Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình

Chương 30




“Cậu ta đi về phía ai đấy!”

“Trời đất, gặp được đàn em đẹp trai nhất năm rồi, không ai sánh nổi!”

“Mặc kệ, cậu ta là của tớ! Các cậu đừng tranh với tớ, để tớ dẫn cậu ấy tới ký túc xá.”

Mấy đàn chị ở hội học sinh làm nhiệm vụ hướng dẫn người mới tiến lên, vui vẻ nhận lấy hành lý trong tay Hàn Định Dương, nhiệt tình hỏi han anh.

“Em ở khoa điện tử sao?”

“Sao lại đi một mình thế này?”

“Đi đường vất vả rồi. Đăng ký đây nè, rồi chị đưa em đến ký túc nhé!”

Đợi Hàn Định Dương tháo kính râm xuống, các đàn chị đều hít thở không thông.

Anh khẽ mỉm cười, nhận lấy cây bút rồi cúi người ghi tên mình vào bản đăng kí.

Điện thoại bỗng rung lên, nhưng chỉ mới được một chút đã tắt.

Hàn Định Dương nhìn tên hiển thị trên cuộc gọi nhỡ, là Tạ Nhu.

Anh cầm điện thoại nhìn khắp nơi. Cách đó không xa, dưới tán cây long não, Tạ Nhu đang chần chừ, đá mấy viên đá vụn dưới chân.

Trước khai giảng cô đã cắt tóc ngắn, nhìn rất thanh tú. Cô mặc một cái quần yếm cao bồi, áo thun trắng đơn giản theo phong cách trung tính.

Hàn Định Dương lễ phép cảm ơn mấy đàn chị nhiệt tình rồi đi về phía Tạ Nhu.

“Dọn dẹp xong rồi à?”

Tựa như một người bạn cũ, anh đội mũ lưỡi trai lên đầu Tạ Nhu.

“Ừm, em dọn xong lâu rồi.”

Tạ Nhu cầm mũ rồi đội lại ngay ngắn, rồi nhận lấy cái vali nhỏ xách tay của anh.

Hàn Định Dương cũng tự giác đặt tay lên vai Tạ Nhu: “Anh không có anh trai tốt dịu dàng như Tạ Cẩn Ngôn đưa đi học, cũng không thể để mẹ anh tuổi này còn đưa anh đi học nữa.”

“Hừm, dì Hàn còn trẻ mà!”

“Mẹ anh không ở đây, em vuốt mông ngựa* thật không đúng chỗ. Anh sẽ không chuyển lời giúp em đâu.”

* Vuốt mông ngựa: Tâng bốc, nịnh hót.

“Ai vuốt mông ngựa hả! Em chỉ nói sự thật thôi.”

“Anh tạm thời tin vậy.”

“Hàn Định Dương, anh cứ đáng ghét như thế em sẽ không giúp anh nữa.”

Tạ Nhu giả vờ muốn trả lại vali cho anh.

Hàn Định Dương cũng không để ý lắm: “Em vừa thấy đó, có rất nhiều đàn chị tranh nhau muốn giúp anh mang mà.”

Tạ Nhu thật sự hơi tức giận, xách hành lý bước nhanh hơn.

Hàn Định Dương nhanh chóng đuổi theo, ôm lấy bả vai Tạ Nhu: “Anh em tốt, giúp đỡ đi, anh sẽ nhớ rõ em lần này mà.”

Cảm nhận được độ ấm cơ thể cùng với sức mạnh của cánh tay đặt trên vai, mặt Tạ Nhu đỏ lên.

Tuy rằng ngoài miệng cô vẫn bảo anh đừng cù cưa lôi kéo, nhưng cô vẫn không né tránh anh.

Cô thích tiếp xúc thân mật với anh như thế, trong lòng như có luồng điện “rẹt rẹt” kích thích.

Bởi vì bề ngoài đẹp trai và khí chất của Hàn Định Dương, cả đường đi họ nhận được rất nhiều sự chú ý.

Đương nhiên, Tạ Nhu bên cạnh anh cũng chẳng kém gì. Bởi vì diện mạo thanh tú nên tỉ lệ người quay đầu ngoái nhìn cũng rất cao.

Tạ Nhu đương nhiên không thích Hàn Định Dương bị nhiều người vây xem như thế, thậm chí còn có nữ sinh muốn lấy điện thoại ra chụp lén anh.

“Không được chụp! Đừng chụp, tôi sẽ kiện cô quyền xâm phạm chân dung đó!”

Tạ Nhu cảnh cáo mấy cô gái kia.

“Dữ cái gì, không chụp thì thôi.”

Các nữ sinh bĩu môi.

Hàn Định Dương đáng chú ý như thế, quả đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt, lên đại học còn không bay cao hơn sao?

Cũng chẳng thể suốt ngày ở cạnh anh làm thuốc sát trùng, Tạ Nhu thật sự rất sầu não.

“Đến rồi.”

Hàn Định Dương cúi đầu xác nhận trong sổ tay nhập học của tân sinh viên, ở đó là ký túc xá nam số 14, chính là ký túc xá của anh.

Tạ Nhu lấy cớ “Thỉnh Phật về Tây”, đi vào phòng Hàn Định Dương, giúp anh dọn dẹp phòng ngủ.

Mấy người bạn cùng phòng của Hàn Định Dương đều đã dọn hành lý, thế nhưng phòng ngủ vẫn bừa bộn hệt như ổ chó. À không, ổ chó so với phòng này còn sạch sẽ hơn nhiều.

Hàn Định Dương vừa vào phòng liền nhíu mày.

Xưa nay anh thích sạch sẽ, thậm chí còn có chút ám ảnh với sự sạch sẽ, căn bản không chịu nổi phòng lộn xộn, đừng nói đến dơ bẩn.

Mấy người bạn cùng phòng rất nhiệt tình chào hỏi anh, nhìn qua đều là những anh chàng rất dễ gần.

Tạ Nhu biết trong lòng Hàn Định Dương không thoải mái, cũng chẳng nói nhiều mà cầm lấy cây lau nhà với cái chổi bắt đầu quét dọn.

Có nam sinh bĩu môi: “Đây là em gái cậu à? Thật siêng năng.”

“Không phải.”

Tạ Nhu dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem anh giới thiệu mình như thế nào. Kết quả, Hàn Đình Dương bình tĩnh nói: “Là em trai tôi.”

Tạ Nhu thật muốn ném cây lau nhà qua.

Mấy nam sinh cười ha ha, thấy Tạ Nhu lớn lên quả thật rất anh tú, không giống mấy nữ sinh bình thường.

Nhưng ngành kỹ thuật bọn họ cũng chẳng có nhiều bạn nữ, nên chỉ cần là giống cái là sẽ có lực hấp dẫn với bọn họ. Bọn họ đi qua nhiệt tình, muốn trao đổi số điện thoại và WeChat với Tạ Nhu.

Trong lòng Tạ Nhu thầm nghĩ, nếu là bạn cùng phòng của Hàn Định Dương, tương lai chắc chắn còn cần bọn họ giúp nên cũng thêm bạn tốt ngay.

Hàn Định Dương vòng tay dựa lưng vào tường xem náo nhiệt, trong lòng hơi khó chịu, cảm thấy cô hôm nay cởi mở quá mức.

Trước kia chưa từng bị nam sinh vây quanh, còn bây giờ thoạt nhìn rất vui vẻ.

Trong lòng Hàn Định Dương thầm mắng đám con trai tám đời chưa thấy qua phụ nữ này.

“Các cậu đừng thêm bạn tốt lung tung, em tôi rất lạnh lùng đấy.”

Anh vu vơ nói ra những lời này, nhưng cũng chẳng ai để ý đến. Mọi người vẫn còn vây quanh Tạ Nhu.

“Tôi là Lâm Việt Gia, bạn học nhớ đó nhé.”

“Vâng, tôi là Tạ Định Nhu.”

“Tôi là Trương Phàm Thiên.”

“Tên tôi là Lý Tiêu.”

“Được rồi, vậy sau này chúng tôi… A Định nhờ mọi người giúp đỡ nhé.”

Vốn cô định nói “A Định nhà chúng tôi”, nhưng may mà kịp dừng lại.

Lâm Việt Gia cười hỏi: “Cậu thật đúng là em trai cậu ta à?”

“Không phải!”

Tạ Nhu vội nói, “Tôi là con gái! Là em gái cậu ấy!”

“Ruột hả?”

“Không phải.”

Hàn Định Dương tiến đến, đoạt lấy cây lau nhà trong tay Tạ Nhu, “Được rồi được rồi, ở đây không cần em nữa, mau về đi.”

Tạ Nhu nhìn anh tự mình dọn dẹp, cô cũng không rời đi mà tiến đến bên hành lý, lấy quần áo thu hè ra, đặt trên giường rồi xếp lại gọn gàng, cất vào ngăn tủ cho anh.

Lâm Việt Gia hâm mộ nhìn Hàn Định Dương nói: “Em gái cậu hiền thật, tôi còn tưởng là bạn gái cậu cơ. Nếu là em gái tôi, chắc tôi phải đi dọn cho nó quá!”

Tạ Nhu giả vờ không nghe thấy gì, nhưng hai chữ “bạn gái” vẫn đánh trúng tim cô.

Tay cô sờ sờ trên quần áo Hàn Định Dương, cảm xúc ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến khiến lòng cô ngứa ngáy.

Hàn Định Dương dừng lại, nhìn về phía Tạ Nhu. Cô đang cúi đầu tập trung xếp đồ cho anh, từ tay áo, cổ áo đến các góc, mỗi nơi tay cô vuốt qua đều trở nên ngay ngắn.

Anh không biết cô học được từ chỗ nào, nhưng nhìn cô tỉ mỉ gấp quần áo cho mình, lòng Hàn Định Dương chợt ấm áp.

Đời này, hẳn là cô gái đó.

Mỗi ngày Tạ Nhu đều lo Hàn Định Dương sẽ được yêu thích quá mức, được nhiều nữ sinh theo đuổi.

Lỡ như anh nhìn ai thuận mắt, cô sẽ khóc chết mất.

Vậy nên cô thường lắc lư trước mặt anh, làm vệ sĩ cho anh.

Mới khai giảng mấy ngày, đã có mấy nam sinh muốn xin số điện thoại A Xuân, nói muốn mời cô đi ăn cơm hay uống nước.

Hai người bạn tốt nhất của cô đều được chào đón như vậy làm cho Tạ Nhu cảm thấy mất mát. Lỡ như bọn họ kết bạn mới thì sẽ lơ cô đi mất.

Nhưng thái độ cự tuyệt của A Xuân rất kiên quyết, thậm chí còn chẳng nể nang gì: “Tôi không thích đám con trai các cậu. Các cậu đừng đến tìm tôi nữa, thật ghê tởm.”

Xé rách cả da mặt, đến Tạ Nhu cũng phải đổ mồ hôi vì cô.

Cái này… Cũng quá đắc tội người khác rồi.

Đôi khi cô nói với A Xuân: “Lúc từ chối thì uyển chuyển một chút. Lỡ như đối phương là kẻ biế.n thái, cậu chọc giận họ, họ tạt axit cho thì làm sao?”

A Xuân vẫn nói: “Nhu Nhu, mình rất ghét con trai.”

Tạ Nhu nói: “Cậu không nghĩ đến chuyện yêu đương sao?”

A Xuân nói: “Có mà, nhưng là với người tớ thích.”

Tạ Nhu thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai cô: “Vậy là tốt rồi, tớ còn lo cậu ghét con trai như thế, không muốn làm quen với họ.”

Lời nói chưa xong, điện thoại Tạ Nhu vang lên.

Cô nhận điện thoại, ừm à vài tiếng rồi nói: “A Định hẹn tớ chơi game.”

Đôi môi mỏng của A Xuân khẽ mấp máy, cơ mặt căng chặt. Rốt cuộc cô cũng chẳng nói gì, yên lặng về chỗ ngồi, cầm một quyển tạp chí thời trang lên đọc.

Bạn cùng phòng Hoắc Thải Phù vừa chạy bộ về, cả người nóng nực chạy vào ký túc xá, lấy bình giữ nhiệt rót nước.

Một lát sau, Hoắc Thải Phù nói với Tạ Nhu bên cạnh: “Tạ Nhu, cốc của cậu có nước lạnh không?”

“Có.”

Tạ Nhu đang chơi game đến lúc gay cấn nhất. Cô không ngẩng đầu mà đưa ngay ly nước cho Hoắc Thải Phù.

“Cảm ơn nha, giờ tớ khát quá, không đợi nước nguội được.”

Hoắc Thải Phù cầm cốc Tạ Nhu lên đang định uống, bỗng A Xuân đột nhiên lao tới, cướp lấy chiếc cốc trong tay Hoắc Thải Phù.

Động tác di chuyển quá lớn, cả Tạ Nhu cũng phải ngẩng đầu nhìn qua.

Hoặc Thải Phù không đề phòng nên bị sặc nước, trước ngực ướt một mảng lớn, trên cằm cũng đọng lại vài giọt nước. Cô tức giận hỏi: “Cậu làm gì thế hả!”

A Xuân ôm cốc của Tạ Nhu vào ngực, vội nói: “Cậu không thể rót nước vào cốc mình mà uống sao? Dùng cốc của người khác là mất vệ sinh đấy!”

Hoắc Thải Phù ngẩn người. Bình thường mấy nữ sinh bọn cô là bạn tốt của nhau, có đôi khi mua đồ uống vị khác nhau thì sẽ uống chung. Nên căn bản cô chẳng thèm để ý chuyện này, huống chi mọi người đều không bị bệnh, dùng chung thì sao?

“Cùng lắm thì tớ rửa sạch cốc thôi, hơn nữa Tạ Nhu người ta cũng chưa nói gì, cậu kích động gì chứ? Cũng có phải uống của cậu đâu.”

A Xuân đỏ mặt: “Tớ không được, Tạ Nhu cũng không được!”

Thấy hai người sắp cãi nhau, Tạ Nhu vội vàng giảng hòa: “Không sao không sao, tớ không để ý đâu.”

A Xuân nặng nề để cốc nước lên bàn, tức giận chạy ra ngoài.

Tạ Nhu và Hoắc Thải Phù liếc nhìn nhau, không hiểu gì.

Chỉ có cô gái tên Kiều Tây Thần vẫn không nói gì, cứ thờ ơ lạnh nhạt với vở diễn trước mặt, khóe miệng bỗng nhếch lên, trong ánh mắt như có thâm ý.

Tạ Nhu nhanh chóng đứng dậy, nói với Hàn Định Dương trong game: “Đành phải hố anh thôi, A Xuân chạy đi rồi, em phải đuổi theo cô ấy.”

Bên kia, Hàn Định Dương hiển nhiên có chút khó chịu: “Cô gái đó sao mà nhiều chuyện thế!”

“Thoát nha.”

“Em đừng thân với cô ấy quá, cố ấy hơi kỳ lạ…”

Hàn Định Dương còn chưa nói xong, Tạ Nhu đã tháo tai nghe chạy đi.

Cô giữ lấy A Xuân ở cuối hành lang.

Vẻ mặt A Xuân ấm ức, nói: “Còn không phải vì tớ nghĩ cho sức khỏe của cậu, cậu còn không biết lòng người tốt.”

Tạ Nhu chỉ có thể cố an ủi, hơn nữa phải đồng ý với cô ấy, sau này sẽ không đưa cốc lung tung cho những bạn nữ khác nữa.

A Xuân nói: “Con trai cũng không được.”

Tạ Nhu chỉ có thể đồng ý liên tục: “Được được được, con trai cũng không cho mượn.”

Bây giờ mới dỗ được A Xuân.

Có đôi khi cô cảm thấy, A Xuân tức giận hệt như một đứa trẻ, chỉ cần cô dỗ vài tiếng là lại bình thường ngay.

Đêm trước ngày huấn luyện quân sự, Tạ Nhu hẹn Hàn Định Dương ở dưới ký túc xá của cô.

Hàn Định Dương vừa mới chơi bóng rổ xong. Anh mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, tùy ý dựa vào cột đèn đường nghịch điện thoại, thu hút rất nhiều cô gái liên tục quay đầu lại, cầm điện thoại lên chụp lén.

Tạ Nhu vỗ vai anh từ phía sau.

Hàn Định Dương lập tức đứng thẳng người: “Tìm anh à?”

“Ừ, có cái cho anh.”

Hàn Định Dương cúi đầu, nhìn ánh hoàng hôn chiếu trên khuôn mặt đỏ bừng của cô, cực kỳ động lòng người.

Ánh mắt anh dời xuống, nhìn cái túi trong tay cô, hỏi: “Cái gì vậy?”

Tạ Nhu nhìn xung quanh không thấy ai mới thần bí đưa đến trước mặt anh.

Hàn Định Dương thăm dò, đợi đến khi anh nhìn rõ đồ vật bên trong, sắc mặt anh cũng đỏ lên.

Đó là bốn năm bịch băng vệ sinh không gian bảy độ màu xanh.

“Ngày mai huấn luyện quân sự, anh dùng lót giày đi, để thấm mồ hôi.”

Tạ Nhu giải thích: “Mô hôi chân của con trai mấy anh nhiều, chắc sẽ khó chịu. Em nghe nói mấy đàn anh trước đây đều làm thế.”

Hàn Định Dương tỏ vẻ bình tĩnh nhận túi: “Em mua cho anh nhiều thế.”

“Em sợ anh ngại mua thôi.”

Tạ Nhu cười nhẹ một tiếng.

Da mặt Hàn Định Dương thật ra rất mỏng, thật sự không mất mặt được nên cô mới làm thôi.