn Định Dương bận như chó vậy.Vừa lúc tới giai đoạn ôn tập cuối kỳ, chương trình học đã hoàn thành, cơ hội gặp mặt của Tạ Nhu và Hàn Định Dương càng ít hơn. Cô bắt đầu tránh anh, cũng chẳng chủ động tìm anh.

Giọng Tạ Nhu hơi mang một chút nghẹn ngào, A Xuân đoán là do buổi chiều diễn đến khàn cả giọng.Động tác của A Xuân rất nhẹ, tận lực không làm ồn đến Tạ Nhu. Nhưng thực tế, Tạ Nhu chưa hề ngủ.

“Sao cậu còn chưa ngủ nữa?”

Tạ Nhu nói: “Cậu biết tớ mà, tớ muộn lắm mới ngủ được. Chỉ là sao bây giờ cậu mới về, đi với ai thế?”A Xuân nghĩ rồi nói, “Buổi tối mới chính thức bắt đầu, đại khái…”Cô ấy hệt như một tia nắng mặt trời chiếu vào bóng tối. Các cô từng trải qua những chuyện giống nhau, không có bạn bè, không có người thân quan tâm.

Cô ấy không hỏi cô đã làm gì, lại hỏi cô đi với ai.“Vì sao không thể nói?”

A Xuân lập tức ngẩng mặt nhìn cô, nhưng bóng tối che khuất khiến cô không thấy rõ sắc mặt Tạ Nhu, cho nên trong lòng cũng không chắc Hàn Định Dương có nói với cô hay chưa.“Đang về ký túc xá, vừa mới ra ngoài giải quyết chút chuyện.”Tạ Nhu vẫn cố chấp đẩy anh ra, ánh mắt nhìn sang bên cạnh.

Chỉ là cô nghĩ, nếu Tạ Nhu biết cô bị bắt nạt, sao lại có vẻ bình tĩnh như bây giờ, sợ là đã làm loạn lên rồi.

A Xuân yên lòng, Tạ Nhu lại không buông tha gặng hỏi: “Vậy sao cậu không nghe điện thoại.”“Tớ chẳng thích ai cả!”

“À, không nghe được.”

A Xuân nói dối, “Tớ bận cả tối mà.”Hàn Định Dương nhíu mày hỏi, “Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, giờ ôm cũng không được.”

“Diễn cả đêm hả?”Tạ Nhu phủi ống tay áo anh, “Sắp đông thành người tuyết luôn rồi.”Nghĩ đến chuyện bị bắt nạt xảy ra hôm nay, lại nhớ lại sự cô đơn trong quá khứ, cô lại đau lòng, không chịu được mà khóc nấc lên.

“Ừ.”Nếu Hồ A Xuân và Hàn Định Dương ở bên nhau, cô còn phải lo gì nữa.

A Xuân nghĩ rồi nói, “Buổi tối mới chính thức bắt đầu, đại khái…”Còn có thể làm gì chứ?

Cô tính giờ: “Đại khái 8 giờ là bắt đầu, cho nên đến bây giờ mới kết thúc.”Hàn Định Dương cầm lấy bao tay rồi lại đeo lên cho cô, sau đó nắm lấy tay cô: “Anh không lạnh.”

“A, 8 giờ.”

Đó cũng là lúc Hàn Định Dương rời khỏi khán phòng, kể cả khi <Lôi vũ> đang tiến tới đoạn cao trào gần kết, anh cũng chẳng xem xong.

Đây là vội vàng theo đuổi sao?Khoảng thời gian đó, tinh thần A Xuân không ổn định.

Tạ Nhu lại miên man suy nghĩ.Lại nói đến Tạ Nhu, một khi hạt giống hoài nghi gieo xuống, chắc chắn nó sẽ mọc rễ nảy mầm.“Vì sao đột nhiên cô ấy lại hỏi tôi có người mình thích hay không chứ?”Không biết từ khi nào, đêm đã rất khuya.

Lúc cô đang nói chuyện điện thoại với Hàn Định Dương bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc của A Xuân từ đầu dây bên kia.Sáng ngày hôm sau, A Xuân liền kéo Kiều Tây Thần ra ngoài, chất vấn cô trên sân thể dục vắng người: “Cậu đã đồng ý với tôi rồi!”Phản ứng của cô đã chứng mình suy nghĩ trong lòng Hàn Định Dương, A Xuân không bình thường.

“A Xuân, cậu có người mình thích rồi phải không?”

A Xuân mới vừa nằm xuống, Tạ Nhu đột nhiên lên tiếng, khiến cô rùng mình.Cô dựa lưng vào tường ngồi, không biết đã ở đó bao lâu.

Cô bỗng bật dậy hỏi: “Ai nói!”“A Xuân, cậu có người mình thích rồi phải không?”

A Xuân xốc chăn lên, vội hỏi: “Ai nói với cậu là tớ có người mình thích hả!”

“Cậu… Kích động gì thế?”

Cảm xúc Tạ Nhu rất bình đạm, nhưng đây chỉ là gió êm biển lặng trước cơn bão.

Cô nói: “Có người mình thích không phải là chuyện rất bình thường sao?”“Tớ không lo lắng.”

“Tớ chẳng thích ai cả!”Cảnh sát lập tức chạy tới giữ anh lại. Anh chỉ vào mặt tên quản lý hộp đêm, giận dữ hét lên: “Mày không sợ đúng không! Để tao xem thử chỗ dựa của mày cứng thế nào, có cứng hơn nắm đấm của Hàn Định Dương tao hay không!”

A Xuân một mực phủ nhận, thái độ kiên quyết.Vốn cô còn nghĩ rằng hai người sẽ sánh bước bên nhau mãi mãi, lại không nghĩ tới chuyện Tạ Nhu đã thay đổi. Cô tới thành phố B, có gia thế hiển hách, có người nhà yêu thương, còn có cả bạn trai.

Nhưng cảm xúc kích động của cô lại càng chứng thực suy đoán trong lòng Tạ Nhu.Nếu không thì cô biết làm sao bây giờ?

“Quên đi, đợi khi nào cậu muốn nói với tớ rồi nói cũng được.”Cô ấy không hỏi cô đã làm gì, lại hỏi cô đi với ai.

Tạ Nhu từ từ nằm xuống, nói, “Cho dù có chuyện gì, cậu cũng đều có thể nói với tớ. Chúng ta là bạn tốt nhất mà.”Sau đó Hàn Định Dương vì chuyện này mà tìm A Xuân mất lần. Dù sao lúc xảy ra chuyện, cả hai người đều ở đó.“Cậu cũng đừng lo quá. Cậu ta cũng thành niên rồi, đâu phải con nít nữa.”

Nếu cậu thích Hàn Định Dương, Hàn Định Dương cũng có tình cảm với cậu, tớ sẽ không làm kỳ đà khiến người ta chán ghét.Editor: Giản Linh Kiwi

Lúc Tạ Nhu chui vào ổ chăn, cô dụi dụi mắt rồi nhắm chặt lại.Chỉ là có hai lần, anh gọi A Xuân trong lớp ra nói chuyện lại bị Tạ Nhu bắt gặp.“Cậu còn chưa biết tôi định nói gì.”“Cậu còn nói!”

A Xuân lại nằm xuống, đầu óc rối loạn.

Nghĩ đến chuyện bị bắt nạt xảy ra hôm nay, lại nhớ lại sự cô đơn trong quá khứ, cô lại đau lòng, không chịu được mà khóc nấc lên.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, ai cũng nghe thấy tiếng khóc cua A Xuân, nhưng lúc này chẳng ai lên tiếng.

Tạ Nhu cũng không nói gì. Chính cô cũng rất đau khổ, phải an ủi cô ấy như thế nào đây?

Mỗi người bọn cô mang một tâm sự.

Không biết từ khi nào, đêm đã rất khuya.A Xuân nói dối, “Tớ bận cả tối mà.”

Sáng ngày hôm sau, A Xuân liền kéo Kiều Tây Thần ra ngoài, chất vấn cô trên sân thể dục vắng người: “Cậu đã đồng ý với tôi rồi!”

“Tôi chưa nói gì cả.”Thật là kỳ lạ.

Kiều Tây Thần biện giải, “Tôi có thể bảo đảm!”Sau khi rửa mặt, cẩn thận đi lên giường, sửa lại đống chăn màn rồi xoay người, A Xuân mới phát hiện ra một bóng đen sau lưng mình.

A Xuân hét lên: “Vậy thì cậu quản tốt cái miệng của mình đi!”Cảm xúc của A Xuân hiển nhiên hơi suy sụp. Cô nắm chặt ga trải giường, liên tục lắc đầu: “Không được nói, nhất định không được nói. Đừng để cậu ấy biết, xin cậu, đừng nói với cậu ấy!”

“Được được được.”

Kiều Tây Thần khoanh tay, “Chẳng phải chỉ là lấy đi nhân vật của cậu thôi sao, bây giờ còn phải hầu cậu như tổ tông thế này.”Vậy nên A Xuân vừa thấy Hàn Định Dương đã lập tức trốn đi, không muốn dính dáng đến anh.

“Vì sao đột nhiên cô ấy lại hỏi tôi có người mình thích hay không chứ?”“Chờ em.”

Kiều Tây Thần mở miệng: “Sao tôi biết được! Có lẽ nghe tin đồn nhảm nhí ở đâu đó, này cũng không trách tôi được. Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, chuyện cậu với Hàn Định Dương…”Bác sĩ tâm lý thôi miên cô để giải mở những nỗi băn khoăn.

“Cậu còn nói!”

“Được được, không nói.”“Sao cậu còn chưa ngủ nữa?”

Khoảng thời gian đó, tinh thần A Xuân không ổn định.Cô tính giờ: “Đại khái 8 giờ là bắt đầu, cho nên đến bây giờ mới kết thúc.”Tạ Nhu cúp điện thoại, vừa đúng lúc Kiều Tây Thần cũng buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ nhún vai: “Vẫn không nhận.”

Cảnh sát hy vọng A Xuân có thể làm nhân chứng vạch mặt tên quản lý hộp đêm, nhưng A Xuân kiên quyết không đồng ý, thậm chí không gặp cảnh sát.Một bên là người con trai cô thích, một bên là bạn thân.

Sau đó Hàn Định Dương vì chuyện này mà tìm A Xuân mất lần. Dù sao lúc xảy ra chuyện, cả hai người đều ở đó.

Chỉ là có hai lần, anh gọi A Xuân trong lớp ra nói chuyện lại bị Tạ Nhu bắt gặp.

Hàn Định Dương thì chẳng sao cả, nhưng A Xuân lại sợ thần hồn nát thần tính, sợ Tạ Nhu nghi ngờ.

Vậy nên A Xuân vừa thấy Hàn Định Dương đã lập tức trốn đi, không muốn dính dáng đến anh.

Sau này, A Xuân từng lén đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý thôi miên cô để giải mở những nỗi băn khoăn.

Khi còn nhỏ bị cha mẹ lơ là, khiến tính cách cô trở nên quái lạ, bị bạn bè cô lập như quái vật.

Cô bị cả thế giới vứt bỏ, ở chỗ sâu trong bóng tối. Cho đến khi… Cô gái kia xuất hiện.“Đúng rồi, A Định, anh đang làm gì đấy?”

Cô ấy hệt như một tia nắng mặt trời chiếu vào bóng tối. Các cô từng trải qua những chuyện giống nhau, không có bạn bè, không có người thân quan tâm.

Các cô liế.m láp vết thương cho nhau, làm bạn với nhau.A Xuân lại nằm xuống, đầu óc rối loạn.

A Xuân không còn là người độc hành lẻ bóng trong đêm tối nữa. Cô có người bạn thân nhất và duy nhất, Tạ Nhu.A Xuân yên lòng, Tạ Nhu lại không buông tha gặng hỏi: “Vậy sao cậu không nghe điện thoại.”

Vốn cô còn nghĩ rằng hai người sẽ sánh bước bên nhau mãi mãi, lại không nghĩ tới chuyện Tạ Nhu đã thay đổi. Cô tới thành phố B, có gia thế hiển hách, có người nhà yêu thương, còn có cả bạn trai.Bác sĩ tâm lý cảnh báo A Xuân đừng nên sa vào quá khứ đau xót. Cô nên hướng về phía trước, kết thêm nhiều bạn, đừng mua dây buộc mình.

Mà A Xuân vẫn hai bàn tay trắng như cũ.Lúc Tạ Nhu chui vào ổ chăn, cô dụi dụi mắt rồi nhắm chặt lại.

Bác sĩ tâm lý cảnh báo A Xuân đừng nên sa vào quá khứ đau xót. Cô nên hướng về phía trước, kết thêm nhiều bạn, đừng mua dây buộc mình.

Lúc A Xuân từ bệnh viên bước ra, mưa rơi rất lớn. Nhưng cô không mở ô.Vài bông tuyết rơi trên bả vai anh. Anh cúi mặt, ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống đỉnh đầu, vừa vặn để nửa sườn mặt bên kia khuất vào bóng tối.

Dưới cơn mưa tầm tã, cô vừa đi vừa khóc, tựa như mất đi vật sở hữu.

Lại nói đến Tạ Nhu, một khi hạt giống hoài nghi gieo xuống, chắc chắn nó sẽ mọc rễ nảy mầm.

Kỳ thật những động tác nhỏ của A Xuân và Hàn Định Dương Tạ Nhu đều thấy cả, nhưng cô giả vờ như không biết gì.A Xuân một mực phủ nhận, thái độ kiên quyết.

Học diễn xuất mà.Giờ là mùa đông lạnh giá, lạnh đến run cầm cập. Một mình anh chờ cô dưới ký túc xá, không biết đã qua bao lâu.A Xuân mới vừa nằm xuống, Tạ Nhu đột nhiên lên tiếng, khiến cô rùng mình.

Nếu không thì cô biết làm sao bây giờ?

Một bên là người con trai cô thích, một bên là bạn thân.Khóe mắt Hàn Định Dương híp lại. Anh nhấp miệng, trầm ngâm thật lâu rồi mới mở miệng: “Có phải cậu…”

Còn có thể làm gì chứ?“Mặc kệ cậu nghĩ gì, tôi đều sẽ nói với cậu là không phải! Không có chuyện ấy!”

Vừa lúc tới giai đoạn ôn tập cuối kỳ, chương trình học đã hoàn thành, cơ hội gặp mặt của Tạ Nhu và Hàn Định Dương càng ít hơn. Cô bắt đầu tránh anh, cũng chẳng chủ động tìm anh.

Hàn Định Dương bận như chó vậy.

Theo chương trình học của thầy Tần, vốn anh chỉ cần tham gia thi cuối kỳ như các bạn cùng lớp là được, ai ngờ thầy lại xem trọng anh, thế mà lại giao luận văn cho anh làm hệt như sinh viên hệ thạc sĩ.“Còn nói không lạnh.”Bấm tay tính toán, cũng lâu rồi anh chưa được ôm bạn gái mình, có chút nhớ cô.

Hàn Định Dương cảm thấy choáng váng.

Bấm tay tính toán, cũng lâu rồi anh chưa được ôm bạn gái mình, có chút nhớ cô.

Nhưng khi gọi điện thoại cho Tạ Nhu, cô luôn tìm đủ cách thoái thác, thậm chí còn không bắt máy.Lúc cô đang nói chuyện điện thoại với Hàn Định Dương bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc của A Xuân từ đầu dây bên kia.

Hàn Định Dương cảm thấy có gì đó không bình thường.

Chỉ sợ mấy ngày nay bận quá, không đủ quan tâm nên làm cô giận sao?

Cũng không đến mức đó. Tạ Nhu là người thành thật, không thể giấu được chuyện gì, sao có thể tự mình giận dỗi mà chẳng nói anh nghe.

Thật là kỳ lạ.

Buổi tối, Tạ Nhu xong lớp tự học thì tự mình về kí túc xá, nhìn thấy Hàn Định Dương đứng dưới ánh đèn đường ở phía xa.

Vài bông tuyết rơi trên bả vai anh. Anh cúi mặt, ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống đỉnh đầu, vừa vặn để nửa sườn mặt bên kia khuất vào bóng tối.

Giờ là mùa đông lạnh giá, lạnh đến run cầm cập. Một mình anh chờ cô dưới ký túc xá, không biết đã qua bao lâu.Các cô liế.m láp vết thương cho nhau, làm bạn với nhau.

Tạ Nhu vội vàng bước lại gần, cởi bao tay mình ra, giữ chặt và chà xát đôi bàn tay lạnh như băng của anh.“Diễn cả đêm hả?”

Tạ Nhu đeo bao tay nhỏ của mình vào cho anh, đau lòng nói: “Anh ở đây làm gì thế?”Theo chương trình học của thầy Tần, vốn anh chỉ cần tham gia thi cuối kỳ như các bạn cùng lớp là được, ai ngờ thầy lại xem trọng anh, thế mà lại giao luận văn cho anh làm hệt như sinh viên hệ thạc sĩ.

“Chờ em.”Đây là vội vàng theo đuổi sao?

Hàn Định Dương cầm lấy bao tay rồi lại đeo lên cho cô, sau đó nắm lấy tay cô: “Anh không lạnh.”

“Còn nói không lạnh.”

Tạ Nhu phủi ống tay áo anh, “Sắp đông thành người tuyết luôn rồi.”

Hàn Định Dương thừa dịp ôm lấy Tạ Nhu, một cái ôm thật chặt, gắt gao ghì chặt cô vào lồng ngực, vùi mặt vào làn tóc cô hít thật sâu.

Tạ Nhu đang muốn đẩy anh ra, Hàn Định Dương lại cố chấp nói: “Để anh ôm một chút.”

Tạ Nhu vẫn cố chấp đẩy anh ra, ánh mắt nhìn sang bên cạnh.

“Có chuyện gì thế?”

Hàn Định Dương nhíu mày hỏi, “Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, giờ ôm cũng không được.”