- mày điên rồi sao? Nhanh thực hiện đi, đứng đó làm gì? - Chu Thiên không còn giữ đủ bình tĩnh cho mình nữa liền hét toáng lên.
Úc Khải Tôn lanh trí, sau khi đưa súng chìa ra trước mặt đám người đó, hắn bật cười như điên dại rồi nói.
- chúng mày có tin, chỉ cần một cú click chuột ngu ngốc của chúng mày có thể khiến cho cả tập đoàn hưng thịnh bấy lâu nay của Thừa Thiên biến mất chỉ trong vòng 1 nốt nhạc không? - cười lớn hơn - không tin à? làm đi!
Chu Thiên không nôn nóng, càng không manh động trước lời đe dọa đó. Ông kiêu ngạo nói thêm.
- con của mày đang nằm trong tay tao, chỉ cần tao biến mất, con mày cũng không giữ nổi cái mạng đâu!
Còn người mẹ đáng thương kia vẫn đứng đó gào thét, nước mắt tựa như sông dài khi chứng kiến cảnh cả hai đứa con mình đấu đá lẫn nhau.
- bà khóc làm gì? Chẳng phải chính bà muốn kết cục ngày hôm nay sao? Đáng lẽ ra...tôi là người phải được hạnh phúc kia kìa, chính bà...chính bà là người phá hỏng đi mọi thứ. Ngày hôm nay, không còn là gì nữa rồi, muộn rồi!
Hắn nhìn bà rồi cất lên những lời tận sâu trong đáy lòng mình.
- thưa ngài, máy đang khởi động. - một thuộc hạ vừa click chuột vào cho phần mã hoạt động.
Thời cơ đã đến, hắn nhanh chóng bóp còi nhắm thẳng vào bình chữa cháy để tạo ra hiệu ứng "sương mù" rồi vác cả người Tử Phi Long lẩn trốn đi ra bên ngoài. Ở đây, cả đám bị làn khói bao phủ không nhìn thấy bất kì thứ gì khác.
Nghi có chuyện không lành, Hoành Bách Niên liền bắn súng một cách không chủ đích, bắn tứ phương tám phía hòng ngăn chặn đường lui của hắn.
Không may, viên đạn cuối cùng vô tình trúng vào vai trái của hắn khiến máu chảy không ngừng. Trời biết trêu người mà, trong lúc gây gấp này còn làm cho lòng người chua xót. Hắn hơi nhăn mặt, nhưng cố tỏ ra mình ổn để đi theo hướng mà hắn đã đến.
Trước khi đến đây, hắn đã cài đặt thuốc nổ ở khắp cả căn cứ chỗ này. Chỉ cần đúng giờ, nó sẽ phát nổ đúng theo những gì hắn đã lập trình trước. Bằng cách nào chứ? Do cú click chuột vừa rồi ở máy tính, đó sẽ là cú click tử thần do chính bọn người đó bắt lấy.
Thật ra, mật mã mà Chu Thiên muốn chiếm lấy thực chất nó chỉ là một dãy số ngẫu nhiên trong chuỗi liên kết của những tổ chức ngầm thôi. Nó không tồn tại ở một thể nhất định nào cả. Ngày trước, khi ông ấy thấy cha hắn có được tờ giấy ghi mật mã đó, ông đã rất sốt sắn gả con gái mình cho hắn bằng mọi cách để chiếm được thế giới với tham vọng không đáy.
Hắn đã vài lần tìm hiểu về nó, hắn tự hỏi lòng mình vì sao nó lại khiến con người muốn chiếm đoạt như thế? Thật may là khi cha hắn qua đời, cũng là lúc hắn chôn cùng ông với mẫu giấy đó. Có lẽ đó là cách tốt nhất để chôn vùi nó mãi mãi để chẳng ai biết đến. Mẫu giấy mà Chu Thiên có được, chẳng qua đó là ông lấy khi chuốc say cha hắn trong một lần đến nhà chơi.
Tiếc là nó chỉ là bản sao của mẫu giấy chính mà ông hay mang theo bên người. Nó cũng bị đảo ngược số lại chứ không giống nguyên bản gốc. Dựa trên nguyên lý đó, hắn tìm cách tạo ra loại thuốc nổ có thể kích hoạt được mã khóa ngược đó.
Hoàng Bách Niên nghe có mùi khen khét xung quanh, biết là sắp có chuyện xảy ra. Anh liền chạy đến nói với mẹ
- nhanh lên, mau chạy thôi, có thuốc nổ.
- thuốc nổ? - Chu Thiên giật mình - tụi bây đâu, bắt bọn chúng lại, giữ hai mẹ con nó lại, không cho nó trốn thoát.
Sự vùng vẫy từ anh xem ra bất lực. Không được, phải mau chóng thoát thân.
- chúng mày định bỏ trốn với nhau à? Chết là chết chung ở đây, nghe rõ chưa? Loại chó phản chủ thì nên chết quách đi. Đã vậy, mày và Úc Khải Tôn cùng huyết thống nữa chứ? Hahaah... chuyện thú vị này mà đến giờ tao mới biết sao?
- thả mẹ tôi ra ngay, muốn chém muốn giết gì cứ tùy ông!
Trong lúc thấy đám người kia loay hoay tìm nơi cất giấu thuốc nổ, anh dùng ngòi súng đang nóng cứa dây đứt ra. Nắm chặt tay mẹ rồi gật đầu. Anh đang lắng nghe tiếng đếm ngược của căn phòng mang tên "tử thần" này.
"Bùm...Bùm...Bùm..." - từng mảnh vỡ tung tóe ra khắp nơi. Thuốc nổ đang phát huy tác dụng của nó. Anh chạy hết ga để đưa mẹ ra ngoài. Bất ngờ, Chu Thiên nắm được tay của mẹ anh, khuôn mặt dính đầy máu do miễn bắn vào.
- mày phải chết, phải chết....
- thả bà ấy ra ngay! - anh quát
Ông rút ra khẩu súng mang bên người, bắn thẳng vào chân bà khiến bà hoảng hốt, máu chảy lênh láng.
Khói tung mù mịt bao lấy không gian. Vì muốn giữ mạng sống cho anh, bà đã chấp nhận hy sinh bằng mọi giá. Hoàng Bách Niên chưa kịp định thần lại thì...
- đi ngay đi con - bà đẩy anh thật mạnh ...
Và rồi.... Chỉ trong chớp mắt khu căn cứ biến thành đống tro tàn ngay trong đêm.
*
Tôi chạy một cách hết sức để lần theo dấu chân của Chu Phí. Bất ngờ, lối đi dẫn đến một vách đá cheo leo gần đó. Chị ấy bị điên à? Chẳng lẽ chị ấy đi buông bỏ tất cả sao? Đừng...xin hãy đừng...
- Chu Phí, chị đứng lại! - chị ấy đang đứng đó, tay vẫn ôm chầm đứa nhỏ.
- mày hay thật, mày theo đến tận đây được sao? Là Thuyên Yên nói ? Chắc giờ nó cũng chết trong tay em trai tao rồi. Tiếc thật, giờ chỉ còn mình mày.
- chị dừng lại đi, đừng làm chuyện gì sai trái nữa, hãy trả con lại cho tôi đi.
Gió thổi làm bay tóc tôi, tôi thấy rõ chị ấy, khuôn mặt và nụ cười vẫn y hệt như ngày đầu gặp mặt chị ấy. Có điều, cảm xúc lúc này thật khác lạ. Chị định tự vẫn sao?